Editor: Hye Jin
Cô gái nhỏ bị ánh nắng mặt trời chiếu vào khóe mắt, nước mắt chảy ram trông có chút đáng yêu lại có chút đáng thương.
Nghĩ đến đề nghị vừa rồi của cô ấy, Hoắc Lãng cảm thấy Tư Ninh Ninh đại khái là một cô gái thiệt tâm.
Nghĩ đến đó lòng hắn dịu lại, mềm nhũn, buột miệng thốt lên: “Cây bóng gai trên núi đã chín rồi, muốn đi xem không?"
"Cây bóng gai á?"
Đôi mắt của Tư Ninh Ninh thoáng qua tia mờ mịt thực mau trở nên trong trẻo.
Mặc dù cô ấy không biết anh ấy nhắc đến cái gì, cô nghe được hai chữ "trong núi".
Khoảng thời gian này vẫn không có ngừng lại, mặc dù Tư Ninh Ninh không giống thanh niên trí thức khác vất vả mệt nhọc, nhưng là một "người hiện đại" đã quen với tự do, cô quả thực có chút cảm giác bị giam cầm.
Cô rất muốn đi dạo trên núi, giải sầu và thả lỏng.
Chính là……
“Em muốn!” Tư Ninh Ninh uể oải đáp, có chút tiếc nuối nói: “Nhưng hình gần đây không có nhiều thời gian rỗi..."
Hoắc Lãng trầm mặc chốc lát, cân nhắc một hồi, nói: "Em phụ trách công việc ở chuồng heo, bận rộn đại khái khoảng 10h cùng buổi chiều 5h."
"11h đi, trở về trước 4h.""
Nói xong, Hoắc Lãng quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh: “Nếu có thể rút ra thời gian, ngày mai chúng ta đi."
Hai ngày này vẫn có thể rút thời gian được.
Nếu là muộn thêm hai ngày, cũng chỉ có thể chờ một tháng sau vội xong mùa gặt thì khi đó quả bóng gai cũng bị chim chóc trong núi ăn gần hết rồi.
Hoắc Lãng dừng lại và hỏi lại: "Cho nên ... em có muốn đi không?"
“Muốn!” Lần này, Tư Ninh Ninh trả lời rất chắc chắn và nhanh chóng.
Cơ hội không dễ đến, những thứ khác tạm thời đẩy đi hết ...
Sau khi sửa sang lại cảm xúc thì công việc mới có thể nâng cao chất lượng công việc được.
"Vậy thì... đến lúc đó....."
"Anh đến đón em."
Hoắc Lãng trả lời đặc biệt dứt khoát, Tư Ninh Ninh hơi ngây ngốc, hai tay nắm chặt thùng nước, cong mắt cười: "Vâng!"
Hoắc Lãng lùa con trâu đến dòng suối cách đội sản xuất không xa, uống xong nước thì quay đầu về phía đội sản xuất.
Hắn phải mang con trâu về lại đội sản xuất, trong lúc này Tư Ninh Ninh vẫn luôn đi theo bên cạnh người hắn, thấy thế không khỏi tò mò: "Trả trâu về đội xong sau đó thì sao?"
“Về nhà.”
“?”
Tư Ninh Ninh cau mày, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi: "Không có chuyện khác làm sao?"
Hoắc Lãng cười khan hai tiếng, lướt qua Tư Ninh Ninh: "Trời còn chưa tối, anh đi ra ruộng gánh lúa về, em cũng đi sao?"
Tư Ninh Ninh đương nhiên không gánh nổi, cô đi theo Hoắc Lãnh ra khỏi chuồng trâu: "Anh đi gánh lúa, em lại gánh không nổi còn bảo em đi cùng làm gì?"
Tư Ninh Ninh nghĩ Hoắc Lãng còn có chuyện khác để cô làm cơ.
Vừa đi vừa nói hai người đi đến cái ngã ba, rẽ trái có thể đi vòng qua chuồng heo, rẽ phải là có thể tới chỗ kho hàng của đội.
Hoắc Lãng là muốn đến kho hàng để lãnh đòn gánh, vừa đi ra khỏi ngõ xoay người nói với Tư Ninh Ninh: "Được rồi, em bận việc của em đi. Vội xong sớm thì trở về."
Lời này làm người nghe giống như cô muốn cố tình bám dính anh ấy không bằng.
Tư Ninh Ninh không nặng không nhẹ "hừ" một tiếng, cầm cái thùng đi lên một bước, không bao lâu lại lui trở về.
Chộp lấy quả dưa chuột bên trong, nhét vòng trong tay Hoắc Lãng, rồi bỏ đi mà không thèm ngoái đầu lại.
Nhìn bóng lưng ngạo nghễ của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng khẽ lắc đầu, bất giác hắn có chút buồn cười.
Đúng là một cô gái nhỏ ...
