Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 160 - Chương 160: Người Đàn Ông Tinh Tế

Chương 160: Người Đàn Ông Tinh Tế Chương 160: Người Đàn Ông Tinh Tế

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên vai Hoắc Lãng: “Lần này chúng ta đi đến nơi rất xa sao?"

Hai lần lên núi trước, Hoắc Lãng không mang theo súng.

"Không tính xa, nhưng phải băng qua con suối nhỏ lần trước."

"Ồ!"

Núi sâu, xa, so với lần trước còn náo nhiệt hơn rất nhiều. Hai bên đường trải đầy hoa tường vi nở trắng muốt, không chỉ có tiếng chim kêu, tiếng ve kêu mà còn có cả âm thanh của các loài động vật khác.

Tiếng kêu "Ooooo", "Pi pi pi", những thanh âm đó rất xa, phảng phất là cách đó mấy đỉnh núi truyền đến.

Tư Ninh Ninh nghe nó cảm thấy khá quen thuộc, mơ hồ nhớ rõ hẳn đã nghe được từ nơi nào, chính là không nhớ rõ là con gì kêu.

Cô cau mày, bặm môi, cố gắng lắng tai để nghe kỹ, Hoắc Lãng buồn cười nhìn nhìn, hiểu được suy nghĩ của cô gái nhỏ, giải đáp nghi hoặc: "Là con khỉ và con nai."

"Khỉ và nai á? Ở đây có khỉ và nai sao?" Tư Ninh Ninh bị sốc, khiếp sợ không thôi.

Nai và khỉ sinh sống ở môi trường hoang dã, môi trường sinh thái ở đây tốt đến mức nào a?

“Ừ.” Hoắc Lãng gật gật đầu, chỉ tay về phía tây. “Nhưng là bọn nó không có ở đây, bọn nó cũng không có tới đây, bọn nó thường ngày hoạt động ở trên mấy cái đỉnh núi bên trên."

Tư Ninh Ninh gật gật đầu.

Hầu hết các loài động vật hoang dã đều rất mẫn cảm, nhận thấy có dấu vết nhân loại thường xuyên lui tới, bọn chúng sẽ không đến là chuyện bình thường.

Đi đến chỗ con suối nhỏ lần trước, chỗ rộng nhất khoảng 1m2, còn chỗ hẹp nhất khoảng 60 cm.

Nói rộng không rộng, nói hẹp cũng không hẹp, Tư Ninh Ninh dùng sức có thể nhảy băng qua được. Nhưng mà Hoắc Lãng nhất quyết để cô đợi ở bên cạnh.

Tư Ninh Ninh mím môi ngẩn người chờ đợi, nhìn thấy Hoắc Lãng lảo đảo vài bước, khom người, bả vai chỗ áo ngắn đột nhiên phồng lên. Nâng cái gốc cây lần trước mà cô hái nấm hôm trước.

Vẫn chưa kết thúc, Hoắc Lãng liền ném cái gốc cây kia thành cái xà ngang lần nữa, "bang", cái xà ngang vững vàng đặt tại dòng suối nhỏ bên kia.

Tư Ninh Ninh lập tức hiểu được ý đồ của Hoắc Lãng, toan mở miệng, lời cảm ơn còn chưa xuất khỏi miệng, lại ầm một tiếng. Hai chân của Hoắc Lãng đã giấm xuống suối rồi.

Hoắc Lãng xoay người, đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, "Sao em còn đứng ngây ngốc đó làm gì? Lại đây."

Hắn vẫy vẫy tay với Tư Ninh Ninh.

Thành thật mà nói, Tư Ninh Ninh hoàn toàn ngu ngốc rồi.

Thẳng cho đến khi Hoắc Lãng che chở cô qua dòng suối nhỏ, hai chân dẫm trên mặt đất bên kia con suối.

Là, Hoắc Lãng thực sự quá tinh tế.

Được người chiếu cô thực sự hưởng thụ, nhưng là..........

Này có phải hay không có chút quá mức?

Cô, không đến mức vô dụng như vậy chứ?

Thật ra thì trong lòng Hoắc Lãng không phải cho rằng Tư Ninh Ninh vô dụng, thật sự là khuôn mặt Tư Ninh Ninh quá thanh thuần, kiều khí, cho người ta cảm giác yếu đuối, nhu nhược cần được chăm sóc.

Hơn nữa, hai bên bờ suối hai không hề rắn chắn như Tư Ninh Ninh nghĩ, nhiều nơi bề ngoài là nền đất rắn, sâu từ 5 đến 10 phân nhưng kỳ thật giẫm lên đó rồi sẽ bị hụt chân ngay.

Tư Ninh Ninh nếu là chạy lấy đà nhảy sang, nếu may mắn mà nói đương nhiên băng qua được, nếu mà xui xẻo thì sẽ giẫm phải tầng thổ nhưỡng ngoài cùng, người sẽ rơi vào trong nước.

