Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh nhìn Tống Tiểu Vân rồi nhìn Tưởng Nguyệt.
Nước da của Tưởng Nguyệt bị mất máu mà vàng vọt, trông cậu ấy thực sự rất khó chịu, cô cân nhắc một chút: "Bữa sáng tớ có thể làm, sẵn tớ nấu cơm trưa luôn, giữa trưa phỏng chừng tớ không trở về, ai cần hâm nóng cậu giúp tớ ha."
“Được rồi!” Tưởng Nguyệt vội vàng gật đầu.
Có mặt là nam thanh niên trí thức thức, mấy cô gái không tiện nói về dì cả các kiểu, thừa dịp mọi người phân tán đi phòng bếp lấy đồ ăn, Tư Ninh Ninh đẩy Tưởng Nguyệt và nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu Vân cũng vừa rồi cũng có ý muốn nhận việc đưa nước, cậu có rảnh thì giải thích với cậu ấy chút đi."
Tư Ninh Ninh không biết Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân cãi nhau khi nào, nhưng cô biết Tưởng Nguyệt coi Tống Tiểu Vân như bạn bè mà đối đãi.
Hai người bọn họ bây giờ sắc mặt lạnh lùng phớt lờ nhau, Tư Ninh Ninh liền suy nghĩ, lần này có thể là một cơ hội tốt để hòa giải.
Bất quá suy xét đến cùng, đây là chuyện giữa Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân, không liên quan gì đến Tư Ninh Ninh, hiện tại cô đã tạo cơ hội, hết thảy tùy duyên, tự các cậu ấy phát triển.
Sau bữa tối, thanh niên trí thức hoặc đứng dưới mái hiên, hoặc ra giếng rửa hộp cơm, có người cách xa nhau, nói chuyện sẽ lớn tiếng hơn đôi chút.
Ánh trăng càng lúc càng sáng, mỗi ngày đây là khoảng thời gian ồn ào, náo nhiệt và vui vẻ nhất của thanh niên trí thức.
Nam thanh niên trí thức đùa giỡn nhau cười hi hi ha ha, cách một bức tường, nữ thanh niên trí thức che cửa sổ, một đám thoát y rửa mặt.
Ngày thường đi ngủ gì đó, không cảm thấy phòng nhỏ, lúc này trên mặt đất bày liên tiếp mấy cái chậu, mấy cô nương thoát y, vừa chật vừa xấu hổ.
Tư Ninh Ninh không thích người khác nhìn mình, điều đó sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu, cho nên lúc này đương nhiên sẽ không nhìn người khác.
Khi các cô gái khác đang tắm, Tư Ninh Ninh đổ một chậu nước, lau lau qua loa vài cái cho có rồi bò lên giường.
Nửa đêm, tất cả các cô gái khác đều đã ngủ say, Tư Ninh Ninh lại đứng dậy đi vào không gian tắm rửa một cái.
Từ phòng tắm đi ra không bao lâu, thoải mái ăn nửa miếng dưa hấu trên ghế sô pha trong phòng khách, nghĩ đến ngày mai đi ra ngoài, rất có thể buổi trưa sẽ không về, Tư Ninh Ninh phân vân không biết có nên mang gì ăn hay không.
Nếu vậy, cô nên mang theo cái gì đây?
Gạo, bột mì linh tinh đều không thích hợp, Tư Ninh Ninh suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Một ngày nắng nóng như thế này, còn gì thích hợp hơn ăn bì lạnh chứ?
Vừa nghĩ tới đây, Tư Ninh Ninh đứng dậy đi thẳng vào bếp, bột mì, muối, nước các loại, sau đó lấy theo tỷ lệ tương ứng đổ vào chậu cùng nhau, sau đó ra sức nhào, nhào.
Bản thân Tư Ninh Ninh không biết nhiều món ăn, mấy thứ kia cô đều là từ nhà bà ngoại thấy được, mắt thấy đầu óc ghi lại các bước làm.