Hoắc Lãng cảm khái một tiếng, đồng thời xoay người đi về hướng ngược lại.
Sau khi Tư Ninh Ninh làm hết việc ở chuồng heo, cô lại vào không gian một chuyến.
Cô lang thang trong không gian mấy vòng, hái một ít dưa chuột cùng rau phù hợp với rau trồng trong đội sản xuất, rồi ra khỏi không gian về chỗ ở thanh niên trí thức.
Lương thực chính cho bữa tối là khoai lang và hạt cao lương, tối qua mọi người đã nộp lên.
Khoai lang Tư Ninh Ninh được nấu trực tiếp trong nồi, sau đó đặt một xửng hấp lên trên, hạt cao lương cô rửa sạch cho vào trong ống tre.
Nếu ai để lại hộp cơm thì cô cho vào hộp cơm để hấp.
Trong lúc đợi lương thực chính chín, Tư Ninh Ninh rút hai củ sen mà Trần Liên Mễ đưa ngày hôm qua, cô rửa sạch, rồi từ không gian lấy ra lá tỏi, rửa sạch, cắt nhỏ.
Sau đó, đun nóng dầu trong nồi, cho củ sen cắt lát vào xào cho đến khi màu hơi ngả ngả màu thì mới cho lá tỏi vào, thêm muối rồi tinh thất gà vào xào thêm một lúc, cho thêm một ít nước vào rồi đậy nắp lại trong chốc lát.
Trong vòng chưa đầy một phút, âm thanh sôi sùng sục từ trong nồi vang lên, Tư Ninh Ninh nhấc nắp nồi lên, đặt nó sang một bên, sương mù nóng hổi ập về phía mặt, cô đưa tay quạt quạt, nhìn thấy bên trong nồi thì chân mày nhăn lên lợi hại.
Củ sen vừa rồi màu trắng sữa, bây giờ hình như bị nhiễm độc, có màu như cà tím, bầm bầm, không biết đã sai ở bước nào ...
Tư Ninh Ninh tìm đũa, chọn một miếng nhỏ và nếm thử, trông thì không ngon lắm, nhưng may mắn thay, hương vị giống hệt món bà ngoại làm trong ký ức.
Tư Ninh Ninh tìm một cái đĩa, cho củ sen xào ra ngoài, rồi cho vào ba gáo nước vào bên trong, bỏ nấm khô vào đó.
Để lửa lớn, khoảng ba phút, nước trong nồi đã bắt đầu sôi.
Tư Ninh Ninh thêm muối và tinh chất gà, thêm một chút dầu và dầu mè, rắc vào một chút hành lá cắt nhỏ, dùng mui khuấy đều, đậy nắp nồi và đun nhỏ lửa trong mười hoặc hai mươi giây, rồi tắt bếp.
Chân trước vừa đem củ sen xào cùng canh để trên bàn lớn trong phòng chính, Tư Ninh Ninh định trở lại phòng bếp chụp quả dưa leo giải khát kết quả nhìn thấy Tưởng Nguyệt ôm bụng, cúi đầu chui vào phòng, trong chớp mắt nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Nhớ lại trước đó Tưởng Nguyệt trước đó giặt quần áo, Tư Ninh Ninh liền hiểu sao lại thế này.
Đại khái là dì cả đến bị dính ra quần áo đi.....
"Oa, hôm nay phong phú quá!"
Lý Lăng Nguyên bước vào phòng chính, tay cầm cái ca tráng me, nhìn thức ăn trong phòng cảm khái một hồi.
Tư Ninh Ninh cười bất lực: "Không phải đều giống như trước sao? Một canh một đồ ăn."
"Không giống nhau! Củ sen, còn có canh nấm, nhìn phát là tớ thấy lớp váng dầu rồi.""
Lý Lăng Nguyên đánh giá một vòng: ""Ai nha, thanh niên trí thức Tư à, củ sen ở nơi nào đến đó?"
Thanh niên trí thức lần trước làm nấm khô hắn biết, mấy cái đó là Tư Ninh Ninh ở dưới chân núi Nam Sơn hái về, bởi vì quá nhiều ăn không hết, liền nghĩ cách phơi thành nấm khô.
Củ sen là do Trần Liên Mễ cho, trong giờ nghỉ trưa, nam thanh niên trí thức đều không có mặt cho nên Lý Lăng Nguyên cũng không biết chuyện này.
Tư Ninh Ninh nói sơ qua về chuyện đã xảy ra, Lý Lăng Nguyên ngồi trên bàn thở dài cản thán: "Mấy chú mấy thím trong đội chúng ta thật là chiếu cố chúng ta nhiều thật đấy."
"Ừm."
Đang nói chuyện, những thanh niên trí thức khác lần lượt quay lại.
"À, tớ trên đường trở về, bắt gặp thím Xuân Hoa hái rau, dì ấy cho tớ thật nhiều cà chua."
