Editor: Hye Jin
Bên kia, Tống Tiểu Vân hồi lâu không nhận được câu trả lời của Tư Ninh Ninh, nhẹ nhàng thở ra, xoay người quay mặt vào tường, vô thức dùng ngón tay moi moi vào những kẽ nứt của gạch trên tường.
Tống Tiểu Vân moi moi riết mà những vết gạch xuất hiện một cái lỗ nhỏ.
Có lẽ bản chất con người rất phức tạp, hoặc có thể Tống Tiểu Vân là người điển hình có tà tâm nhưng không có gan.
Cho nên trong lòng thực mâu thuẫn.
Một mặt, nhìn thấy mọi người đều thân thiện với Tư Ninh Ninh, trong lòng cô cảm thấy mất cân bằng, không quen nhìn Tư Ninh Ninh như vậy.
Hay nói trắng ra, cô ghen ghét với Tư Ninh Ninh ...
Nhưng mặt khác, cô không muốn Tư Ninh Ninh xảy ra chuyện gì.
Tống Tiểu Vân trở mình lật qua lật lại cũng không ngủ được, gây ra động tĩnh lớn, Tưởng Nguyệt mơ hồi dỗi một câu: "Làm cái gì a! Giường cậu lăn muốn sụp!"
Tống Tiểu Vân giật mình không dám nhúc nhích nữa, cứ như vậy nằm thẳng người, cho đến khi ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, mơ hồ nghe đội ngũ bảo an đi tuần bên kia mới chậm rãi rơi vào giấc ngủ.
Tư Ninh Ninh dậy đúng giờ, dọn cơm, rửa sạch cái ấm nước, thêm vào đường, chanh cùng bạc hà, cô dùng cái thùng gỗ đổ đầy một bồn nước giếng, cuối cùng thả cái ấm nước đi vào.
Trước khi Tưởng Nguyệt đi ra ngoài, Tư Ninh Ninh đã nhắc nhở: "Tưởng Nguyệt, tớ đã pha nước, trong nhà bếp."
"Các cậu muốn uống lạnh chút thì trở về một chuyến, ngại phiền thì xách theo xuống ruộng."
Tưởng Nguyệt gật đầu, ngẫu nhiên cắn một miếng khoai lang hấp, nói năng không rõ ràng: "Buổi sáng sẽ trở lại, hai hôm nay tớ sẽ không thoải mái chút."
“Được rồi.” Tư Ninh Ninh hiểu ý gật đầu.
Ba cô gái ngoại trừ Tư Ninh Ninh đi ra ngoài, Tưởng Nguyệt sắc mặt tái nhợt bởi vì dì cả đến, bên kia Tống Tiểu Vân ngủ không ngon, hai mắt xanh đen.
Từ Thục Hoa giật mình khi nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Vân: "Sao? cậu cũng tới kỳ kinh nguyệt? Bụng đau?"
Thanh âm bên ngoài càng ngày càng xa, Tư Ninh Ninh đợi một hồi mới tiến vào không gian tiếp tục quá trình chưa hoàn thành ngày hôm qua.
Cuối cùng, cô cắt bì lạnh đầy một hộp cơm, tỏi giã cùng dưa chuột bào sợi vào cái túi, gói kín lại như cách mà cô làm kín sữa bột cùng đường đỏ hôm trước, tính cả hộp cơm, toàn bộ đặt vào tủ lạnh, tạm thời ướp lạnh.
Làm xong việc này, Tư Ninh Ninh đi ra khỏi không gian, đóng cửa nhà thanh niên trí thức, đi đến kho đội sản xuất lãnh cám, sau đó cho heo ăn, dọn sạch chuồng heo.
Vốn tưởng rằng Hoắc Lăng ở bên kia còn lâu, cô phải đợi một lát, Tư Ninh Ninh sẽ không vội vàng thu dọn, không ngờ vừa mới xả hai xô nước xuống, ánh sáng chỗ mép chuồng heo đột nhiên tối sầm, có người đứng chỗ này.
Không phải là Hoắc Lãng thì là ai?
Hoắc Lãng ánh mắt liếc nhanh qua chuồng heo.
Chuồng heo sạch sẽ, gọn gàng hơn trước rất nhiều, mùi hôi không còn nồng nặc như trước, thậm chí mấy cái đầu heo cũng được cưỡng chế trở lại bộ dạng hồng phấn trước đó.
Cô gái nhỏ quét dọn thực dụng tâm.
Hoắc Lãng nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh: “Còn bao lâu?”
".........." Tư Ninh Ninh đứng thẳng, rít một tiếng.
