Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 154 - Chương 154: Tưởng Niệm

Chương 154: Tưởng Niệm Chương 154: Tưởng Niệm

Chương 154: TƯỞNG NIỆM

Editor: Hye Jin

Hoắc Lãng, anh ấy ở sân đập lúa này hẳn thời gian không ngắn, trên người áo vàng nhạt mồ hôi thấm ướt lưng, ông tay cuốn lên tận bả vai, đôi cánh tay phơi đen sáng bóng, gân xanh nhìn trông cực kỳ men.

Tư Ninh Ninh cảm khái, nữ nhân cùng nam nhân dáng người khác nhau, đúng là chênh lệch quá xa.

Quan sát một hồi, Tư Ninh Ninh bước lên phía trước: "Đồng chí Hoắc Lãng, em đến rồi, em làm cái gì đây?"

Giọng Bắc Kinh rõ ràng thanh thúy có lực, vừa nghe liền biết là ai.

Hoắc Lãng quay đầu lại, nhìn thấy Tư Ninh Ninh, đôi mắt đào hoa sâu thẳm liếc qua liếc lại hai ba lần.

Cô gái nhỏ đã thay quần áo.

Mặc một chiếc áo cài cúc màu xanh lục quân đội, quần ống rộng màu đen thường thấy ở nông thôn, cả thành phố. Cùng với quần áo trước kia có chút bụi bặm hơn nhiều.

Cô gái nhỏ nước da thật trắng, vẻ ngoài ưa nhìn, mặc bộ đồ thế này càng làm nổi bậc gương mặt xinh đẹp.

Hoắc Lãng mím môi mỏng, nhìn đi chỗ khác tiếp tục làm cả, đồng thời giọng nói trầm trầm khàn khàn chui vào lỗ tai Tư Ninh Ninh: "Bên cạnh có cái chổi, đem cỏ cùng đá nhỏ gom lại một bên."

“Vâng!” Tư Ninh Ninh quay đầu, nhìn chung quanh có một cây chổi tre đang dựa vào đống rơm.

Chổi làm bằng cây cao lương thanh mảnh hơn, thích hợp quét tước nhà cửa, cán chổi cũng đủ dài, có thể luồn lách vào mọi ngóc ngách.

Chổi tre lớn hơn, thô ráp hơn, ưu điểm là có thể làm sạch diện tích lớn hơn.

Thứ nhất đương nhiên thắng ở bề mặt tiếp xúc.

Thứ hai chổi làm bằng tre so với chỗ làm bằng cao lương thì rắn chắc hơn, độ deo dai rất tốt. Đá sỏi gì đó không cần dùng sức lực quá lớn, tùy tiện quét quét là quét được rồi.

Bất quá chổi lớn cũng có khuyết điểm là quá nặng tay.

Tốc độ quét nhanh hơn người làm cỏ, cô quét được nửa vòng thì đã đến được chỗ Hoắc Lãng đang làm.

Tư Ninh Ninh không muốn làm phiền, sau lưng Hoắc Lãng, lau mồ hôi trên trán, một tay ôm cây chổi lớn, cởi mũ rơm xuống, cuộn tròn vành mũ quạt quạt: "Đồng chí Hoắc Lãng, anh có khát không? Em khát nước, em về xách nước tới nhé!"

Hoắc Lãng không nói chuyện, chỉ nâng cằm bảo cô đi đi.

Tư Ninh Ninh thuận tay tựa cây chổi vào đống cỏ khô, cầm ấm nước đi.

Thực ra trong cái bình quân dụng của cô có một ít nước, cơ mà cô uống gần hết rồi, đứng chỗ đó vừa nóng vừa mệt, dứt khoát kiếm cớ trốn đi rồi trở về làm tiếp.

Tư Ninh Ninh trở lại điểm thanh niên trí thức, đổ đầy một ấm nước rồi tiến vào không gian.

Củ cải Chu Tiểu Thúy cho quả quýt cô đã tiêu thụ hết rồi, vừa kịp lúc trong không gian quả chanh cô trồng đã có trái.

Lúc trước mua mấy loại hạt giống trái cây, thả mỗi loại 5 hạt giống, hiện giờ cành lá tốt tươi.

Năm cây chanh, chủng loại có vẻ khác nhau, có cái vỏ xanh, mỏng vỏ.

Một số quả có vỏ xanh nhưng kích thước bằng quả trứng gà, vỏ dày.

Còn loại khác là chanh vỏ vàng.

Tư Ninh Ninh hái mỗi loại một ít, trở lại vào bếp cắt đôi, sau lại cắt lát nếm nếm thử, cô xác nhận được quả chanh vàng xác định là chanh, rất chua, sơ ý cắn phải vỏ chanh, còn có vị đăng đắng.

Làm hại cô súc nửa ngày mới dần dần lấy lại vị giác.

