Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh đi phía sau Hoắc Lãng, ánh mắt nhìn về cây gậy gỗ phía trước mình, cuối cùng nhìn theo cánh tay rắn chắc, rồi dừng ở bóng dáng của Hoắc Lãng.
Người đàn ông bả vai rộng lớn, tấm lưng rắn chắc, kết hợp với những điều mà anh ấy làm trước đây, Tư Ninh Ninh cảm thấy thật an tâm.
Bình tĩnh nhìn chằm chằm phía gáy Hoắc Lãng một hồi, Tư Ninh Ninh mới giải thích: "Em chỉ có chút nhớ người nhà."
Bà ngoại là người nhà của cô, lời này cô chưa từng nói dối.
Hoắc Lãng bước chân chậm nửa nhịp, rất nhanh liền khôi phục tự nhiên: "Chờ thêm qua ngày mùa, anh sẽ đi vào huyện.... Nếu như em có thể rút ra thời gian rảnh rỗi, anh có thể giúp em gửi một cái điện báo."
Hoắc Lãng cho rằng Tư Ninh Ninh đang nói là người nhà ở Bắc Kinh.
Tư Ninh Ninh gật đầu, thuận thế xác nhận suy nghĩ của Hoắc Lãng, bất quá Hoắc Lãng quay lưng về phía cô không nhìn thấy được động tác nhỏ đó, một lát sau phát giác mới trả lời: "Em đây cảm ơn anh trước."
Hoắc Lãng không nói nữa, lôi kéo Tư Ninh Ninh đi về phía trước.
Đội sản xuất 3 cây cỏ rất nhiều, phổ biến nhất là kim ngân, là tường vi.
Đại khái đi bộ thêm mười phút, đầu tiên là đi qua bụi hoa bách hợp dại, sau đó đi ngang qua con đường tường vi, cuối cùng dừng lại trước một con dốc đất cao hai mét ở bìa rừng.
Những sinh vật có sọc gai độc đoán vươn lên khỏi mặt đất, cái gọi là sườn núi trở thành khung leo, đan chéo rậm rạp, trừ cái dây leo kia, mọc lên từng cụm trái cây màu đỏ đỏ, tím đen.
Và những trái cây nhỏ đó, Tư Ninh Ninh đã quá quen thuộc với chúng rồi.
"Cái này, không phải là bong bong gai mà anh nói chứ?"
Tư Ninh Ninh khẽ lắc đầu, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu."
Hoắc Lãng nhìn cô không nói tiếng nào, từ ánh mắt anh ấy cô nhìn ra được câu trả lời rồi.
“Được rồi.”
Hóa ra cái gọi là bong bóng gai là cây mâm xôi.
Chỉ là, quả mâm xôi này nhỏ hơn nhiều so với quả mâm xôi trước khi cô xuyên đến đây, đại khái khác nhau y như khác biệt giữa ngón cái và ngón út.
Nơi đây đều là thuần tự nhiên hoang dại nên không cần lo lắng về thuốc trừ sâu hay gì đó, hơn nữa nơi này là vùng núi, rất ít bụi bẩn.
Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh lảo đảo tránh khỏi Hoắc Lãng, vươn tay cẩn thận tránh những chiếc gai trên cành, hái hai quả mâm xôi màu đen, nhét vào miệng.
Tưởng hương vị không ngon bằng hương vị trước kia, vậy mà hương vị ngọt ngào hơn nhiều.
Tư Ninh Ninh mở to mắt, vùng vẫy thoát khỏi cảm xúc bức bách trước kia.
Cô nghiêng đầu sang một bên, nhìn Hoắc Lãng: "Cách đội sản xuất xa như vậy, làm sao anh phát hiện ra được?"
Hoắc Lãng đang ngồi trên tảng đá lớn, trong tay cầm bình nước quân dụng kiểu cũ, vừa tính nghỉ ngơi một lát, nghe thấy Tư Ninh Ninh hỏi, trầm mặt đóng chặt nắp chai nước, đem ấm nước ném vào sọt: "Lúc trước đuổi lợn rừng cho đội sản xuất nhìn thấy được."
Những gì Hoắc Lãng không nói là những thứ như bong bóng gai này mọc khắp nơi xung quanh đội sản xuất.
Tư Ninh Ninh trong lòng vừa mới thả lỏng, bởi vì câu nói của Hoắc Lãng làm khẩn trương, lo lắng nhìn xung quanh: "Thật sự có lợn rừng sao?"
Cô còn cho rằng Hoắc Lãng nói đùa thôi.
