Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 155 - Chương 155: Kéo Bím Tóc

Chương 155: Kéo Bím Tóc Chương 155: Kéo Bím Tóc

Editor: Hye Jin

Đá viên nhanh chóng bị nhiệt độ da làm ấm lên, Tư Ninh Ninh lại chườm đá thêm hai lần, thẳng cho đến khi sưng trên mắt biến mất.

Vào nhà vệ sinh nhìn qua đúng là bọng sưng đã tan hết, chỉ còn lại một chút ửng hồng ở đuôi mắt, hẳn là đợi mười phút nữa sẽ hoàn toàn tan đi.

Đổ sữa rửa mặt ra tay, lại rửa mặt thêm một lần nữa. Cầm theo cái sọt đem toàn bộ phân nữa dưa hấu trên ruộng về, rửa sạch.

Quả dưa hấu thật lớn, trên mặt đất bằng phẳng bị ấn thành một cái hố, thoạt nhìn phải sâu năm phân.

Lại ăn tiếp thêm nửa quả dưa hấu, Tư Ninh Ninh lấy ấm nước ra khỏi không gian, đi đến chỗ sân đập lúa bên kia.

Trong không gian đã hơn một giờ trôi qua, nhưng bên ngoài mới chỉ có hai mươi ba phút mà thôi, khi cô trở lại sân đập lúa thì Hoắc Lãng đã làm xong một khu luôn rồi, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mảnh nhỏ mà thôi.

Tư Ninh Ninh đứng một bên thăm dò: "Đồng chí Hoắc Lãng, nghỉ ngơi một chút đi? Uống miếng nước rồi tiếp tục."

Dưới ánh mặt trời rất dễ mất nước, Hoắc Lãng đổ một thân mồ hôi đúng là rất khát.

Hắn không chút do dự, cầm cuốc đi tới chỗ Tư Ninh Ninh, rất tự nhiên cầm lấy cái ấm nước, cách cái vòi một khoảng uống hai ngụm.

Cái Hắn không ngờ nước có mùi vị, cũng không ngờ nước lạnh như vậy, Hoắc Lãng bị sặc, nước trào ra làm ướt một mảng quần áo trước ngực, nháy mắt cái lành lạnh thấm vào tận xong xương tủy, hơi nóng cùng cái lạnh va chạm vào nhau, kích thích làm lông tơ dựng đứng.

Ngay lúc đó, nhiệt lượng trong người phút chốc tan biến, cả thân thế phải kêu gào thoải mái quá.

Hoắc Lãng đột nhiên nhớ tới những gì Hòa Cốc nói, Tư Ninh Ninh cho thằng bé uống "nước có ga".

Hắn quay đầu định hỏi, còn chưa kịp nói gì thì đã đụng phải đôi mắt đỏ bừng của Tư Ninh Ninh.

Đôi mắt ươn ướt, trong veo như thể vừa bị ai đó bắt nạt.

"Lại gặp phải rắn?"

"À hả....." Tư Ninh Ninh rùng mình một cái, dùng sức lắc đầu: "Không có!"

Cô nhận ra Hoắc Lãng phát hiện ra manh mối hai mắt cô sưng đỏ, đưa tay dụi dụi mắt nói: "Chỗ căn nhà thanh niên trí thức mát mẻ, em trở về thì buồn ngủ."

Nói xong còn làm bộ lười nhác ngáp một cái.

Đôi lông mày nhăn lên của Hoắc Lãng hơi buông lỏng, liếc mắt một cái, không nặng không nhẹ mắng: "Tiểu thư!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Tư Ninh Ninh nhăn lại, hai má phồng lên, cô muốn phản bác lại, nhưng lại lo lắng một lúc nữa sẽ phát sinh thêm chuyện nên đành nuốt lời tính nói ra.

Ở một bên thúc giục Hoắc Lãng: "Uống nước đi! Em rót đầy... Anh muốn xong rồi lại hỏi bên kia mấy chú tuốt lúa có muốn uống một chút không?"

Hoắc Lãng gật gật đầu, lại hỏi: "Cái này từ nước pha ra sao?"

“Nếu không thì sao?” Tư Ninh Ninh hếch cái mặt nhỏ tự hào, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Hoắc Lãng, cô bĩu môi, thành thật lặp lại lời nói mà cô đã nói với thanh niên trí thức trước đây.

Nước là nước đun sôi để nguội vào buổi sáng, bỏ thêm nước quýt cùng với bạc hà pha ra rồi lại ngâm vào nước giếng.

Quả quýt, thực dĩ nhiên là từ nhà Chu Tiểu Thúy.......

Hoắc Lãnh nghe xong thì gật gật đầu: “Tay nghề của em của không rồi."

"Nước này giải khát."

