Editor: Hye Jin
Tưởng Nguyệt chậm rãi xoa quần áo, cân nhắc một hồi nói: "Tư Ninh Ninh."
“Hả?” Tư Ninh Ninh ngơ ngác quay đầu lại.
“Bầu không khí của nhóm thanh niên trí thức gần đây có chút kỳ lạ.” Tưởng Nguyệt cắn môi, ánh mắt có sự giãy dụa: “Tớ có thể tin tưởng cậu sao?
“……” Tư Ninh Ninh ngơ ngẩn nhìn lại Tưởng Nguyệt.
Tin hay không chẳng lẽ cô gật đầu hay lắc đầu là được à?
Tưởng Nguyệt dường như cũng nhận ra điều này, do dự nói: "Cậu đảm bảo với tớ đi, cậu không phải là tiểu thư tư bản chủ nghĩa."
...
Tư Ninh Ninh cứng họng, trong lòng cô tự hỏi không biết Tưởng Nguyệt là thật sự có chuyện cùng nói với cô hay là cố ý tiêu khiển cô nữa.
"Tớ giặt quần áo gần xong rồi. Cậu có việc gì thì nhanh nói đi, bằng không tớ đi đây."
Tưởng Nguyệt đụng phải Tư Ninh Ninh mặt lạnh.
Bị gán cho cái danh tư bản chủ nghĩa trong cái niên đại này không phải là chuyện nhỏ, giả hay thật, khi mà có ai gán vào vậy cũng không thể nào vui được.
Tưởng Nguyệt biết điều này, cắn chặt môi kéo chậu nước đến gần Tư Ninh Ninh, vẻ mặt ít nhiều phức tạp: "Tớ không phải là nhằm vào cậu. Là nhà tớ...."
Những đốm nắng le lói xuyên qua tán cây chiếu trên mặt đất, chim chóc trên cây "ríu ra ríu rít". Tưởng Nguyệt nói rất nhiều, Tư Ninh Ninh mới đầu không kiên nhẫn về sau càng ngày càng hạ tĩnh tâm lại, nghiêm túc nghe Tưởng Nguyệt nói chuyện.
Tưởng Nguyệt, đại khái cậu ấy có một câu chuyện xưa.
Cậu ấy sinh ra trong một gia đình giàu có, cả cha cả anh cả ngay từ đầu đều có công tác, cuộc sống không tệ.
Sau này tư bản chủ nghĩa rơi đài, các nhà tư bản bỏ chạy, trước khi chạy còn đem toàn bộ chậu phân hất vào nhà họ Tưởng.
Tưởng gia thành dê thế tội cho tư bản chủ nghĩa, cả cha cả anh cả của cậu ấy bị bỏ tù, bị tra tấn, trong vòng 1 tuần cả hai chết trong ngục tù.
Sau bôn ba trắc trở, mẹ của cậu ấy đã dùng hết mọi cách để nhét Tưởng Nguyệt cùng em trai vào đội ngũ xuống nông thôn, lúc sau vì thế mà mất đi liên hệ.
Bởi vậy, từ lúc bắt đầu đến giờ, hết thảy đều đã được thông suốt.
Tưởng Nguyệt vì cái gì mà da trắng trẻo, khí chất cực tốt, nhưng đồ dùng mang theo thì lại tương phản hoàn toàn. Vì cái gì ngay từ đầu cậu ấy đã cố tình nhắm vào Tư Ninh Ninh.
Vào thời đại này, người dân nhìn chung là nghèo, Tư Ninh Ninh da dẻ non mịn, đồ dùng lấy ra đều là tinh phẩm, đúng là dễ làm người ta nghĩ đến nhà tư bản.
Gia đình Tưởng Nguyệt bị tư bản hãm hại, cậu ấy thống hận tư bản đến tận xương tủy. Không có gì khó hiểu, cho đến khi nhìn thấy Tư Ninh Ninh mở miệng châm chọc mỉa mai, cái này không khó lý giải.
Và lý do tại sao Tưởng Nguyệt lại mở lòng với Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh nghĩ là do sự kiện Ngô Dũng, hoặc ít nhiều là có quan hệ nhất định.
Người chưa trải qua biến cố, tư tưởng tùy thuộc vào giáo dục ăn sâu bén rễ, dựa vào đó mà thăng hoa, mà Tưởng nguyệt vừa lúc trải qua một ít việc, cho nên tán thành với những lời Tư Ninh Ninh nói, ủng hộ Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh trong lòng có chút cảm khái, đối với Tưởng Nguyệt nhiều thêm vài phần đồng tình.
Trong khoảng thời gian này ở chung với nhau hòa hợp, cô biết Tưởng Nguyệt tuy là có chút cáu kỉnh, đôi khi cộc lốc thế mà nội tâm vô cùng cứng cỏi, không cần người khác đồng tình.
