Editor: Hye Jin
Trong thùng vẫn còn bốn quả dưa chuột nhỏ, cô đưa hai quả cho một thím một chú đang tuốt lúa, sau đó cùng một đứa nhỏ ngồi ở bóng râm ăn dưa, tán gẫu cùng với chú cách vách:
"Đồng chí thanh niên trí thức, cháu ở thành thị có trồng trọt hay không?"
"Có chú ạ, nhưng họ thường trồng bắp cải, cháu không thấy nơi nào trồng lương thực cả."
"Vậy nhà cháu thường ngày ăn cái gì?"
"À... cái này"
Tư Ninh Ninh cố gắng nhớ lại ký ức của thân thể này, cộng thêm sự hiểu biết của bản thân về thời đại này, Tư Ninh Ninh sắp xếp lại mới mở miệng giải thích: "Ở phương Bắc phần lớn ăn mì ống, trong thành có bán lương thực, mà lương thực đều là từ nông thôn vận chuyển lên."
Người dân thành thị có cơ hội vào các doanh nghiệp nhà nước nhiều hơn với người dân sống ở nông thôn, và xét tổng thể thì cuộc sống tốt hơn cuộc sống ở nông thôn.
Sợ chú hiểu lầm, cảm thấy không công bằng, cô vội vàng bồi thêm một câu: "Chúng ta ở nông thôn trồng trọt, mỗi năm có thể dựa theo công điểm mà được phân lương, phân thịt. Ở trong thành lương thực hàng hóa không phải không không mà đến, mỗi tháng dựa theo tiền và phiếu đến trạm lương thực để lãnh."
"A này.... Đòi tiền, đòi cả phiếu."
Tư Ninh Ninh gật đầu: "Vâng là cái dạng này, nhưng mà lương thực cố định mỗi tháng, đàn ông trưởng thành một tháng 30 cân, nữ 28 cân, cũng được coi là một loại bảo đảm."
Ông chú xếp hàng lúa chồng lên nhau, thổn thức: "Cố định thì cố định, mỗi tháng lấy đâu ra tiền rồi phiếu? Chú a, trước kia cảm thấy người thành phố hưởng phúc, hiện tại xem ra, còn không bằng chúng ta ở nông thôn xuống đất làm việc đâu."
“Mỗi cái đều có chỗ tốt riêng."
Điều mà Tư Ninh Ninh không nhắc đến ở đây là người ở thành thị có cơ hội cao được vào làm việc trong các doanh nghiệp nhà nước. Nếu họ vào làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, bưu điện, nhà máy dệt và các xí nghiệp khác, lương hàng tháng của họ không thấp hơn 18 nhân dân tệ, cấp bậc lãnh đạo lương đến 43.5 tệ, còn có các loại phiếu khác nhau.
Nếu làm việc tốt, đừng nói tiền cùng phiếu gạo, nào là lương thực phụ, phiếu công nghiệp đều có thể cầm đến mỏi tay.
Chỉ là điều này quá khó nói, nói ra cho người ta cảm thấy ngột ngạt sao?
Đều là con người, dựa vào cái gì mà mình thì làm mệt chết mệt sống làm một năm thì mới đủ ấm no, người khác chỉ vì là người thành phố, nơi chốn chiếm được tiên cơ cũng không nói, cuộc sống còn quá khí phái, quá thoải mái.
Muốn nói thật ra, bất cứ ai đều không thể vui được.
Đề tài này bị dừng lại ở đó, lúc sau ông chú lại vui tươi hớn hở khen Tư Ninh Ninh một hồi: "Quản người thành phố, người nhà quê làm cái gì! Mọi người đều như nhau, nhưng mà muốn chú nói a, chú nói này đồng chí thanh niên trí thức đọc sách đúng là khác so với chúng tôi."
"Nói nước vừa rồi A Lãng đưa sang đây là đồng chí thanh niên trí thức pha sao? Ngon lắm!"
Xã viên nhìn chung không có trình độ học vấn cao, không biết nói những lời hoa mỹ, họ nói năng đơn giản hơn nhiều, rất là bình dân, ngon chính là ngon.
Đang suy nghĩ miên man, giọng nói của Hoắc Lãng từ bên tai truyền đến.
"Đi thôi!"
Tư Ninh Ninh nhìn sang và thấy sân đập lúa đã được làm phẳng, vết nước cũng đã thẩm thấu hết vào bên trong.
Cô theo sau Hoắc Lãng tay cầm cái ấm và cái thùng: "Như vậy là xong rồi sao?"
"Ừm."
"Tốt quá!"
Cùng Hoắc Lãng đi một đoạn đường, Tư Ninh Ninh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô nghiêng đầu hỏi Hoắc Lãng: "Hòa Cốc là em trai anh hả?"
"Ừm."
“Sớm Mầm là em gái của anh.” Tư Ninh Ninh nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, phun ra một câu nói trần thuật.