Hoắc Lãng đang đứng bên ngoài hàng rào, còn cô thì đứng bên trong, từ bên ngoài nhìn vào, Tư Ninh Ninh cảm thấy ừm............ Hoắc Lãng nhìn cô như nhìn mấy đầu heo kia vậy.
Tư Ninh Ninh đến gần hàng rào, lại đẩy Hoắc Lãng ra ngoài: "Sắp xong rồi, mau kết thúc rồi. Anh tìm chỗ mát mẻ ngồi một lát.... Em chốc lát còn muốn về chỗ thanh niên trí thức lấy đồ."
Hoắc Lãng tiến lại gần hàng rào: “Vậy em đi lấy đi, bên này anh làm."
Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ, như vậy cũng được, có thể tiết kiệm chút thời gian.
Thế là cô dựa cây chổi vào hàng rào, muốn dẫm lên hàng rào đi ra ngoài.
Hoắc Lãng nhìn thấy bộ dạng lung lay của cô ấy, sợ người bị ngã ngược vào trong chuồng heo, dừng một chút, tiếng nói trầm thấp: "Đưa tay cho anh."
"Hả..."
Tư Ninh Ninh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng, giây tiếp theo cổ tay của cô bị người ta cầm chặt.
Giống như ở suối núi lần trước, trong nháy mắt truyền đến tiếng gió thoảng qua bên tai, phản ứng lại được thì hai chân đã rơi xuống đất, cô đã vững vàng đứng ở bên ngoài chuồng heo rồi.
Tư Ninh Ninh nghiêng đầu nhăn mặt, cô biết thời đại này quan hệ nam nữ rất nghiêm khắc, nhưng những gì cô tiếp thu từ trong xương cốt, bao gồm nhận thức, đều là tư tưởng giáo dục mới.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, cũng không hiểu hành động của Hoắc Lãng là có ý gì.
Hoắc Lãng từ đầu đến cuối trông rất nghiêm túc.
Hắn xuất phát từ hảo ý, cũng là lo lắng Tư Ninh Ninh xuyên tạc ý tứ của hắn, hiểu lầm hắn chiếm tiện nghi của cô ấy, cho nên nếu nhìn kỹ vào thần sắc nghiêm trang kia, nhìn kỹ vào mắt sẽ thấy ánh mắt hắn cố tình lảng tránh.
Đáng tiếc đó là, hai người một người thì ngây ngô một người thì lúng túng, có điểm thẹn thùng, hoàn toàn không thể bắt được ý nghĩa trong ánh mắt của nhau.
Hoắc Lãng không cho Tư Ninh Ninh cơ hội hỏi, hắn nhét đồ đạc vào trong tay Tư Ninh Ninh, giơ hai chân dài của mình lên, vững vàng đứng bên trong chuồng heo, đẩy mấy đầu heo ra một bên, làm nốt công việc mà Tư Ninh Ninh dang dở.
Về phần Tư Ninh Ninh, sự chú ý của cô hoàn toàn chuyển hướng: "Đây là anh đan cho em sao?"
Rõ ràng nếu không phải cho cô, Hoắc Lãng sẽ không đưa cho cô đúng không?
Nhưng mà…
Tư Ninh Ninh một tay cầm cái giỏ tre, tay kia vuốt ve chỗ phồng nhỏ ở nửa thắt lưng của cái giỏ tre, có thể mơ hồ thấy đó là hình con cá vàng nhỏ ba chiều.
Màu xanh của toàn bộ giỏ tre vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, kỹ thuật đan lát của anh ấy không thể so sánh được thủ công đan lát mỹ nghệ thời hiện đại trước khi cô xuyên qua, nhưng là, nhìn cái sọt được đan cực kỳ tinh tế, ít nhất có thể nhìn ra, người đan cực kỳ dụng tâm.
Chỉ là một cái giỏ tre mà thôi, rõ ràng tùy tiện đan một cái hoặc là một cái bình thường là được, nào cần phải dụng tâm tư thế này.
Vậy mà người ta lại cố tình làm như vậy.
Hoắc Lãng gật đầu, "ừm" một tiếng.
Tư Ninh Ninh nghe xong lời này, cong môi cười: "Cảm ơn anh, em rất thích!"
"Tre……"
"Kia chỗ này nhờ anh, em trở về lấy đồ, quay lại ngay!"
Hoắc Lãng chưa kịp nói xong, Tư Ninh Ninh đã xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa lắc chiếc giỏ tre trong tay, cười "hi hi ha ha".
Bước chân đung đưa như con bướm ngập ngừng không chịu yên vị đặt chân lên hoa lá, tâm tình thấy được mà tốt đến bao nhiêu.
Nhìn thấy bóng lưng của cô gái nhỏ biến mất ở cửa ngõ, Hoắc Lãng cúi đầu thu hồi ánh mắt, dùng cây chổi trong tay ra sức quét quét mặt đất.
