Editor: Hye Jin
Khởi đầu là ở trên bờ ruộng, dẫm lên cỏ bàn chân ngứa nhiều chút thôi, sau dần dần đi ra khỏi bờ ruộng, đi trên con đường đầy cành khô và sỏi đá, tư thế bước đi của Tư Ninh Ninh bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo.
Không chỉ tư thế đi đường mà mỗi lần bước đi, năm ngón chân bắt đầu không an phận vặn vẹo, giống như mỗi lần bước một bước dường như đều phải cân nhắc một phen.
Còn đi như vậy thời gian sẽ bị trì hoãn.
Hoắc Lãng dừng chân quay đầu nhìn, vừa thấy Tư Ninh Ninh chân trần, một chân treo ở giữa không trung đang muốn tìm chỗ để tiếp đất.
“……”
Hoắc Lãng trầm mặc một hồi, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, phản ứng lại thì hắn đã ngồi xổm trước mặt Tư Ninh Ninh, trên tay hắn còn đang nắm chặt cái khăn quấn trên cổ.
Một tay khác thì vững vàng cầm cái chân đang giơ lên của Tư Ninh Ninh.
Đột nhiên, có người nắm lấy chân của mình, Tư Ninh Ninh giật mình, đứng một chân vặn vẹo sợ ngã, bàn tay nhỏ bé đặt lên vai Hoắc Lãng giữ thăng bằng, cảm thấy có chút thất thố: "Sao, sao vậy?"
Bởi vì chuyện này mà Hoắc Lãng hoàn toàn tỉnh táo lại, khuôn mặt tuấn tú ở chỗ Tư Ninh Ninh không nhìn thấy đỏ bừng.
Nhưng đã phát triển đến giai đoạn này rồi, rút tay về thì có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Cảm thấy lỗ tai nóng ran, Hoắc Lãng vắt khăn mồ hôi cẩn thận lau sạch bùn đất trên chân Tư Ninh Ninh, một lúc sau mới giơ tay cầm đôi giày vải trong tay Tư Ninh Ninh, chỉnh tề bày trước mặt cô gái nhỏ.
Chân của Tư Ninh Ninh không phải là quá nhỏ so với các cô gái khác, thế nhưng trong mắt Hoắc Lãng, nắm bàn chân cô gái nhỏ, hắn thấy y như chân trẻ con.
Mang giày bình thường vào vậy mà trông thật là dễ thương.
Tư Ninh Ninh đặt một tay lên vai Hoắc Lãng để ổn định thân thể, lúc này Hoắc Lãng đang ngồi xổm trước mặt cô, hạ một đầu gối, dùng lòng bàn tay to cầm lấy mắt cá chân của cô, cẩn thận xỏ giày vào.
Anh ấy……
Lấy một tư thế thân mật, ái muội thế này, giúp cô lau chân, còn giúp cô mang giày!
"Mang vào nhanh!"
Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp và khàn khàn của Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh lắc lắc đầu xua hết suy nghĩ thất loạn trong đầu, phản ứng lại thì khuôn mặt đỏ bừng.
Bàn chân được xỏ giày vào quá khẩn trương mà ngón chân cuộn lại, đến mức nửa chừng rụt chân về.
Hoắc Lãng cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng đứng lên quay lưng: "Tự mình mang vào đi."
Tim của Tư Ninh Ninh đập lệch một nhịp, vội vàng gật đầu không ngừng.
Cô không biết tại sao mình lại hoảng loạn, chỉ khi phát hiện đối phương đưa lưng về phía cô, cũng không nhìn thấy được động tác của cô, "ừm" một tiếng.
Sau khi xỏ giày vào, cô tiếp tục đi về phía sau Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh, nhịn không được đưa mắt nhìn chung quanh một vòng.
Nhìn xung quanh chỉ có cây cối rậm rạp, cây cối, không hề có người chú ý tới cảnh tượng ái muội kia, lúc này mới buông tâm thở nhẹ ra một hơi.
Thời đại này quan hệ nam nữ khó khăn, giữa cô và Hoắc Lãng cho dù không có chuyện gì đi chăng nữa, một khi có người nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, toàn bộ sự kiện sẽ trở nên đặc biệt kinh khủng.
Hoắc Lãng đưa Tư Ninh Ninh trở lại căn nhà thanh niên trí thức.
Tư Ninh Ninh cả người dính đầy bùn đất, cô nghĩ phải tắm rửa một hồi, Hoắc Lãng cũng không vội vàng rời đi, ở một bên, liên tục đánh vài xô nước, đem cái ao chứa đầy nước, lúc này mới thu tay lại.