Còn loại trái vỏ xanh, vỏ mỏng to bằng ngón tay cái, Tư Ninh Ninh nếm thử, mặc dù giống như là cây chanh, mà là quả kim quất.

Ở thế kỉ 21, trong tất cả các quán trà sữa rất là dễ nghe thấy, cho dù chưa uống qua thì nghe cái tên "Trà chanh kim quất” nghe riết cũng quen tai.

Tư Ninh Ninh trước tiên rửa sạch hai quả chanh, cắt đôi, mở nắp ấm nước, vắt vào phân nửa quả chanh, cho chanh xong cho thêm ba muỗng đường trắng, lại bỏ trong ấm nước thêm ít bạc hà rồi cất nó vào tủ lạnh.

Sau khi hoàn thành đâu đó rồi, Tư Ninh Ninh rửa thêm vài quả kim quất, cắt ra nhét vào bình nước quân dụng mang theo bên mình.

Bình nước của cô có nước khoáng ướp lạnh, bình này có thể giữ được nhiệt độ, trời lạnh thì giữ nước ấm, trời nóng thì giữ độ lạnh.

Tư Ninh Ninh cho một thìa đường vào trong bình nước quân dụng, thấy chỉ còn một nửa thôi thì rót thêm một ít nước khoáng ướp lạnh, cuối cùng đóng nắp lắc lắc vài cái.

Thực ra, dù là pha trà kim quất hay trà chanh thì phương pháp pha chế ngon nhất là cho mật ong vào, rồi đem ướp lạnh hoặc là cho đá viên, đá bào vào uống.

Cô có đá viên, nhưng bây giờ trong tay cô không có mật ong, chỉ có thể dùng đường trắng thay thế, hương vị có thiêu thiếu đôi chút, trong hoàn cảnh sống như này thì Tư Ninh Ninh đã vô cùng hài lòng rồi.

Treo lại ấm nước quải lên cổ, cô vốn định ra khỏi không gian, vừa bước chân ra tới liền dừng lại.

Nghĩ đến điều gì đó, cô thay đổi phương hướng đi khỏi hướng nhà bếp, đi về phía cô rắc hạt giống dưa hấu cùng mấy loại hạt giống dây leo khác.

Không xem không biết, vừa thấy dọa nhảy dựng.

Quả dưa hấu phải to bằng cái chậu rửa mặt, quả bí thì càng khoa trương hơn nữa, dài bằng cả chân cô luôn, đường kính cũng phải đến 25-30 cm.

Cô biết giống họ dưa, dây leo phát triển cực bá đạo cho nên lúc trước gieo trồng nên cô cố ý chọn những chỗ xa xa góc ruộng rau bên kia, ban đầu gieo hạt xuống, mấy ngày Tư Ninh Ninh không hề lại đây để xem.

Giờ xem thì dây leo mọc lên khắp nơi, sinh trưởng cực kỳ tốt, liếc mắt một cái là một mảnh màu xanh lục, híp mắt nhìn kỹ là bên trong đám lá cây rậm rạp là quả dưa cực kỳ lớn.

“Đã lớn như vậy rồi, hẳn là chín rồi a!"

Thời tiết oi bức, ăn dưa hấu thì đúng bài rồi.

Tư Ninh Ninh tự lẩm bẩm, đi được hai ba bước đã có bốn quả dưa hấu lớn đã lọt vào mắt cô.

Cô không thể mang ra hết được, tùy tiện chọn một cái gần nhất, vốn dĩ muốn làm bộ làm tịch vỗ vỗ kiểu xem dưa hấu cơ bản, làm cái bộ dạng xem dưa có chín chưa, có ăn được chưa.

Kết quả là ngay khi vừa giáng một cái tát vào quả dưa thì "phốc", quả dưa hấu nứt ra hình chữ y, nứt toác chẻ ra ba hướng.

Ơ……

Củ cải này, cà tím, rồi nào là ngô đậu phộng cô từng thu hoạch hết cả rồi, nào có cái nào giống như dưa hấu lăn ra ăn vạ như thế này chứ!

Nói là tát cái chớ cô chỉ mới chạm nhẹ thôi, chạm nhẹ vào nó thôi mà!

Tư Ninh Ninh trong mắt lóe lên một tia bối rối cùng khó hiểu, hai tay nhỏ bé ôm lấy bụng dưa hấu, vụng về cố gắng khép lại quả dưa đã nứt ra, cho đến khi vô tình liếm phải nước dưa hấu vừa rồi dưa nứt bắn lên môi, cô mới dần dần phản ứng lại đây là hiện tượng dưa chín a!

Không chỉ là chín, mà là quá chín rồi!

Chín tới mức nứt toạc ra rồi.