"Lợn rừng đúng là có, nhưng mặt trời nắng nóng nó không thích ra ngoài, cho nên em yên tâm đi."
Nói xong Hoắc Lãng chỉ tay vào khẩu súng trên thắt lưng, ý bảo Tư Ninh Ninh có thể an tâm."
Tư Ninh Ninh gật gật đầu yên lòng hơn phần nào, Hoắc Lãng nghỉ ngơi ở một bên, còn cô thì tay cầm một cái túi nhỏ leo đến chỗ mâm xôi, hái lia lịa, mỗi lần tích góp được 20 quả mâm xôi là cho hết vào trong miệng.
Miệng đầy trái cây ngọt ngào, hương vị không cần nói nhiều, quá sảng khoái!
Quả màu cam có vị ngọt nhẹ nhìn vị chua hơn, thịt tương đối chắn chắn. Là hơi cứng.
Quả màu đen vị ngọt thuần túy, không chỉ có như thế, thịt quả mềm hơn, bỏ vào trong miệng toàn bộ là vị ngọt lịm.
Tư Ninh Ninh chuyển từ đứng sang ngồi xổm, hai tay có chút đau, dứt khoát hái một quả, ăn một quả.
Không biết đã qua bao lâu, Tư Ninh Ninh bất giác phát hiện Hoắc Lãng ngồi ở chỗ kia vẫn luôn không nhúc nhích, đang định gọi Hoắc Lãng lại đây cùng nhau ăn, vừa mới quay đầu miệng còn chưa kịp mở miệng liền nghe bên tai "bùm" một tiếng.
Không hề báo trước khiến cô rùng mình một cái, run run, bàn tay đang hái bong bóng gai bị đâm, đến khi cô thu hồi lại ánh mắt đồng thời cái tay bị đâm theo bản năng rút về.
Cô không nhúc nhích còn đỡ, vừa động hoàn toàn quên mất cái cây kia đầy gai, dùng sức kéo túm, mu bàn tay nháy mắt chảy máu ra.
Hít vào một hơi khí lạnh, cúi đầu thổi thổi cái mu bàn tay .
Cùng lúc đó, Hoắc Lãng đang ở phía sau, khói thuốc súng còn bốc lên, ném xuống một câu: "Chờ anh ở đây" rồi chân bước nhanh đi về một hướng.
Mu bàn tay chỉ hơi đau một chút, không chạm vào nó cơ bản sẽ không có cảm giác, Tư Ninh Ninh vẫy vẫy tay, "vâng" một tiếng, lúc sau nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Hoắc Lãng.
Cô muốn xem Hoắc Lãng sao đang yên đang lành không hề báo trước một câu thì nổ súng.
Trước đây cô đã nghe quá nhiều từ “Kỷ luật và Nguyên tắc” từ Hoắc Lãng, trong tiềm thức Tư Ninh Ninh cảm thấy anh ấy là nguyên thuần thuộc về cư dân của thời đại này, hẳn là một đồng chí tốt, tuân thủ kỷ luật, bởi vậy anh ấy không thể nào là người "săn thú rừng" được, đúng không?
Hoắc Lãng quay người đi trở về, thấy được trong tay anh ấy mang theo thứ gì, toàn bộ hiểu biết giữa hai người với nhau trước đó đều bị điên đảo hết cả lên.
Hoắc Lãng đang xách một con thỏ lông xám toàn thân, trên đầu con thỏ có một lỗ máu chảy ra.
Rõ ràng, chính Hoắc Lãng là người vừa dùng súng bắn trúng con thỏ nhỏ.
………
Tư Ninh Ninh trầm mặc một hồi, lúc này Hoắc Lãng đã đi tới trước mặt cô.
Hai người, một người thì ngồi xổm ngẩng đầu, người kia thì cúi đầu nhìn xuống, bầu không khí có chút kỳ quái.
Hoắc Lãng lắc lắc con thỏ trước mặt Tư Ninh Ninh: "Muốn ăn không?"
...
Tư Ninh Ninh im lặng một hồi, cuối cùng nhìn con thỏ, do dự nói: "Con thỏ này không nên mang về đúng không?"
Nếu bị ai đó phát hiện ra, kia thì không được rồi.
"Ăn xong rồi lại trở về."
Tư Ninh Ninh do dự nói "vâng" một tiếng, sau đó hỏi : "Anh có lửa không?"
Liền tính có lửa nướng thịt, thì gia vị gì cũng không có, thịt thỏ nhạt nhẽo, chẳng phải là lãng phí thứ tốt sao?
Trong không gian cô có nhưng mà không thể lấy ra được a!