Món bì lạnh này không phải là học từ chỗ bà ngoại, ít nhiều có quan hệ với bà ngoại.
Có một kỳ nghỉ hè hồi sơ trung, cô học năm nhất hay năm hai gì đó cô không nhớ rõ lắm.
Lúc đó, bà ngoại bị viêm ruột thừa cấp, nửa tháng không thể xuống giường được, ông ngoại gọi điện thoại tới gọi cô đến nói chuyện với bà ngoại cho đỡ buồn.
Cô đương nhiên không chút suy nghĩ liền đến đó.
Ông ngoại cùng bà ngoại ...
Mặc dù điều kiện gia đình rất tốt, nhưng cả ông bà cuộc sống rất bảo thủ và tiết kiệm, biệt thự đó là do mẹ Tư Ninh Ninh cải tạo vài năm trước, bên trong không có quản gia người làm gì cả.
Trong thời gian đó, những việc vặt vãnh hàng ngày đều do một mình ông ngoại ôm đồm, Tư Ninh Ninh trù bỏ mỗi ngày làm việc chính mình thì là ngồi chơi với bà ngoại.
Thấy ông ngoại mỗi ngày bận trước bận sau, cô là tiểu bối, trong lòng cực kỳ áy náy không hề dễ chịu cho nên cô cố gắng thu thập các video, lên kế hoạch ôm đồm việc nấu cơm.
Ông bà ngoại thương cô không cho cô động vào, cuối cùng cô không thể ôm được việc nấu cơm.
Dù thất bại nhưng cô đã đặt nền móng cho trù nghệ nấu nướng.
Này thật đúng là……
Lợi hại……
Môi Ninh Ninh cong lên khẽ thở dài, rõ ràng là đang cười, nhưng khóe mắt không khỏi có chút ươn ướt.
Thu lại suy nghĩ loạn, cục bột được nhồi nhồi ổn ổn rồi, Tu Ninh Ninh rửa sạch cái chậu nhồi bột, cho bột vào cái bát, đổ nước vào.
Sau khi đặt cái chậu lên bàn, Tư Ninh Ninh quay người lại lôi ra cái chậu inox mới toanh khác dưới tủ ra.
Khi mọi thứ gần như đã sẵn sàng, cô bắt đầu nhấn nhấn sờ cái mặt cục bột.
Khối bột phồng lên, một nửa trong đỏ ngoi lên mặt nước, Tư Ninh Ninh đè cục bột chìm hẳn vào trong nước, lúc sau lại nhồi nhồi rồi, lặp đi lặp lại không ngừng.
Ước chừng khoảng nửa giờ, cục bột từ năm phần co lại ba phần, cục bột mềm ra.
Tư Ninh Ninh đặt cái rây lên chậu inox, cho bột đi qua cái rây, đậy lại rồi cho vào tủ lạnh.
Món bì lạnh làm đặc biệt tốn công, để trong tủ lạnh nghĩ một thời gian sẽ thấy một lớp nước trong ở trên. Cẩn thận chắt bỏ nước, chỉ lấy phần cặn ở dưới cùng.
Đếm thời gian, thông thường khoảng 3,4 giờ là được, mà không gian thời gian với bên ngoài không giống nhau, chờ buổi sáng các thanh niên trí thức bắt đầu đi làm việc thì cô lại vào không gian cũng còn kịp.
Tư Ninh Ninh an tâm hơn rất nhiều, cả người cô vô cùng tinh thần, một chút không buồn ngủ, dứt khoát xử lý xong món bì lạnh này.
Sau đó cô cắt dưa chuột nh, băm nhuyễn tỏi, liệt kê từng loại gia vị cần dùng, đặt lên kệ giữa bếp, mai sau khi tiến vào tùy tay có thể dùng được.
Sau khi làm điều này, Tư Ninh Ninh bước ra khỏi không gian, hai chân dẫm lên mặt đất nhà chính.