Vào mùa hè, nước giếng rất lạnh, mà chỗ thanh niên trí thức bên kia bốn phía là cây cối, mặt trời đích thực chiếu không tới, cho nên mát mẻ hơn rất nhiều những chỗ khác.

Vì vậy, Hoắc Lãng không quá chú ý đến điểm nước quá “lạnh”.

Khi bước ra khỏi không gian, tâm trạng của Tư Ninh Ninh chạm tận đáy cốc, chỉ cần một lời khen ngợi mà thôi làm cô đột nhiên cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần.

Cái khuôn mặt nhỏ buồn bực căng thẳng cũng dần hiện ra ý cười: "Vậy anh uống nước rồi nghỉ ngơi một lát đi, em đi quét."

Hoắc Lãng vừa lắc cái ấm vừa nhìn một chú đang tuốt lúa bên cạnh, ý bảo có nước. Nghe thấy lời nói củaTư Ninh Ninh, bản năng quay lại ngăn cản: "Trước đừng quét."

Chỉ là Tư Ninh Ninh đã xoay người đi xa rồi, Hoắc Lãng đưa tay ra, trước khi đáp xuống vai Tư Ninh Ninh, hắn lại đổi phương hướng, túm lấy cái đuôi tóc tết của cô gái nhỏ.

"Lại kéo cái bím tóc của em!"

Tư Ninh Ninh giật lại bím tóc đặt lên ngực, đôi mắt nai lườm Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng nhìn cô bằng đôi mắt nai tròn xoe đang trừng mình, cái cằm banh ra, y như bộ dạng thẹn hóa giận, khuôn mặt nhỏ phi thường có sức sống.

Không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy cái đuôi tóc Tư Ninh Ninh kia, có chút ngứa.

Hoắc Lãng vô thức xoa xoa ngón tay, trên mặt lộ ra ý hài hước, trêu chọc, giọng nói khàn khàn mang theo từ tính: "Lát nữa sẽ đem trâu đến đây xới lại đất chỗ này, em đi nhà mấy thím trong đội xách nước, làm ẩm đất chỗ này đi."

Sân đập lúa mới vừa cuốc xong, nơi nơi gồ ghề lồi lõm, khẳng định không có biện pháp tuốt lúa luôn trên đó được.

Nếu không, hạt thóc sẽ bị mắc kẹt trong các cái khe hở, công sức đi moi, nhặt rất tốn công.

Tư Ninh Ninh đã được Trần Liên Mễ ủy thác xuống đất bó lúa, về chuyện sợ rắn nên không xuống ruộng, cô trong lòng có chút hơi hoảng hoảng.

Sợ người ta cho rằng mọi người đều xuống đất làm việc, chỉ có cô lười biếng.

Vừa nghe có công việc khác an bài cho cô, cô không nói hai lời, "vâng" một tiếng, đi thẳng đến chuồng heo bên kia.

Cái thùng để lấy nước thường được đặt trong không gian hoặc để bên hông chuồng heo bên kia, vừa khéo hôm nay đặt ở chỗ chuồng heo bên kia.

Tư Ninh Ninh định đi lấy cái thùng, tiện đường đến chỗ nhà chị ba Chu múc nước.

Kỳ thực còn có nguyên nhân khác, chính là, những thím khác trong đội, Tư Ninh Ninh không có quen thuộc, cô càng không biết nhà ai có giếng nữa.

Đi tới chuồng heo lấy cái thùng gỗ, Tư Ninh Ninh trở lại không gian hái một ít dưa chuột nhỏ bỏ vào trong thùng, trong tay cầm một cái, xoa xoa một cái há mồm cắn.

Cô đến thẳng nhà chị ba Chu, Chu Tiểu Thúy đúng lúc ở nhà.

Tư Ninh Ninh nhét hai quả dưa chuột qua: "Vừa rồi lại đây có người đưa cho chị, cầm lấy ăn đi."

Trong đội hơn nữa nhà nào cũng có dưa chuột, bí đỏ, những loại dưa này sản lượng rất cao, không đáng gì.

Chu Tiểu Thúy vốn đã quen với Tư Ninh Ninh, nghe vậy thì thuận tay tiếp lấy, giống y như trước muốn đưa tay hai quả quýt đưa cô mang về.

Tư Ninh Ninh đang lấy nước, mắt thấy Chu Tiểu Thúy đi về phía cây quýt thì vội cản lại: "Đừng, đừng, Tiểu Thúy, em buông tha nó đi. Chị mỗi lần đến đây em đều hái, quả còn không đợi chín để ăn nữa."

Dứt lời cô cong môi cười cười: "Ăn đi, không có gì đáng giá, chị còn có ở đây."

