Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 162 - Chương 162: Lo Lắng

Chương 162: Lo Lắng Chương 162: Lo Lắng

Editor: Hye Jin

Hoắc Lãng liếc mắt một cái, nhìn cái phản ứng này: "Sợ."

"........"

Em là lo lắng làm máu bắn đến lên người đó.

Một con thỏ chết thì em sợ cái quái gì?

Còn có thể nhảy nhót lên người cắn em sao?

Cho dù muốn cắn người thì cũng nên cắn anh đi chứ, anh mới là người chết con nhà người ta.

Chẳng phải em mà.

...

Hoắc Lãng trầm mặc.

Phảng phất là hắn nhìn thấu rõ tâm lý của Tư Ninh Ninh, kế tiếp hắn không nói nữa, hắn lo lắng hắn lại mở miệng thì bị Tư Ninh Ninh nói cho không thốt lên lời.

Hoắc Lãng đeo giỏ tre bên hông ngồi xổm xuống bên hồ rửa sạch con thỏ, Tư Ninh Ninh ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh đung đưa hai chân, trên tay cầm hoa huệ dại và một dải kim ngân dài trên tay, nhàn nhã mà hút mật.

Gió mùa hạ từ từ thổi qua, mang theo hơi ấm áp, lần lượt thổi bay biển hoa, thổi tung tóc mái mềm mại trên trán Tư Ninh Ninh.

Thỉnh thoảng có hai sợi tóc dính vào lông mi, cô nhíu mày chớp mắt, nhưng chỉ là thoáng khó chịu, ảo não mà thôi, nụ cười lại rạng rỡ.

Tư Ninh Ninh thuộc về cô gái có sức sống và nụ cười đặc biệt rạng rỡ, rất có sức cuốn hút.

Sau khi Hoắc Lãng rửa sạch con thỏ, quay đầu thấy một màn này, tâm tình tốt hơn không ít, đứng dậy, vẫy vẫy tay: "Đi thôi."

“Ồ.” Tư Ninh Ninh nhảy khỏi tảng đá lớn: "Mà đi bên nào?"

"Đi đến dưới bóng cây bên kia.”

Vào giữa trưa mặt trời đang ngay đỉnh đầu rồi, đứng ở chỗ nào cũng nóng.

Hoắc Lãng không nói rõ mình đang ám chỉ nơi nào, Tư Ninh Ninh trầm tư một hồi, liền đi về phía nơi vừa mới hái bong bóng gai.

Những mảnh dây leo gai cũng bị che khuất trong ánh nắng mặt trời, Tư Ninh Ninh đi trước và men theo đoạn đường vào bóng râm của khu rừng.

Ngồi trên những rễ cây nhô cao, cô quan sát Hoắc Lãng làm cái giá, rồi dùng dây leo đem con thỏ buộc chặt vào.

Con thỏ được buộc chặt, tạm thời đưa cho Tư Ninh Ninh cầm, Hoắc Lãng nhặt một cái thân cây rắn chắc, dùng dao nhỏ cắt một đoạn thân cây, cắm xuống đất một góc bốn mươi lăm độ. Liên tục mấy lần thân cây kia tạo thành vòng tròn.

Sau đó gom lá khô cành khô mồi lửa, từng cây dày ném vào đống lửa, dần dần củi dày được đặt vào bên trong.

Mọi thứ tiến triển tự nhiên và nhanh chóng, làm cho Tư Ninh Ninh có loại cảm giác hai người giống như trải qua rất nhiều cảnh tượng tương tự.

Hoắc Lãng đưa tay Tư Ninh Ninh thuận thế đem con thỏ đưa qua.

Ôm đầu bó gối ngồi ở một bên, mím môi nhìn Hoắc Lãng động thủ với con thỏ, thành thạo rải muối.

Còn nói hôm nay cố chuẩn bị đồ ăn chiếu cố Hoắc Lãng kết quả ngược lại được Hoắc Lãng chiếu cố suốt cả một đoạn đường.

Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh nhớ tới bì lạnh cô mang theo, vội vàng đem giỏ tre lại đây, lấy ra hộp cơm nhôm vào túi ni lông ra.

Cô bày từng thứ từng thứ một trước mặt Hoắc Lãng, có chút tự đắc: "Em cũng có mang theo đồ vật."

Nắp hộp cơm đóng chặt nên Hoắc Lãng không nhìn thấy bên trong là thứ gì, nhưng nhìn thấy đồ trong túi ni lông trong suốt, cánh môi của Hoắc Lãng co giật kịch liệt.

Hắn còn nghĩ hắn mang theo gia vị mang theo, không ngờ Tư Ninh Ninh còn làm hắn bất ngờ hơn nữa, để xem cô ấy mang theo cái gì.