Trước kia ra vào không gian, bởi vì trong nhảy mắt cảm giác không trọng lượng làm cô chao đảo, hiện giờ ra vào nhiều lần, bất tri bất giác đã thành thói quen.
Tư Ninh Ninh nghĩ đến đây, không khỏi có chút buồn cười.
Nghe thấy những tiếng "chít chít", "zizi" hay "zier wah zier wah" ngoài cửa sổ, mò mẫm trong bóng tối cô nhẹ nhàng bước vào phòng.
Cơ mà, vừa bước chân trước vào phòng, bước chân còn chưa có rơi xuống, cô bị dọa đến run run, sau đó lông tơ tóc gáy phải dựng ngược cả lên.
Trong phòng có một người đứng ở cửa, sắc mặt nhếch nhác, đầu bù tóc rối, không hề báo trước mà chạm mặt nhau.
Khoảnh khắc đó Tư Ninh Ninh run run, ngắn ngủn một chốc, lông tơ dựng ngược.
Đang da đầu tê dại, bên kia đột nhiên kêu lên: "Ninh Ninh?"
"Hả ……?”
Kinh ngạc nho nhỏ thốt lên, mang theo chút mờ mịt, Tư Ninh Ninh nhận ra người trước mặt cô là Tống Tiểu Vân.
Tống Tiểu Vân đứng ở cửa phòng, mái tóc tán loạn, ánh trăng mờ ảo mong manh chiếu vào cửa sổ, chiếu lên gương mặt mang theo sự nhợt nhạt.
Mặc dù biết rõ đó là Tống Tiểu Vân, một màn kia, linh hồn nhỏ bé của tư Ninh Ninh thiếu chút nữa chấn động, ba hồn bảy vía xém chút bay mất đi mấy phần rồi.
Trái tim đang đập thình thịch dần yên vị trở về chỗ cũ. Tư Ninh Ninh hít một hơi thật sâu, kìm nén chấn động mà than thở: "Tiểu Vân, đã muộn như vậy rồi, sao cậu còn đứng đây im lặng không ngủ? Cậu hù chết tớ, linh hồn nhỏ bé này của tớ bị cậu dọa suýt chút thì bay mất."
Trong ánh trăng mờ ảo vừa rồi, Tống Tiểu Vân nhìn thấy vẻ mặt của Tư Ninh Ninh, thực sự bị cô dọa không nhẹ!
Tống Tiểu Vân có chút xấu hổ, nhưng thay vì trả lời câu hỏi của Tư Ninh Ninh, cô lại trầm ngâm hỏi Tư Ninh Ninh: "Sao cậu không ngủ? Đã muộn như vậy rồi, sao cậu đi ra ngoài?"
Tư Ninh Ninh đã đi trở lại giường, lời nói của Tống Tiểu Vân khiến cô bò lên giường chậm nửa nhịp.
Sợ làm phiền người khác, Tư Ninh Ninh hạ giọng, tùy tiện viện cớ: "Tớ đi vệ sinh. Hai ngày nay tớ cảm thấy bụng không thoải mái, tớ nghĩ dì... kinh nguyệt sắp đến."
"Ồ ..." Tống Tiểu Vân trả lời thì trả lời như vậy.
Thế nhưng trong lòng có chút nghi hoặc, cô không nghe thấy tiếng mở chốt cửa, chỉ là cô cũng vừa tỉnh lại, không xác định có phải hay không là ngủ say như chết hay không.
Hơn nữa, Tư Ninh Ninh nếu không đi vệ sinh thì có thể đi đến nơi nào?
Cũng không thể đi vào nhà bếp ăn vụng?
Cà tím không thể ăn sống.
Tống Tiểu Vân đè nén nghi ngờ, chậm rãi đi về giường nằm xuống.