"Ừm.”
"Làm sao vậy?"
"Không có gì đâu.”
Tư Ninh Ninh lắc đầu, ho nhẹ rồi lẩm bẩm: “Em chỉ hơi tò mò...”
"Ừm?"
“Tò mò cái gì?”
“Chính là cái kia……”
Hỏi thẳng ra có chút không tốt, vì vậy Tư Ninh Ninh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới cắn răng mở miệng hỏi: "Em đã từng tiếp xúc với Hòa Cốc, việc này em không biết anh có biết hay không?"
"Em cũng đã gặp Sớm Mầm, em gái của anh, em cảm thấy chênh lệch của hai đứa nhỏ có chút lớn."
Hoắc Lãng hiểu ngay và chủ động chọc thẳng vào vấn đề: "Em cảm thấy Hòa Cốc quá gầy?"
Tư Ninh Ninh lắc đầu, nhưng sau một giây, cô lại gật gật đầu.
Đúng vậy a.
Hòa Cốc quá gầy.
Cái cổ quá mảnh mai khiến người ta lo lắng không biết thằng bé chạy hoặc là vận động quá mạnh có thể chống đỡ được trọng lượng hay không, lỡ như cái đầu rơi xuống..........
Mặt khác, Sớm Mầm thì ngược lại với hoàn cảnh của Hòa Cốc, khuôn mặt cô bé tròn trịa, khí sắc tràn đầy.
Tư Ninh Ninh không nghĩ sẽ nói đến chuyện này, vừa rồi đi lấy nước Chu Tiểu Thúy nhắc đến Hòa Cốc, cô mới nhớ tới hỏi Hoắc Lãng.
Thực ra, suy nghĩ đầu tiên là nghĩ liệu Hoắc Lãng có phải khác nhau đối xử hay không, nhưng nghĩ kỹ anh ấy không phải là người như vậy.
Cân nhắc cả nửa ngày mới tính toán mở miệng hỏi một chút để xem chuyện gì xảy ra thế nào.
Vừa nói, hai người và một trâu đã đi đến con đường rừng trải đầy hoa tường vi hai bên.
Hoa tường vi, màu hồng, màu trắng cùng với làn gió hòa vào cuộc vui, và những cánh hoa rơi dưới chân hoặc trong thùng nước.
Hoa thơm, bóng mát trong rừng thoáng mát và dễ chịu, cả mùa hè dường như trở nên du dương, tĩnh lặng và đẹp đẽ .
"Haizzz……"
Hoắc Lãng thở dài ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía Tư Ninh Ninh, nhưng giống không giống có mục tiêu vậy: "Đứa nhỏ kia, thân thể có thể có chút vấn đề."
Hoắc Lãng nhíu mày thật sâu, một chút bất lực lóe lên trong đôi mắt đào hoa, thậm chí giọng nói khàn khàn trầm thấp lộ ra vẻ buồn bã: “Đi hết bệnh viện lớn đều không nhìn ra được vấn đề, anh cũng không có biện pháp để trần thuật lại cho em."
Thân thể có vấn đề? Bệnh viện cũng không khám ra được bệnh?
Hai câu của Hoắc Lãng đã thành công khơi dậy lòng tò mò của Tư Ninh Ninh.
Cô khẽ mím đôi môi màu hồng đào, vén những sợi tóc tán loạn ra mang tai: "Vấn đề này có cái gì đặc thù sao? Có lẽ..."
"Em có thể giúp đỡ?"
"Giúp đỡ?”
“Em?"
Hoắc Lãng quay đầu sang ngang, ánh mắt thâm thúy nhìn Tư Ninh Ninh như nhìn cô gái ngốc nghếch thế mà đụng phải đôi mắt nai đen kia, Hoắc Lãng lại do dự.
Tư Ninh Ninh ...
Có lẽ thật sự có thể?
Khi hắn lần đầu nhận Hòa Cốc và Sớm Mầm, hai đứa nhỏ mới 4 tuổi.
Quãng thời gian bên nhau ba bốn năm không phải là quá ngắn, về cơ bản có thể nói khi Hòa Cốc và Sớm Mầm có ký ức thì Hoắc Lãng đã ở bên cạnh hai đứa nhỏ.
Nhưng từ tình hình hiện tại, trong lòng Hòa Cốc, xem ra thân thiết với Tư Ninh Ninh còn hơn nhiều so với "anh cả" Hoắc Lãng này.
Hoắc Lãng cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian ở chung với Hòa Cốc, một lúc lâu chậm rãi trần thuật: "Thằng bé không thể ăn, lương thực phụ, lương thực tinh cho dù là thịt cũng không ăn."
“Dễ giận.”
"Không có dấu hiệu nào báo trước, cứ khóc nháo lên ...."
"... Thích bắt bẻ."