Nếu mà lấy ra, Hoắc Lãng hỏi: "Em đi lên núi mang mấy thứ này làm gì?"
Cô biết trả lời thế nào giờ?
Khác với vẻ suy nghĩ vẩn vơ của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng im lặng một lúc, run tay đem giỏ tre sau vai đặt trước mặt cô.
Xuất phát vì tò mò, Tư Ninh Ninh kéo chiếc giỏ tre và nhìn vào bên trong, trong phút chốc đôi mắt nai phải trừng thật to.
Giỏ tre bên trong đồ vật đầy đủ hết, về cơ bản những thứ gì để nấu cơm khi đi dã ngoại đều có, dao nhỏ, que diêm, còn có một số cái gì đó bọc lại bằng giấy dầu, nhìn qua có vẻ là gia vị ...
Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng, hơn nữa ngày em nghẹn ra được một câu: "Em mơ hồ nhớ ra một điều ... Lúc trước anh bảo với em là xã viên không cho phép tự mình săn thú rừng."
Hoắc Lãng nhẹ nhàng bâng quơ: “Đó là anh nói xã viên."
Tư Ninh Ninh đồng tử đong đưa, bắt trúng được trọng điểm: "Anh không phải là xã viên ư?"
Hoắc Lãng hơi sững sờ không lên tiếng, một lúc sau mới nhấc lấy cái giỏ tre trước mặt của Tư Ninh Ninh, đi theo sườn núi bên dọc phía rừng cây.
Tư Ninh Ninh lảo đảo đứng dậy, chạy theo phía sau: "Anh bảo em không được trốn tránh vấn đề, còn anh thì sao?"
“Đây là lảng tránh à.”
Tư Ninh Ninh khịt mũi: "Hai cái này có gì khác nhau đâu?"
Hoắc Lãng vẫn không nói lời nào, từ cái việc Hoắc Lãng họ Hoắc mà hai đứa em họ Trần, Tư Ninh Ninh đại khái suy đoán ra, có lẽ vấn đề này không tiện để trả lời.
Cô không truy cứu thêm nữa, hai tay níu chặt cái giỏ tre mà Hoắc Lãng đang mang, rút ra một cái ống tre có nút.
"Này, cái này là cái gì? Anh phải nói cho em biết chứ?"
Hoắc Lăng liếc nhìn ống trúc, bình tĩnh liếc qua cái bình nước quân dụng mang theo bên hông Tư Ninh Ninh, trầm giọng đáp một tiếng: "Nước."
"Nước? Cho em á?"
Hoắc Lãng mang theo một bình nước, vừa rồi anh ấy còn uống nước, cho nên ống trúc chứa nước này chỉ có thể là mang cho cô thôi.
Tư Ninh Ninh khóe môi cong lên một đường vòng cung quỷ quyệt, cầm ống trúc nhảy ra xa hai bước, cố ý trêu chọc: "Anh khá là chu đáo đó nha, trước đây không thiếu chiếu cố con gái nhỉ?"
"......." Hoắc Lãng nhất thời không biết trả lời như thế nào .
Mà phản ứng này của anh ấy cho Tư Ninh Ninh cái cảm giác thật giống như chính mình giăng cái bẫy ra, đối phương hoàn mỹ trúng chiêu.
Cô gái nhỏ cười đến thân thể run rẩy, tiếng cười không thể ngừng được, đặc biệt vui vẻ.
Cô gái nhỏ cứ đứng ở đó "hi hi ha ha" thân thể giống như hoa rung rinh trong gió. Hoắc Lãng thầm nghĩ, cô nương này miệng lưỡi sắc bén, tình tính quỷ quyệt, có đôi khi nghịch thật sự.
"Đừng nháo, bằng không không đủ thời gian."
"Vâng!"
Lúc sau Tư Ninh Ninh quả nhiên không nháo nữa.
Hoắc Lãng lấy dao ra, đầu tiên là cắt một đường chéo trên cổ thỏ rồi dùng xiên xiên qua con thỏ.
Xiên được con thỏ qua rồi, mò mẫm giống như là tìm được lực bóp.
Tư Ninh Ninh đứng nhìn, vốn tưởng rằng xử lý con thỏ nên rất tốn công, còn muốn xem Hoắc Lãng làm như thế nào, nhưng thấy Hoắc Lãng hơi sờ soạng một chút liền kéo mạnh xuống, trừ phần đuôi ra, toàn bộ da con thả đã bị lột xuống dưới.
Thỏ lông xám biến thành màu máu chảy đầm đìa ... giống như con chuột đầy huyết.
Tư Ninh Ninh rít một tiếng, theo bản năng lui về phía sau.