Tỏi băm, dưa chuột à?

Chất lỏng trong túi đó không phải là nước tương mà là dấm, một cái túi khác, hẳn là dầu đi?

Giống như là cô ấy đoán trước được hắn làm gì để rồi chuẩn bị càng kỹ lưỡng hơn cả ...

Thực sự đến để đi du ngoạn mà.

Hoắc Lãng khóe môi hé mở, thật lâu sau mới thốt ra một câu: "Em chuẩn bị rất là đầy đủ?"

"Như nhau cả thôi."

Nếu không phải do một loạt thao tác kia của Hoắc Lãng cô vẫn còn phải xoắn xuýt một lần, tìm lý do để thoái thác hành động của chính mình.

Nhưng hiện tại ...

Còn nói gì nữa nha, ăn thôi.

"Anh có ăn cay được không?"

"Em có ăn cay được không?"

Không khí im lặng một lúc, hai người cùng hỏi một câu hỏi khiến cả hai phải ngây người.

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu lên , vô tình bắt gặp ánh mắt của Hoắc Lãng đang nhìn thẳng vào mình với đôi mắt sâu và sáng quắt, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.

Cô rũ mi mắt, mở cái nắp hộp cơm, nhẹ nhàng "có" một tiếng, rồi lại hỏi lại: "Anh có ăn cay không?"

"Ừm."

"Tỏi thì sao?"

"Tốt. "

Ủa ủa tốt là ăn hay không ăn?

Tư Ninh Ninh mím môi, nhớ lại giọng điệu của Hoắc Lãng không có ý cự tuyệt, cô mở túi tỏi bóp một ít tỏi, thêm vừng, giấm, dầu mè, sa tế.

Tiếp đến là dưa chuột rồi lấy đũa ra trộn đều với bì lạnh cho hòa quyện gia vị lại với nhau.

Nhưng mà bì lạnh bị dính vào nhau, nguyên liệu gần như chất thành đống không thể trộn lẫn vào được, khi cô trộn thì có hai miếng mì lạnh không cẩn thận lăn ra khỏi mặt đất.

Đôi môi hồng phấn liên tục đóng mở, Tư Ninh Ninh vụng về xoay hộp cơm trộn tới trộn lui không hề để ý đến đối diện là Hoắc Lãng đang nhìn chằm chằm sợi bì rơi xuống đất, đôi mày cau lại thật chặt.

"Ở chỗ này chờ anh, không được đi bậy."

Giọng nói rơi xuống, Hoắc Lãng nhét giá đỡ con thỏ buộc vào mép lửa, đứng dậy lao vào rừng cây mà không quay đầu lại.

Tư Ninh Ninh đợi tại chỗ một hồi, ước chừng cũng chỉ vài ba phút Hoắc Lãng mang về một cái lá chuối lớn.

Anh ấy vẫn không dừng lại chỗ đống lửa, mà là cầm lá cây sang bên hồ rửa sạch.

Khi trở lại đống lửa lần nữa, Hoắc Lãng nhìn chằm chằm vào cái hộp cơm của Tư Ninh Ninh hồi lâu, dùng dao cắt lá chuối, cuộn thành một cái hình nón, đưa sang cho Tư Ninh Ninh: "Em cho vào đây thử đi."

Tư Ninh Ninh gật gật đầu, cầm bì lạnh bỏ vào cái lá chuối, không nhiều không ít, vừa lúc chứa đầy.

Cô muốn cầm lấy để trộn, Hoắc Lãng cẩn thận đưa cho cô, không quên nhắc nhở: "Cầm lấy đi , đừng làm đổ. "

Hoắc Lãng có thể không quá tuân theo quy củ, dù sao anh ấy cũng là người ở thế giới này, của niên đại này, có một số điều đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Tỷ như việc trân trọng thức ăn.

Tư Ninh Ninh gật gật đầu, sau khi trộn đều xong mới nói: "Em ăn trong hộp cơm, anh ăn trong lá cây đi."

Gần như ngay lập tức, Hoắc Lãng lắc đầu: "Anh không ăn?"

Thái độ làm cô thấy buồn cười nhìn anh ấy một cái, nâng cằm hướng chỗ con thỏ đang nướng trên lửa: "Vậy anh còn cho em ăn thỏ nướng sao?"

Lời này ý tứ là, anh không ăn đồ ăn của em, em còn không biết xấu hổ ăn đồ ăn của anh à?

Đây không phải Tư Ninh Ninh ép buộc Hoắc Lãng.

Nói thật, nếu Hoắc Lãng cứng đầu thì cô ăn thịt con thỏ của anh ấy cũng xấu hổ lắm.

Đặt ở niên đại hòa bình sau, một trăm tệ là mua được một con thỏ rồi, ở cái niên đại này thì khác.