Hoắc Lãng nói đi nói lại rất nhiều, Tư Ninh Ninh cẩn thận nghe, trong lòng nhất thời có chút nghi vấn:
"Đói cũng không ăn vô sao? Còn có, bắt bẻ là bắt bẻ về vấn đề gì?"
Nghĩ đến đó, Tư Ninh Ninh lại hỏi: "Về phương diện vệ sinh sao?"
Cô nhớ rằng lần đầu tiên tiếp xúc với Hòa Cốc, Hòa Cốc đã nhiều lần nhấn mạnh muốn kết thân với cô vì trông cô "sạch sẽ".
Nghĩ về điều này, Tư Ninh Ninh không thể không khỏi cẩn thận thêm một chút.
Gần đây, khi Hòa Cốc đến chỗ chuồng heo, không bao giờ tham dự với những củ cải nhỏ khác chơi trò chơi.
Ngay cả khi thằng bé ngồi xuống, trước khi ngồi xuống, thằng bé cũng cẩn thận mà vỗ sạch sẽ hòn đá mới ngồi xuống ...
Tư Ninh Ninh vẫn có ý nghĩ ban đầu, Hòa Cốc, có lẽ thực sự mắc chứng nghiện sạch sẽ.
Không chỉ tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, hơn nữa còn không chỉ một loại bệnh tâm lý này.
Quả nhiên nghe thấy Hoắc Lãng trả lời một cách kiên định: "Cho dù đói đến mấy cũng không chủ động ăn, còn phải dỗ dành ... Có khi ăn xong sẽ nhổ ra."
"Bắt bẻ cũng ở phương diện vệ sinh."
Đôi lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh khẽ nhăn lại, trong vòng chưa đầy một giây, vẻ mặt của cô ấy đột nhiên tươi sáng lên.
Quá mức sạch sẽ cũng là mắc chứng nghiện sạch sẽ!
Thà đói còn hơn nhịn ăn, vậy là mâu thuẫn ở đâu nhỉ ...
Cho nên, là bệnh kén ăn!?
Dù là bệnh tinh thần hay bệnh thể chất, chỉ cần có thể xác định được vấn đề là có thể kê đơn thuốc phù hợp!
Mặc dù Tư Ninh Ninh không phải là bác sĩ, nhưng cô đến từ tương lai, ở thời đại hiện tại, bác sĩ không thể phán đoán được chứng bệnh, có lẽ, cô có thể thử một lần.
"Em không hoàn toàn chắc chắn rằng em có thể chữa khỏi cho Hòa Cốc, em tin tưởng em có thể giúp thẳng bé."
Tư Ninh Ninh nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Hoắc Lăng một cách nghiêm túc và kiên định: “Anh có thể để em thử một lần xem thế nào, được không?”
Cô không hỏi Hoắc Lãng liệu anh có tin cô hay không, cô đưa ra một lời thỉnh cầu.
Khuôn mặt cô gái nhỏ xinh đẹp, vô cùng tương xứng với hàng tường vi hai bên đường.
Lúc này, đôi mắt đen láy của cô ấy sáng lên, ánh lên một tia kiên định và nóng bỏng, mười phần tự tin.
Thành thật mà nói, Hoắc Lãng không nghĩ Tư Ninh Ninh, cô gái nhỏ này có thể giải quyết được, bởi vì cả bệnh viện trong thành còn không chữa được.
Thế mà khi nhìn vào gương mặt sáng ngời kia, hắn không nỡ nói lời cự tuyệt.
Đó có thể là hắn lớn tuổi hơn, cho nên dung túng cô ấy hoặc là người đẹp luôn có đặc quyền.........
Cuối cùng, Hoắc Lãng gật đầu: "Được."
... Tình huống có lẽ sẽ không thay đổi, cũng không thể nào quá tệ hơn được.
"Nha! Thật tốt quá! Vậy thì ngày mai ... không, sẽ là một thời gian sau. Anh bảo Hòa Cốc sau mỗi bữa sáng đến chỗ thanh niên trí thức, em muốn quan sát một chút."
"Ừm ... Em phải xem Hòa Cốc hiện tại tình trạng như thế nào, đợi tìm hiểu rõ ràng rồi mới định ra được phương án trị liệu!"
Cô nương lại nhảy nhót vui vẻ, chốc chốc lại nghiêng người cười đến rạng rỡ.
Đối với yêu cầu và đề nghị của cô gái nhỏ này, Hoắc Lãng không chút do dự, tất cả đều gật đầu đồng ý.
"Được!"
Dần dần bước ra khỏi con đường rợp bóng cây, ánh nắng chói chang bắt đầu dừng ở trên người, Tư Ninh Ninh bị chiếu đến mở không được mắt, từ từ cô thích ứng được, không nghĩ tới lúc này ánh mắt của Hoắc Lãng vẫn luôn nhìn chăm chú vào mình.