“Cảm ơn chị.” Chu Tiểu Thúy gật đầu, ngồi xổm bên cạnh Tư Ninh Ninh, cắn một miếng dưa chuột: “Thật giòn… Còn ngon hơn cái của nhà em á.”

"Chị thanh niên trí thức, gần đây chị bận rộn lắm hả? Về sau chị còn quản việc chỗ chuồng heo không? Chị không đến đám Hòa Cốc cũng không đến."

Chơi trò chơi cũng không đủ người nữa.

"Có chứ, tại sao không. Chờ thêm khoảng thời gian này thì tốt rồi."

Một thùng nước đã đầy, Tư Ninh Ninh xách thùng đi ra ngoài: "Chờ qua khoảng thời gian bận này chị dạy các em viết tên của mình ha."

"Vâng ạ!"

Hoắc Lãng cuốc cỏ xong, Tư Ninh Ninh quay lại sân đập lúa, anh ấy đã dọn sạch đá nhỏ trên đường, trâu cũng đã được dắt sang đây.

“Nước này tưới chỗ nào?"

“Miễn là mặt đất ướt, tưới thế nào cũng được."

Tư Ninh Ninh gật đầu, vừa đi, vừa hất nước đều đều ra ngoài.

Trời nóng, mặt đất khô cằn, nước bị đổ ra, thấm nhanh xuống đất, mơ hồ phát ra âm thanh bị hấp thu.

Vết ướt trên mặt đất trong nháy mắt đã khô.

Tư Ninh Ninh chạy đi chạy lại bốn lần, mặt đất mới miễng cưỡng duy trì nằm trong trạng thái ẩm ướt.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng, mồ hôi lấm tấm trên trán của cô gái nhỏ, Hoắc Lãng nâng cằm sang một bên: "Đi đến chỗ đó ngồi một lát đi."

Hoắc Lãng cầm thanh tre mảnh trên lưng con trâu, cái trục lăn lúa bị con trâu kéo đi một vòng.

Tư Ninh Ninh lau mồ hôi trên trán rồi nhìn theo hướng mà Hoắc Lãng chỉ, mặt trời đã chuyển hướng, bóng râm đã chuyển sang đống rơm về cạnh rìa sân đập lúa.

Sau khi nhìn xung quanh, không tìm được việc gì có thể làm được nên Tư Ninh Ninh lon ton ngồi trong bóng râm, chờ mệnh lệnh tiếp theo của Hoắc Lãng.

Vừa ngồi xuống, nhớ tới trong thùng còn có dưa chuột mới hái, Tư Ninh Ninh lại bò qua đó lại, lấy dưa chuột ra khỏi cái thùng: "Đồng chí Hoắc Lãng, em có dưa chuột thím trong đội đưa, anh có muốn ăn không?"

Hoắc Lãng không nói lời nào.

Tư Ninh Ninh mím môi, một chú đang tuốt lúa cười cười: "Dưa chuột giải khát, sao không ăn chứ. Đồng chí thanh niên trí thức, A Lãng không nghe thấy đấy, cháu mang sang đi, bảo hắn tiếp."

Hoắc Lãng tập trung lùa trâu cày lúa, đi một bước "kẽo kẹt" một tiếng, thanh âm không lớn nhưng khá là chói tai.

Tư Ninh Ninh cảm thấy rất có thể Hoắc Lãng thật sự không nghe thấy cô nói chuyện.

Nghĩ xong, cô cầm hai quả dưa chuột đi về phía Hoắc Lãng: "Đây."

Hoắc Lãng liếc mắt nhìn quả dưa chuột nhỏ màu xanh lá, vốn tính nói không cần lại thấy Tư Ninh Ninh bị nắng chói đến mở mắt không nổi, không nỡ từ chối, khom người ngậm lấy quả dưa chuột khỏi cái tay nhỏ nhắn.

"........" Tư Ninh Ninh trầm mặc một hồi, bất giác bồi một câu: "Miệng anh thật là lớn."

Cái khuôn mặt soái ca thế kia bị căng biến hình luôn rồi.

“……”

Lần này, vô ngữ biến thành Hoắc Lãng.

Hắn không rút được tay ra tiếp, nhớ lại cảnh tượng cô gái nhỏ đút hắn ăn vừa rồi, trong lòng hơi hơi khó xử.

Bây giờ đó là một chút khó xử kia, hoàn toàn bị công phá.

Hoắc Lãng nuốt hai ngụm dưa chuột, nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh nói: "Tới đó ngồi đi, con trâu này sắp quay đầu."

Tư Ninh Ninh có chút sợ hãi con trâu bự này, lui về một bước: "Còn một quả nữa á."

"Bận xong anh tự mình đến lấy."

"Ồ!"

Tư Ninh Ninh quay trở lại con đường ban đầu.

Bình Luận (0)
Comment