Để đề phòng, Hoắc Lãng làm mọi thứ thật thoải đáng.

Hoắc Lãng lên bờ, nhặt hai cái giỏ tre vừa đặt dưới đất, vừa băng qua con suối thì nghe Tư Ninh Ninh nói: "Kỳ thực em có thể tự mình qua được."

Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ, nghe có vẻ như đang oán giận cùng kháng nghị, khuôn mặt xinh xắn nhắn lại thành một đoàn giống như làm nũng hơn.

Hoắc Lãng khàn giọng trêu chọc: "Như vậy mau hơn."

“Phải không?” Tư Ninh Ninh nhíu mày, đi theo phía sau Hoắc Lãng, hừ hừ, thanh âm có chút âm dương quái khí: “Cái này nhanh hơn á? Em chưa đọc qua sách nào nói như thế, đừng có mà gạt em."

"Anh chưa bao giờ gạt người."

Hoắc Lãng nhướng mày, ở nơi Tư Ninh Ninh không thấy, ý cười gần như tràn ngập đáy mắt: “Lần sau lại tới, em đi qua cái cầu đó, an toàn."

Lần sau lại đến……

"Được rồi."

Tư Ninh Ninh bắt lấy trọng điểm, khóe môi gợn lên vòng cung, thành công bị thuyết phục.

Thấy cô gái nhỏ không nói gì nữa, Hoắc Lãng nghĩ chắc còn giận còn giận, nên hắn lại đưa gậy gỗ sang: "Cầm đi, bên này không có nai không có khỉ nhưng thường xuyên có lợn rừng lui tới."

"Nếu bị lạc, núi rừng rộng lớn tìm đến khi nào? Gặp phải heo rừng thì thật là xui xẻo."

Giọng nói rơi xuống, Hoắc Lãng quả nhiên cảm thấy đầu gậy kia bị nắm càng chặt.

Trong lòng buồn cười, hắn không cố ý hù Tư Ninh Ninh sợ.

Vượt qua con suối nhỏ đi thêm một đoạn đường nữa, tuy địa hình bằng phẳng nhưng rừng rậm rậm rạp khó nhìn bằng mắt thường.

Ánh sáng xung quanh tối đi, Tư Ninh Ninh hơi lo lắng, vì cô sợ có khi nào ở cái góc xó xỉnh nào sẽ có lợn rừng lao tới.

Nơm nớp lo sợ thêm 20, 30p nữa, ánh mắt Tư Ninh Ninh dần dần thích nghi với bóng tối trong rừng, đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp: "Tới rồi."

Hả??

Tới rồi?

Đến chỗ nào?

Cái chỗ tôi tối này á? ...

Hoắc Lãng đi phía trước, đẩy đám dây leo lùm cây qua một bên Tư Ninh Ninh đi theo sau bước qua, một lượng lớn ánh sáng mặt trời chiếu vào người cô ngay lập tức, Tư Ninh Ninh giật mình mắt không mở ra được nữa.

Cô nghiêng đầu nhắm mắt tránh ánh nắng mặt trời, trong khoảng thời gian này, những cơn gió mát thổi qua làm hương thơm của những loài hoa hoặc là mùi hương trái cây nào đó ập vào trước mặt.

Đôi mày cau lại của cô hơi buông lỏng, hàng mi dài run rẩy, cô từ từ mở mắt ra, chỉ là ngay khoảnh khắc đó, trong đôi mắt nai đen trong veo, con ngươi run lên vì kinh ngạc.

“Nơi này……”

Tư Ninh Ninh không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Bởi vì……

Nó thực sự quá đẹp.

Sau khi vượt qua con suối, đường đi bằng phẳng, nhưng nơi họ đứng lúc này là một sườn núi.

Nhìn ra xa là mặt hồ mênh mông lấp lánh trong nắng, trên sườn đồi thoai thoải cây cối thưa thớt, những bông hoa dại đủ màu kết thành từng chùm, bên kia hồ một mảng màu trắng, thậm chí ....

Thật sự có thể thấy được nai đang cúi đầu ăn cỏ.

Đây là một hình ảnh mà Tư Ninh Ninh chưa bao giờ tưởng tượng ra được.

Nói cách khác, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được, tại đây nơi thâm sơn cùng cốc, cư nhiên có thể thấy được khung cảnh y như tranh ảnh 4d.

Tư Ninh Ninh nới lỏng cây gậy trong tay, cầm lòng không đậu nhắm hai mắt, đôi tay mở ra chậm rãi hít một hơi thật sâu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, làm cho cô có loại ảo giác.

Cô bước vào đây không phải là mảnh thổ địa thập niên 70, mà là một kỳ nghỉ ngắn ngày, tùy ý đi du lịch ở thế giới kia.

Chỉ là đáng tiếc chuyến đi này không phải chuyến du lịch ngắn ngày đó.