Đây là thời đại khan hiếm lương thực, nhà ai có miếng thịt mà không phải vụng trộm, dấu dấu diếm diếm từ từ ăn.

Nếu Hoắc Lãng không phải là có tâm chiếu cố cô, hoàn toàn không cho cô ăn đâu.

Thế nhưng Hoắc Lãng cho.

Nếu lựa chọn tiếp nhận thì cần phải nghĩ cách ở chỗ khác để đáp trả.

Không thể không nói, Tư Ninh Ninh đem Hoắc Lãng ăn đến gắt gao.

Sau một hồi im lặng, Hoắc Lãng gật đầu thỏa hiệp: "Anh không đói, nếm chút hương vị là được."

Ra hiệu Hoắc Lãng cầm lá chuối lại đây, Tư Ninh Ninh một bên ăn bì lạnh, một bên nhìn hành động của Hoắc Lãng cười đến híp mắt: "Lúc này nếu anh nói anh không thích ăn thịt, chỉ thích ăn chay có lẽ sẽ càng thuyết phục hơn ấy."

Cái người đàn ông to bự này thật là, đi đường cả một buổi sáng, có thể không đói á?

Bộ tính lừa con nít hay gì.

"Cô gái nhỏ không cần thông minh như vậy, đôi khi ngốc nghếch một chút càng làm người ta yêu mến hơn."

"So với việc đợi người khác yêu mến, em càng thích chính mình giải quyết mọi chuyện hơn."

Tư Ninh Ninh nhận lại hộp cơm, cười tủm tỉm: "Em quên mang đũa cho anh, chính anh tự nghĩ cách giải quyết đi."

Đũa thì dễ rồi, Hoắc Lãng bẻ tới hai cái nhánh cây, tùy tiện cọ cọ quần áo liền làm thành đũa để ăn.

Khi Tư Ninh Ninh vừa trộn xong, Hoắc Lãng có ngửi được mùi giấm, "xoạt" hút lên một đũa bì lạnh vào miệng, bì lạnh lành lạnh, vị giấm chua chua sảng khoái công thêm dưa chuột giòn gòn, chỉ là thêm quá nhiều sa tế, hơi cay.

Hắn hút một ngụm thiếu chút thì bị sặc tại chỗ.

Tư Ninh Ninh ngồi đối diện với Hoắc Lãng, thấy anh ấy đỏ mặt tía tai, ho khan mấy tiếng, không đạo đức mà cười ra thành tiếng: "Anh ăn từ từ, em cho sa tế cũng tỏi giả, lúc trước nếu anh chưa ăn qua vị này có khả năng bị sặc."

Hoắc Lãng gật đầu.

Đúng là bị sặc nhưng thực đã ghiền.

Ăn xong bì lạnh, Hoắc Lãng dùng dao đâm đâm vào thỏ nướng, thấy đã chín rồi, không do dự nắm cái đùi bẻ ra đưa đến trước mặt Tư Ninh Ninh: "Nếm thử?"

Tư Ninh Ninh đã ngửi thấy mùi thơm rồi, nên đương nhiên lúc này sẽ không khách sáo, đưa tay nhận lấy, cắn một miếng, dưới lớp da giòn, dầu và nước thịt chảy tràn trong miệng, gia vị vừa đủ, mang theo vị cay nhàn nhạt.

Mùi vị không giống gà vịt quay trong không gian của cô, thật là ngon.

Tiếc là bụng Tư Ninh Ninh quá nhỏ, ăn non nửa chén bì lạnh, cho nên cái đùi thỏ ăn mãi một hồi lâu mới ăn xong.

Cái miệng dính dầu, vừa mới ném xương vào lửa thì Hoắc Lãng lại đưa sang một cái đùi thỏ béo ngậy còn lại.

Tư Ninh Ninh vội vàng lắc đầu xua tay: "Em ăn không vô."

Nói xong còn xoa xoa cái bụng nhỏ: "Đã ăn đến no căng."

Khi Hoắc Lãng nhìn thấy bụng nhỏ căng lên một hình vòng cung mới tin tưởng.

Nhưng mà anh ấy không ăn nốt cái đùi thỏ kia, mà là đặt đùi thỏ lên lá chuối đã rửa sạch, lóc ra gần hết thịt thỏ gói lại với cái đùi thỏ rồi bỏ vào trong sọt, lát sau mới ăn hết phần xương thỏ còn lại...

Tư Ninh Ninh nhìn toàn cảnh động tác của Hoắc Lãng, lông mày lưỡi liềm nhướng lên rồi từ từ rũ xuống.

Đại khái cô đoán là Hoắc Lãng chuẩn bị mang về cho hai đứa nhỏ ở nhà.

Bình Luận (0)
Comment