Tư Ninh Ninh ngồi xổm bên ao múc nước rửa chân, Hoắc Lãng dùng sức siết chặt cái dây thừng thít chặt cái thùng lấy nước ở giếng, đưng ở trên cao nhìn xuống: "Buổi chiều đừng đi ra ngoài ruộng, đi sân đập lúa đi. Trong đội bên kia anh đi nói."
Vào mùa này, ở phương nam rất nhiều rắn, ở nơi cỏ nhiều hoặc là có nước, có đôi khi tùy tiện trên đường đều có thể gặp được rắn nhỏ ở lối đi.
Nếu Tư Ninh Ninh vẫn đi ra ruộng lúa làm việc, gặp rắn là chuyện sớm hay muộn.
Tư Ninh Ninh cảm xúc vốn đã bình tĩnh trở lại, nhưng khi Hoắc Lãng lại nhắc tới chuyện ra ngoài ruộng, cô lập tức nhớ lại tình huống con rắn từ vừa rồi.
Một người chân chính sợ cái gì, không ngừng ở trong hồi ức, sợ hãi sẽ vô hạn mở rộng, Tư Ninh Ninh dường như nhớ lại luôn cái cảm giác con rắn vụt qua tay cô.
Khuôn mặt tái mét, cái ống tay áo xắn lên thấy rõ ràng dấu vết nổi da gà.
Hoắc Lãng thấy rất rõ ràng.
"Thật sự rất sợ?"
Tư Ninh Ninh ngẩng đầu, gật gật đầu y như nai nhỏ hoảng sợ.
Hoắc Lãng rít một cái, giống như là một chuyện gì đó cực kỳ khó giải quyết, đau đầu đưa tay xoa xoa thái dương.
Thành thật mà nói, Hoắc Lãng thực sự thích Tư Ninh Ninh hoạt bát, vui vẻ như thường ngày, giống như mấy lần trước lên núi, Tư Ninh Ninh tính tình kiều khí, làm nũng một chút, nhưng rất tươi tắn.
Như bây giờ, nước mắt lưng tròng, thuần túy làm nũng, nhìn mỏng manh như người giấy, làm trong lòng hắn cảm thấy không dễ chịu, thực sự bực bội.
"Em lúc trước tính khí kiêu ngạo, miệng lưỡi sắc bén đi đâu hết cả rồi? Sao bây giờ nước mắt ngắn nước dài."
Tư Ninh Ninh sững sờ hai giây, nhớ tới cảnh tranh cãi với Hoắc Lãng trên núi, sợ hãi trong lòng thoáng lui đi một ít.
Đôi mắt nai tơ mở tròn xoe, há mồm như pháo đạn liên châu phản bác: "Ai tính khí kiêu ngạo? Ai miệng lưỡi sắc bén? Rõ ràng là anh đối với em có thành kiến, em đây là sửa chữa sai lầm trong lời nói của anh thôi."
Vừa nói hai má phồng lên như con cá nóc, nhìn chằm chằm Hoắc Lãng: "Đồng chí Hoắc Lãng, đây chính xác là tư tưởng giác ngộ."
Nhìn thấy cô gái héo rũ nháy mắt khôi phục tinh thần, Hoắc Lãng trong lòng như được khai sáng, bất giác cười lắc đầu, thầm nghĩ: Như vậy mới đúng.
“Đúng vậy, về tư tưởng giác ngộ, đương nhiên không ai có thể so với các em, đồng chí thanh niên trí thức.”
Cơ mà Hoắc Lãng tự dưng phụ họa với cô, rót vào tai Tư Ninh Ninh luôn cảm thấy không đúng lắm.
Tư Ninh Ninh còn chưa đoán ra được lời nói của mình có ẩn ý gì không, thì lại nghe thấy Hoắc Lãng nói: "Được rồi, chuyện này anh nhớ kỹ. Còn có, lúc trước anh có việc bận, hứa đan sọt, hai ngày nữa sẽ mang lại cho em."
"Không có chuyện gì nữa, anh đi trước."
Vừa nói xong, Hoắc Lãng không cho Tư Ninh Ninh cơ hội trả lời, ngay khi giọng nói nhỏ dần thì người đã đi tới tận sườn bên kia căn nhà.
Tư Ninh Ninh bị Hoắc Lãng chỉnh đến mơ hồ, nhưng người sắp rời đi không nghĩ nhiều nữa, nhìn xuyên qua khe hở tán cây: "Hôm nay cảm ơn anh nha!"
Hoắc Lãng vẫy vẫy tay, không nhìn lại, chỉ một giây tiếp theo người hoàn toàn biến mất sau bóng cây.
Tư Ninh Ninh rửa chân, đi giày lại rồi dội nước bùn quanh giếng trước khi vào phòng.