Còn về vừa rồi nói cái gì, sớm đã quên không còn một mảnh.
Mà bên kia, Tư Ninh Ninh không thực sự muốn quay trở lại chỗ thanh niên trí thức, cô chỉ tìm cái cớ vào không gian, lấy ra bì lạnh làm hồi sáng.
Tư Ninh Ninh đứng ở mé rừng già gần gần nhà thanh niên trí thức tiến vào không gian, lúc trước không có thứ gì có thể đựng được đồ, cô vốn tính toán là dùng cái sọt mà Hoắc Lãng làm cho cô trước kia.
Cô đem theo đồ vật không nhiều lắm, trong đó thể tích lớn nhất là hộp cơm, dùng cái sọt đó hơi thừa.
Hiện tại tốt rồi, cái giỏ nhỏ Hoắc Lãng kịp thời đưa tới, Tư Ninh Ninh đặt nước sốt và túi rau đặt ở dưới sọt tre, hộp cơm xếp chồng lên trên, cái giỏ tre không nhỏ, vừa lúc đầy.
Cô đem giỏ tre vác lên vai, lại đổ đầy nước vào bình nước quân dụng, quải bên hông bên kia.
Sau khi đi ra khỏi gian đi tới chuồng heo, Hoắc Lãng đã vội xong rồi, không chỉ còn đem chuồng heo quét tước xong xuôi, còn đem cái chổi rửa sạch sẽ.
Tư Ninh Ninh thường dùng nước, không phải đến nhà chị ba Chu hoặc là vào không gian, Hoắc Lãng là đánh nước từ cái ao nhỏ trên dốc cao phía sau chuồng heo.
Nhà chị ba Chu, anh ba Chu làm công trên nhà máy cao su trên trấn, ngày thường không có đàn ông ở nhà, vì không để bản thân rơi vào phiền toái, khiêu khích miệng lưỡi thiên hạ là điều không nên, tránh làm hành động để người khác nghi ngờ là chuyện nên làm.
Hành vi của một người, từ những chi tiết nhỏ có thể thấy được nhiều thứ.
So với hành vi không đáng mặt đàn ông của Ngô Dũng, người đàn ông trước mặt không chỉ cẩn thận, mà còn suy xét mọi chuyện thập phần chu toàn.
Hai lông mày của Tư Ninh Ninh đan vào nhau, nháy mắt giãn ra, hai mắt đối diện với Hoắc Lãng, cánh môi đóng mở phun ra hai chữ:
"Cảm ơn anh."
Giọng nói nhẹ nhàng, như thì thầm, nỉ non.
Tuy là như vậy, thái độ vô cùng thành khẩn, nghiêm túc.
Trái tim của Hoắc Lãng như bị đuôi mèo con nhẹ nhàng lướt qua, tê tê ngứa ngứa, hắn không thích ứng được vặn vặn cổ, bàn tay to duỗi lên cái dây thừng trên vai Tư Ninh Ninh, thuận thế ôm lấy cái giỏ tre, đi ở phía trước: "Đi thôi."
"À.... Được!"
Thời gian lúc đó đại khái là khoảng 10h30-11h, mặt trời đã lên rất cao, đúng là không lưu một chút tình cảm nào cho người nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà, cô đi dọc bờ ruộng thì nóng, vừa tiến vào chân núi liền cảm giác được mát lạnh.
Có cây cối che bóng, sương trong rừng còn chưa bay hết, thảm cỏ dọc đường đi trơn trượt, đôi giày vải mà Tư Ninh Ninh dẫm chân đi, mấy lần suýt ngã ngựa.
Hoắc Lãng nhìn thấy được, từ trong giỏ tre trên thắt lưng lấy ra một thanh gỗ dài hơn 20 phân, cây gỗ bóng loáng y như chày cán bột.
Tự mình nắm lấy một đầu, một đầu khác hướng về phía Tư Ninh Ninh, ra hiệu cho cô ấy nắm lấy.
Tư Ninh Ninh trì độn làm theo, tay nhỏ bắt lấy đầu kia của cây gậy gỗ.
Toàn bộ gậy không quá hai mươi cm, một người cầm một đầu, khoảng cách giữa hai tay không quá ba hoặc bốn cm, nếu một trong hai tay hơi hướng về phía trước một chút sẽ chạm vào tay người kia.
Loại cảm giác này thực vi diệu.
Tư Ninh Ninh nhìn xuống đánh giá thanh gỗ trước mặt.
Đột nhiên, có một lực kéo từ thanh gỗ, cô hơi loạng choạng, sau khi phản ứng lại, phải căng sức mới theo kịp tốc độ của Hoắc Lãng.