Tư Ninh Ninh hỏi: "Vậy em trai cậu đâu? Đã được phân đến chỗ nào? Lần trước lấy phiếu gạo đổi kẹo, là cho em trai cậu sao?"
Tưởng Nguyệt gật đầu nói: "Em tớ ở tây bắc."
Tây Bắc?!
Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, phản ứng kinh ngạc đến giật mình.
Tây Bắc……
Vào những năm 1960-1970, một trong những khu vực có số lượng thanh niên trí thức về nông thôn nhiều nhất là dưới chân núi tuyết, chính là Tây Bắc.
Môi trường sống ở đó vô cùng gian khổ, cây rừng rất ít, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch cực đại, mỗi năm đều có thiên tai tuyết, bình quân tháng 3 nhiệt độ mới có thể ấm ấm lại.
Và điều quan trọng nhất là thiếu nước, đất nhiễm mặn lan rộng.
Căn cứ những phim phóng sự trước đây cô xem thì cô mơ hồ nhớ nhớ là, thanh niên trí thức cùng bộ đội biên quan thường sống ở các căn nhà được gọi là "tổ trên mặt đất".
Cái gọi là "tổ trên mặt đất" chính là những bình nguyên, tìm kiếm một đồi núi nhỏ nhô lên, từ đồi núi đào xuống lưng chừng núi, đào ra những căn nhà, thanh niên trí thức cùng biên quan chiến sĩ ở trong đó.
Tưởng Nguyệt mới 17 tuổi, em trai cậu ấy không vượt quá 16 tuổi. Quá là nhỏ.
Từ nhỏ đến lớn sinh hoạt trong gia đình giàu có, ở khu vực nghèo khổ như Tây Bắc, một người thì ở bên này, đúng là ....
Tư Ninh Ninh đột nhiên không thoải mái, cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Cố gắng đổi chủ đề: "Không nói cái này nữa, cậu vừa rồi nói thanh niên trí thức có điểm kỳ quái, có chỗ nào kỳ quái á?"
Tưởng Nguyệt im lặng một lúc, hòa hoãn cảm xúc: "Là chuyện của tiểu Vân.... Chúng ta đều là người ngoài cuộc đúng là khó để nói, nhưng mà tớ lo lắng cho cậu ấy.
Tư Ninh Ninh khẽ gật đầu ra hiệu Tưởng Nguyệt nói tiếp đi.
"Danh sách xuống nông thôn có khả năng có thành phần tị nạn, nhưng nhìn chung phổ biến là thanh niên trí thức xuống nông thôn, chình là vì để tiếp thu chính sách về nông thôn để lao động. Chúng ta thân phận mẫn cảm, cũng là đặc thù, không thể chịu nổi mấy cái chuyện lung tung rối loạn......"
"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Tưởng Nguyệt quanh co lòng vòng một hồi làm Tư Ninh Ninh đến hồ đồ, không thể nắm bắt được trọng điểm mà cậu ấy muốn nói gì.
Tưởng Nguyệt nhếch môi, khô khan bước vào chủ đề: "Thanh niên trí thức, tư tưởng giác ngộ so với xã viên bình thường càng cao, càng tự mình cảnh giác, không thể tùy tiện làm loạn quan hệ nam nữ."
Vừa nói, sắc mặt Tưởng Nguyệt đanh lại, nuốt nước miếng khẩn trương nhìn Tư Ninh Ninh: "Tiểu Vân hình như có tình ý với Tống Thư Hãn, tớ không biết như thế nào để nói với cậu ấy. Việc này cũng không tiện để nói với người khác.... Cậu miệng lưỡi sắc bén, đầu xoay chuyển thật mau, cậu giúp tớ khuyên nhủ Tiểu Vân đi."
Ối giồi ôi lòng vòng một hồi cô mới hiểu được ý của Tưởng Nguyệt.
Thì ra là trái tim thiếu nữ của Tống Tiểu Vân đang chớm nở, cậu ấy là nhìn trúng một nam thanh niên trí thức, cơ mà niên đại này không có cái gọi là "tự do yêu đương."
Tưởng Nguyệt không muốn Tống Tiểu Vân hủy hoại tương lai của mình, lại không biết thuyết phục người thế nào cho nên tìm đến cô.
Tưởng Nguyệt gần đây không phản ứng tới Tống Tiểu Vân lắm, có vẻ như hai người đang có chuyện mâu thuẫn, kỳ thật trong lòng vẫn hướng về hướng Tống Tiểu Vân.
Chính là……
Đôi mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh nhăn lại, vô thức cắn chặt môi dưới.
Tống Tiểu Vân nhìn trúng Tống thư hàn?
Chẳng lẽ không phải nhìn trúng Mạc Bắc sao?
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh im lặng hồi lâu, Tưởng Nguyệt có chút sốt ruột "Tư Ninh Ninh?"