Tư Ninh Ninh đột nhiên mở mắt ra, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng thốt lên: "Thật tuyệt."

Sau khi nhìn cảnh vật xung quanh, cô quay đầu nhìn Hoắc Lãng, như là trêu chọc, lại vô cùng nghiêm túc: "Đây là cách anh lấy lòng con gái sao?"

"Lấy lòng con gái?"

Hoắc Lãng nghiêm túc suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng hỏi: "Anh thành công sao?"

“Ừ.” Tư Ninh Ninh nhẹ gật đầu, ánh mắt lần nữa nhìn ra nơi xa xa: "Ở đây thực đẹp, em rất thích."

Tư Ninh Ninh trước sau nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, ánh sáng dịu dàng, nhu hòa không thể nào hòa tan được, chính là không biết vì cái gì.

Hoắc Lãng trong lòng có chút không dễ chịu, áp lực đến hoảng.

Rõ ràng là cô nương trông rất vui vẻ, thực hài lòng, nhưng sao hắn vẫn luôn cảm nhận được hơi thở của sự cô đơn?

"Nhìn đâu đó, qua đây."

Miệng phản ứng nhanh hơn não, và khi Hoắc Lãng phản ứng lại thì lời đã xuất ra khỏi miệng.

Ý của Hoắc Lãng là muốn hỏi Tư Ninh Ninh có phải đang nghĩ đến chuyện không vui gì hay không?

Nhưng những lời này rơi vào tai Tư Ninh Ninh, giống như một đạo sấm sét.

"Qua đây là qua đâu?"

Tư Ninh Ninh đổi chủ đề, quay lưng về phía Hoắc Lãng, đi về phía sườn đồi nở đầy hoa nơi triền núi, che đi ánh mắt hoảng loạn."

Trấn định, Tư Ninh Ninh!

Trời ơi cô nương à phải cảnh giác mọi lúc, biết không, đừng có bày ra cái bộ dạng khiến người ta đoán già đoán non chứ!

Những bông hoa dại trắng muốt trải dài nửa sườn đồi, đung đưa qua lại trong gió như những chiếc kèn nhỏ.

Tư Ninh Ninh trong lòng không ngừng cảnh báo chính mình, hai tay thì không ý thức tự chủ, dưới sự dẫn dắt của cảm xúc, liên tiếp kéo xuống hái đi vài cây bách hợp dại.

Rồi sau đó lưu loát bỏ đi những lá cây thừa, hoàn toàn không quan tâm đến những chiếc gai nhỏ trên thân rễ, và một lúc sau, lòng bàn tay phải đã đỏ rực một mảnh.

Tư Ninh Ninh đang ngồi giữa những bông hoa, đôi mày lưỡi liềm cau lại thật chặt. Đúng lúc này trước mặt tối sầm lại, bao phủ hoàn toàn bóng dáng nho nhỏ của cô.

Tư Ninh Ninh hơi lấy lại tinh thần, ngửa đầu nhìn lại đối mặt với ánh mắt của Hoắc Lãng.

“Tư Ninh Ninh.”

Đôi mày sâu thẳm của Hoắc Lãng nhăn lại, cả đôi mắt đào hoa cũng nhíu lại, biểu tình thực nghiêm túc.

"Vâng?”

Tư Ninh Ninh mờ mịt lên tiếng, nhìn vẻ mặt của Hoắc Lãng, hoàn toàn không chú ý đến phương thức xưng hô của đối phương cũng đã thay đổi.

“Làm sao vậy?”

"Vấn đề của anh, em có thể từ chối trả lời."

"Nhưng là, không cần dùng phương thức trốn tránh."

Đúng vậy, trốn tránh.

Chính là trốn tránh vì cái gì?

Hoắc Lãng không biết.

Dù gì hai người cũng không thân chẳng quen, hắn không tiện hỏi nhiều, càng không có tư cách hứa hẹn bất cứ điều gì.

Sau một lúc im lặng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng đứng thẳng người, cây gậy gỗ trong tay lại chạm tới tay Tư Ninh Ninh.

Ngữ khí của hắn lại mềm mại đi một ít: "Bây giờ nắng lên rồi, chúng ta đi một chỗ khác."

“……… Được rồi.” Tư Ninh Ninh chậm rãi vươn tay nắm lấy một đầu thanh gỗ.

Vốn tưởng rằng lần này giống như mấy lần trước sẽ được Hoắc Lãng kéo dậy, dùng sức mang đi, nhưng không có.

Đối phương có vẻ nhận ra được tâm tình cô đang hạ thấp, cho nên động tác, nói chuyện đều mềm mại.

Trong vài khoảnh khắc, Tư Ninh Ninh cảm thấy mình đã bị Hoắc Lãng nhìn thấu, nhưng mỗi lần Hoắc Lãng nhận ra, không hỏi nhiều, càng không tìm hiểu thật sâu vào.

Bình Luận (0)
Comment