Cô buộc cửa phòng chính từ bên trong bước vào không gian để tắm rửa, nước chảy từ vòi sen chảy xuống đen thui thùi lùi giống như là dội đi tâm tình tăm tối của cô trở về tươi đẹp trở lại.
Sau khi cho gà và lợn ăn, cân nhắc những người khác sắp về rồi, cô ôm quần áo dơ ra khỏi không gian.
Ngay khi chân vừa tiếp đất đứng ở trong phòng thì nghe thấy có người gõ cửa:
"Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh? Cậu ở trong phòng sao?"
Là Tưởng Nguyệt.
Ối trời ơi! Nguy hiểm thật! May mắn cô ra kịp thời.
Tư Ninh Ninh vỗ vỗ ngực, trong tay quần áo lấm lem bước ra ngoài, "Ở, tớ ở trong phòng."
Kéo mở cửa phòng chính, Tưởng Nguyệt đứng ở cửa trên mặt mồ hôi mẹ mồ hôi con, cầm áo trước mặt kéo ra kéo vào quạt cho đỡ nóng.
Vội vàng bước vào phòng, Tưởng Nguyệt ném cái mũ rơm lên bàn, thấy Tư Ninh Ninh đang ôm quần áo bẩn trên tay, có chút kỳ quái: "Ban ngày ban mặt sao lại thay quần áo làm cái gì?"
Tư Ninh Ninh kể lại đái khái ngoài ruộng, đang tính mang quần áo ra giếng đi giặt, Tưởng Nguyệt gọi với lại: "Chờ tớ, tớ cũng có quần áo giặt!"
Tưởng Nguyệt trở về phòng, từ dưới giường lôi ra một cái chậu, bên trong có một bộ quần áo dính chút máu.
Cô hôm qua kinh nguyệt đến, nhưng mà toàn bộ nam thanh niên trí thức đều ở đó, cho nên không có mặt mũi đi giặt sạch cho nên chỉ có ngâm nước thôi.
Cô trở về sớm chính là muốn giặt sạch quần áo trước khi nhóm thanh niên trí thức nam trở về.
Hai cô gái ngồi xổm trên bệ đá cạnh giếng vừa giặt áo vừa tám chuyện.
"Mấy ngày hôm trước tớ cũng nhìn thấy rắn."
"Thế cậu không sợ sao?"
"Sợ chứ, đương nhiên là sợ, tại sao không sợ chứ?"
Tưởng Nguyệt trề môi lắc đầu, vết mồ hôi đã bị gió thổi làm khô, để lại vài dấu vết vụn vặt: "Kia làm sao bây giờ? Sống vẫn phải làm việc, không làm việc thì ăn cái gì? Uống cái gì?"
"Tớ lại không có giống như cậu?"
"Này!" Tư Ninh Ninh nhấn nhấn quần áo trong chậu: "Còn có thể nói chuyện đàng hoàng không đấy?"
Tưởng Nguyệt mím môi, cúi đầu lẳng lặng giặt quần áo.
Kết thân với Tư Ninh Ninh khiến cô nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Nghĩ đến đó, lông mày của Tưởng Nguyệt nhíu chặt lại, ngẩng đầu định nói cái gì đó thì người đối diện đột nhiên lên tiếng: "Cậu dùng cái kia giặt không sạch, thử dùng cái này của tớ đi."
Tưởng Nguyệt dùng bồ kết để giặt quần áo, trong đội sản xuất có một cây bồ kết.
Bồ kết đúng là có khả năng tẩy rửa nhất định, nhưng dường như không công dụng tẩy sạch được quần áo dính máu của Tưởng Nguyệt.
Tư Ninh Ninh nhìn thấy cậu ấy vò cả nửa ngày, mà vết đỏ kia cũng không hề mờ đi chút nào, dứt khoát đưa xà phòng của mình sang.
Xà phòng của Tư Ninh Ninh là xà phòng được lấy ra từ vật tư trong không gian. Bánh xà phòng toàn thân trắng tinh, không giống như bánh xà phòng niên đại này, mùi thơm cũng không giống nhau.
Bất quá niên đại này có xà phòng, cho nên cô lấy ra cũng không tính là quá đột ngột.
Tưởng Nguyệt nhìn chằm chằm vào cục xà phòng trong lòng bàn tay Tư Ninh Ninh, một lúc sau mới cầm rồi chà lên quần áo hai lần, thả bánh xà phòng về bên chân Tư Ninh Ninh.
Quần áo có chút xà phòng, vò vò vài cái màu đỏ sậm cũng dần dần bị thối lui.
Đôi mày cau có của Tưởng Nguyệt từ từ giãn ra.
Xà phòng này còn tốt hơn nhiều bánh xà phòng trước đây cô dùng.