“À hả? Ừm!” Tư Ninh Ninh lấy lại tinh thần, vắt khô quần áo trong chậu, đổ hết được nửa chậu nước: "Việc này a......"
“Tưởng Nguyệt, chuyện này, tớ biết là rất nghiêm trọng.”
Cô cân nhắc một hồi, mới nói tiếp: “Nhưng chúng ta không có lý do hoặc lập trường gì để nói cũng như là chỉ trích cậu áy cả."
Tưởng Nguyệt mím chặt môi, cau mày nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh trong lòng rối rắm.
Tư Ninh Ninh khẽ thở dài, cúi đầu nhìn quần áo trong tay, giọng nói nhẹ nhàng gần như bị tiếng nước và tiếng chim hót đè áp: "Nói cách khác, chúng ta nói, cậu ấy nguyện ý nghe sao?"
"Mỗi một con người là một cá nhân độc lập, có suy nghĩ độc lập. Đôi khi họ thậm chí còn không nghe lời của ba mẹ, hay người nhà. Cậu tại sao lại cho rằng tớ nói, cậu ấy sẽ nghe, thậm chí là làm theo?"
Tưởng Nguyệt hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cô từ trước đến này chưa bao giờ nghĩ về chuyện này.
Cô chỉ cảm thấy, thường ngày Tư Ninh Ninh nói chuyện rất có đạo lý, hơn nữa giúp thanh niên trí thức giải quyết không biết bao nhiêu vấn đề.
Những gì Tư Ninh Ninh nói rất thuyết phục, có người tin phục.
Chính là, Tưởng Nguyệt đã quên mất điểm quan trọng nhất.
Đạo lý tin phục điểm đầu tiên quan trọng là yêu cầu đương sự phải nghe vào đã rồi mới nói tiếp được.
Bằng không nói cũng là uổng phí, còn không chừng bị người ta ghi hận nữa.
Phản ứng lại đây, Tưởng Nguyệt chật vật nhìn Tư Ninh Ninh: "Tớ không phải..."
Mục đích của cô chắc chắn không phải là muốn Tư Ninh Ninh rơi vào hoàn cảnh bất nghĩa.
"Tớ biết, cậu là thiệt tình xem Tống Tiểu Vân là bạn, cũng vội vàng nên không suy nghĩ thấu đáo.”
Tư Ninh Ninh điềm đạm cười cười, hiểu biết về quá khứ của Tưởng Nguyệt, cô gần như có thể hiểu được tâm lý của Tưởng Nguyệt.
Thành thật mà nói, người cậu ấy không xấu, mà còn rất nghĩa khí.
Tưởng Nguyệt mím môi gật đầu, sắc mặt càng nhăn lại: "Kia hiện tại làm sao bây giờ? Tớ không biết làm sao."
Chuyện này không có biện pháp gì tốt cả.
Bất luận là Tống Tiểu Vân vừa ý là Mạc Bắc hay Tống Thư Hãn, đều là nam đồng chí thanh niên trí thức, ngày thường căn bản không có cơ hội ở đơn độc cùng nhau.
Miễn là có những người khác xung quanh, Tống Tiểu Vân sẽ không gây là vấn đề gì lớn.
Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ chờ xem chuyện gì xảy ra rồi tính."
Giọng nói rơi xuống, bên sườn thanh niên trí thức truyền đến âm thanh nói chuyện, thực mau liền thấy nam thanh niên trí thức vòng lại đây, Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân theo sát sau.
Tư Ninh Ninh vò nước qua quần áo sạch sẽ, hướng về phía mương đổ nước đi, đứng dậy trước: "Tớ giặt xong rồi, cậu nhanh đi nha, cơm nước xong còn có thể ngủ trưa một giấc."
"Ừm ……"
Buổi trưa như cũ không cần hâm lại đồ ăn, Tư Ninh Ninh đun hai nồi nước nóng, chuẩn bị để nguội để buổi chiều uống, lúc sau mới bò lên giường, nhàn nhã chợp mắt.
Buổi chiều sau khi đi dạo chuồng heo một vòng, Tư Ninh Ninh đi đưa nước cho thanh niên trí thức, cô sợ gặp phải rắn, nên trong lòng vẫn luôn nhớ lời của Hoắc Lãng, từ trong đất trở về đi qua bên sân đập lúa.
Đội sản xuất ba bao quanh bởi núi, đất đai không bằng phẳng, sân đập lúa chỉ có một mà thôi.
Toàn bộ sân đập lúa diện tích khoảng 200 mét vuông, trung tâm có một đống rơm cao hai ba mét được dựng bằng những kiện rơm nhỏ hơn xung quanh.
Lấy đống rơm làm trung tâm, sân được chia thành 3 khu vực, một khu vực có xã viên đang tuốt lúa.
Hai khu vực còn lại vẫn còn sót lại cỏ dại, cũng không được san bằng, Hoắc Lãng đang ở đó cầm cuốc làm cỏ.