Tư Ninh Ninh trong chốc lát khó chịu với ruộng dưa hấu chính mình trồng, ảo não vô cùng. Đôi mắt lóe lên tia đáng tiếc.

Mùa hè nắng chói chang, ở nông thôn hưởng thụ nhất chính là cái gì?

Chẳng phải ngồi trước quạt, ôm nửa quả dưa hấu ướp lạnh dùng muỗng xúc ăn hay sao?

Quạt không có, dưa cũng nứt!

Tư Ninh Ninh bất giác hồi tưởng lại một kỷ niệm thời thơ ấu, cô khi đó cao chưa được 1m, mùa hè nóng nực cô ở căn biệt thự nhà bà ngoại, mặc chiếc quần đùi trắng thêu hình lá sen, ngồi chơi trên một cái hành lang dài.

Một tay cầm nửa quả dưa hấu, tay kia cầm muỗng, áo ba lộ bị nước dưa hấu thấm đẫm tèm nhem, trên mặt còn dính thịt dưa hấu, rồi hạt dưa hấu. Bà ngoại ngồi ngay bên cạnh cầm quạt quạt quạt cho cô, miệng thì vui vẻ nhắc mãi:

"Ninh Ninh nhà chúng ta, cười lên trông thật xinh đẹp."

Tư Ninh Ninh vẫn còn nhớ rõ trên khuôn mặt nhân hậu ấy, trong đôi mắt biết cười ấy hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn nụ cười tươi như hoa của cô.

"Bà ngoại...."

Đứng ở nơi này Tư Ninh Ninh cô đơn lẩm bẩm, tay moi moi miếng dưa hấu, nhét vào trong miệng nhấm nháp cái mùi vị này."

Dưa hấu vẫn y như vậy, ngọt ngào y như trong ký ức..... Chỉ là cô chỉ có một mình....

Tưởng niệm cùng ủy khuất trào dâng trong lòng, không thể khống chế được, hốc mắt đều đỏ cả lên. Cô nhớ nhà.

Nước mắt không thể kìm chế được từ khóe mắt lăn xuống, trong miệng còn dư âm hương vị dưa hấu. Tư Ninh Ninh gục xuống đất khóc đến thương tâm.

Chim hoàng yến trước sau gì vẫn là chim hoàng yến, cho dù ở một nơi xa lạ, cố gắng học cách sinh tồn nhưng vướng bận về người thương yêu vẫn còn đâu đó trong trái tim.

Ít nhất ở nơi đó, trước khi xuyên đến thế giới này, có một người yêu thương cô vô điều kiện.

Còn ở cái thế giới này, cô là một người xâm lấn, không có người nguyện ý nhấc lên quan hệ cùng cô, càng không có người thương yêu cô....

Tư Ninh Ninh không biết ở thế giới đó có phải mở ra tận thế hay không? Bà ngoại ở đó có còn khỏe mạnh không?

Bây giờ cô chỉ biết một điều, ở thế giới đó, cô không có bất cứ phương pháp gì để nhúng tay vào.

Tưởng niệm, ủy khuất, bất lực và không cam lòng, cùng với từ khi xuyên đến đây cho đến giờ, nỗ lực thích nghi không ngừng bận rộn, đủ loại cảm xúc đè bẹp tuyến phòng thủ yếu ớt của tâm lý.

Đôi khi, con người chính là yếu ớt như vậy đấy.

Va chạm là sẽ tổn thương ngay lập tức.

Trận này là một trận giằng xé nội tâm, đứt khoảng khóc suốt nửa tiếng đồng hồ.

Khóc một trận xong, Tư Ninh Ninh vẫn là một hảo hán.

Lau đi nước mắt, điều chỉnh lại tâm tình, Tư Ninh Ninh ăn nửa miếng dưa hấu còn lại, ném vỏ dưa vào chuồng heo, thêm thức ăn và nước uống cho heo, cho gà, cuối vào biệt thự rửa mặt.

Cô gái trong gương mắt đỏ hoe, mí mắt trên rõ ràng là sưng tấy, Tư Ninh Ninh yên lặng nhìn một lúc, mở tủ lạnh ra, lấy một miếng bọc thực phẩm xé nhỏ thành hai mảnh, cho đá cục vào, nằm yên trên ghế sô pha chườm cho bớt sưng.

Có lẽ trong mắt người khác, Tư Ninh Ninh quá mức bình tĩnh và điềm đạm.

Trừ bỏ như vậy còn có phương thức giải quyết khác sao?

Không có.

Hết thảy cuồng loạn, bất lực đều là phí công.

Bà ngoại vĩnh viễn yêu thương cô, cô càng phải cố gắng mà sống, cố gắng tồn tại và sinh hoạt.

Chẳng sợ không cùng không gian thời gian, cô cũng muốn có được chính mình, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Bình Luận (0)
Comment