Sau một thời gian, đầu óc Tống Tiểu Vân không ngừng thoáng hiện ra những việc đã xảy ra gần đây.
Có hình ảnh mà Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc tiếp xúc với nhau, rất nhiều.
Có hình ảnh Tưởng Nguyệt và Tư Ninh Ninh thân thiết với nhau.
Càng có hình ảnh cái bình nước quân dụng đeo bên hông của Tư Ninh Ninh ...
Trằn trọc lăn qua lộn lại, Tống Tiểu Vân không thể nào ngủ được.
Nghe tiếng ếch nhái kêu, Tống Tiểu Vân sau khi cân nhắc một lúc lâu mới đứng dậy, nhìn về phía giường của Tư Ninh Ninh thì thào nói: "Ninh Ninh, cậu ngủ chưa?"
"............" Tư Ninh Ninh rất là muốn chưa nói chưa ngủ, cô rất muốn làm bộ là ngủ rồi chỉ là nghĩ nghĩ một chút, vẫn là mở miệng trả lời: "Không..... đang thiu thiu ngủ, có chuyện gì vậy?"
Đáp lại Tư Ninh Ninh là một khoảng lặng dài.
Ngay khi Tư Ninh Ninh đang khó hiểu, cô còn tưởng rằng Tống Tiểu Vân đã ngủ say, cô dự định đổi tư thế chuẩn bị ngủ, cố tình lúc này Tống Tiểu Vân mở miệng: "Thanh niên trí thức vị trí hẻo lánh, bên cạnh không có nhà.... Cậu về sau một mình thì đừng có đi ra ngoài, không an toàn."
Tư Ninh Ninh mở mắt ra, đôi mắt nai trong veo nhìn chằm chằm vào ánh trăng vằng vặc trong kẽ lá ngoài cửa sổ.
Vừa rồi cô giật mình, cảm giác tê da đầu, IQ online lo lắng không biết Tống Tiểu Vân có phát hiện cô đột nhiên "xuất hiện" hay không?
Bây giờ nghe những lời này, Tư Ninh Ninh cơ bản có thể kết luận Tống Tiểu Vân không có phát hiện manh mối.
Nếu là phát hiện có cái gì không thích hoặc hoặc là không chỗ nào không lý giải được, Tống Tiểu Vân sẽ nói ra chứ không phải là nói lời này.
Tư Ninh Ninh thở dài trong lòng, quay lại cảm ơn một tiếng, lại nghe Tống Tiểu Vân nói tiếp:
"Quay đầu chúng ta có thể mua một cái bô để đi tiểu gì đó, buổi tối dùng, sáng dùng đi đổ."
Tư Ninh Ninh trầm mặc, Tống Tiểu Vân đứt quãng luyên huyên: "Cậu thích sạch sẽ, nhất định không muốn động đến những thứ này..."
"Vậy đến lúc đó tớ đi đổ."
"Ninh Ninh? Ninh Ninh ... Cậu ngủ rồi?"
Tư Ninh Ninh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không có đáp lời.
Cô không biết phải trả lời Tống Tiểu Vân như thế nào.
Tư Ninh Ninh nghe ra được ý tốt của Tống Tiểu Vân, nhưng cô không thể tưởng tượng ra cảnh ...
Bốn cô gái ở trong phòng, mùa hè 24h mở cửa thông gió đã còn có mùi rồi.
Còn thêm một cái bô nữa.....
Dù có đổ vào mỗi buổi sáng, cọ rửa sạch sẽ đi cũng lưu lại chút ít mùi.
Nói cô kiều khí, ra vẻ cũng được, loại chuyện này Tư Ninh Ninh chưa bao giờ trải qua, càng không có nghĩ đến.
Cô cảm thấy nếu một ngày nào đó các cô gái thực sự làm như vậy thì đối với cô là cực hình, là dày vò.
Tư Ninh Ninh ảo não suy nghĩ, tâm tư hỗn loạn, mê man ngủ thiếp đi.