Tống Thư Hãn đẩy mũ rơm lên bàn, đẩy cái gọng kính nở một nụ cười dịu dàng: "Tớ vốn dĩ từ chối rồi nhưng mà thím Xuân Hoa nói không kịp ăn sẽ bị hỉ thước, chim ngói làm hại, cho nên tớ không tiện đưa đẩy nữa."
Cả một mũ rơm đựng đầy cà chua, có to cổ nhỏ, có quả đỏ có quả xanh.
Ngoài ngày ba bữa, mọi người không có ai có đồ ăn vặt, thấy nhiều cà chua vậy, có chút thèm..
Tống Tiểu Vân nhìn biểu hiện của mọi người, và đề nghị: "Nếu không mọi người chia nhau ăn."
"Tớ thấy được đó."
"Tớ thấy được, lưu lại hai quả mai nấu canh cũng được."
Ý kiến của mọi người cơ bản thống nhất, lúc này, Lý Lăng Nguyên đột nhiên nhìn Tư Ninh Ninh: "Thanh niên trí thức Tư, cậu nghĩ thế nào?"
Ánh mắt của những người khác rơi vào Tư Ninh Ninh.
Lý Lăng Nguyên tự dưng đặt câu hỏi này hoàn toàn bởi vì Tư Ninh Ninh bây giờ là thanh niên trí thức phụ trách nấu ăn cho cả nhóm. Như thế nào cũng phải bận tâm đến người phụ trách nấu ăn chứ?
Câu này nói như thế nào nhỉ?
Không bột đố gột nên hồ.
Nếu không lưu lại thức ăn đề hồi nấu ăn, quay đầu lại trên bàn không có đồ ăn, nhìn đi nhìn lại không phải sẽ phàn nàn Tư Ninh Ninh sao?
Tống Tiểu Vân mím môi, từ từ cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt lấy ống quần chỗ đầu gối.
Trời nóng đến như vậy, còn làm việc ngoài động thật là mệt!
Chia cà chua ăn thôi, mỗi cái này có cần thiết phải trưng cầu ý kiến Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh đồng ý thì mới được hay sao?
Tống Tiểu Vân trong lòng nghẹn khuất muốn chết.
Tư Ninh Ninh đại khái là nữ thanh niên thông thái nhất, kiến thức nhiều, đạo lý nhiều, Tống Tiểu Vân nghĩ Tư Ninh Ninh sẽ có hàng đống lý do thoái thác, uyển chuyển từ chối, an bài cách khác.
Nhưng mà cũng không có.
Tư Ninh Ninh rất sảng khoái gật đầu đáp ứng: “Được a.”
Tống Tiểu Vân ngẩng đầu, kinh ngạc.
Lại nghe Tư Ninh Ninh nói: "Tớ vừa trở về được thím trong đội cho một mớ đồ ăn, cho ít lá tỏi, hai quả cà tím cùng một ít dưa chuột. Cà tím có thể để được hai ngày, hai ngày nay tạm thời không lo không có đồ ăn, mọi người chính mình phân đi."
“Chẳng qua là ngày mai tớ có chút bận, không nên đi đưa nước cho mọi người được.” Tư Ninh Ninh cuối cùng bổ thêm một câu.
Tống Tiểu Vân lập tức đứng lên: "Vậy ngày mai tớ..."
Khi cô nghe nói ngày mai Tư Ninh Ninh không thể đưa nước, Tống Tiểu Vân thực sự muốn tỏ thái độ chính mình có thể đi đưa nước được, chỉ là lời còn nói chưa xong thì Tưởng Nguyệt từ ngoài cửa đi vào.
“Vậy ngày mai để việc đưa nước giao cho tớ đi." Mặc dù Tưởng Nguyệt trông có vẻ thất thần, nhưng giọng nói của cậu ấy rất lớn.
Tưởng Nguyệt nhìn Tư Ninh Ninh: "Mai cậu bận thế nào? Có thể nấu cơm không? Nếu không, ngày mai ta cùng nhau thu xếp."
Điều kiện gia đình của Tưởng Nguyệt trước đây khá tốt, được gọi là kiều dưỡng ra, nhưng tuyệt đối không phải là cô gái chưa bao giờ trải qua việc nặng.
Xuống nông thôn đi cấy mạ bởi vì ngâm nước thật lâu, rồi dì cả đến thân thể mới không thoải mái.
Bắp chân và bụng đều sưng lên, đáng xấu hổ là trên đường trở về, Tưởng Nguyệt có thể cảm thấy được hình như ... đang chảy đến tận đùi, lại còn không ngừng chảy xuống dưới.........
Đây không chỉ là sự tra tấn về thể xác, mà còn về tâm lý.
Làm việc mệt mỏi, Tưởng Nguyệt có thể cắn răng làm được, nhưng việc này là không thể.