Editor: Hye Jin
Không biết tại sao, nhìn bộ xương thỏ trụi lủi không còn thịt kia. Tư Ninh Ninh tổng cảm thấy Hoắc Lãng đối xử với em trai em gái quá tốt, hoặc là nói, Hoắc Lãng đối với bản thân mình quá đỗi hà khắc.
Đứa nhỏ ăn uống ít, có thể ăn được bao nhiêu đâu chứ?
Ngược lại, Hoắc Lãng lớn nhất, ngày nào cũng làm việc tốn sức, càng là người nên bổ sung dinh dưỡng, không phải sao?
Bất quá những lời này, Tư Ninh Ninh cũng chỉ nghĩ mà thôi, không thể nói ra ngoài.
Là một người ngoài cuộc, cô không có tư cách khoa tay múa chân.
Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh không thể không nghĩ tới chuyện khác.
Hoắc Lãng họ Hoắc, Hòa Cốc cùng Sớm Mần là họ Trần.
Và những thông tin được tiết lộ trong lời nói và việc làm của Hoắc Lãng lúc đó, xem ra bản thân anh ấy không liên quan gì đến đội sản xuất ba.
Vậy thì, lý do để trói anh ấy ở đây là gì?
Trong nháy mắt, Tư Ninh Ninh cho rằng chính mình thăm dò rõ ràng Hoắc Lãng là người thế nào, hiện tại thì dường như cô hoàn toàn không biết gì về anh ấy cả.
Con người quả nhiên đều vô cùng phức tạp....
Vừa mới thở dài, Hoắc Lãng đã xử lý xong xương thỏ ném vào trong lửa, nhìn về phía cô hỏi: "Ở lại đây một lát, hay là trở về?"
"Ở lại một chốc lát đi ...... Em muốn hái thêm hoa, thêm quả bóng gai."
"Được."
Không có thứ gì để đựng quả bóng gai, cái ống tre Hoắc Lãng mang nước cho cô thành thứ tạm thời chữa cháy.
Tư Ninh Ninh tập trung hái quả bóng gai, bên kia, Hoắc Lãng lão cán bộ nghiêm túc, có lẽ là cảm thấy mình đã ăn hết nửa bát bì lạnh của Tư Ninh Ninh, nên cố tình không đi.
Hoắc Lãng nhất thời mất đi vẻ lãnh đạm cùng uy nghiêm trên người, Tư Ninh Ninh đang hái quả bóng gai, hắn sờ sờ cái ót đi hái một nhánh bách hợp thật là lớn.
Chờ Tư Ninh Ninh hái quả xong quay người thì thấy người đàn ông to lớn đang đi nhanh về phía bên mình, có chút bất lực, có chút kinh ngạc, còn có một chút cảm giác không thể nói rõ được.
"Hái mấy đóa là được rồi, anh hái nhiều như vậy làm gì? Mang về để người khác nhìn thấy lại vẽ vời thêm chuyện."
Thời đại này, nếu sống quá tốt hoặc tỏ vẻ giàu có, đều có khả năng bị người ta đi cử báo.
Mà một số thứ lạ mắt, "hoa hòe lòe loẹt" đồng dạng sẽ thành tư bản chủ nghĩa, cũng bị cử báo.
"Cái này không sao, trước kia có thím hái cái này về trộn với rau để ăn."
"Bách Hợp dại có thể ăn á?"
Hoắc Lãng gật đầu, một tay cầm hoa, một tay cầm cái thanh gỗ trong giỏ tre đưa cho Tư Ninh Ninh, hai người một trước một sau trở về: "Trụng nước sôi, thêm chút giấm."
Tư Ninh Ninh gật đầu có cái hiểu có cái không.
Cô biết một số loài hoa có thể ăn được, chẳng hạn như hoa kim ngân và hoa dong riềng, cả hai đều có rất nhiều mật hoa, mà kim ngân không những có thể hút mật hoa bên trong mà còn có thể phơi khô pha trà.
Cả hoa nhài nữa.
Nhưng Tư Ninh Ninh thực sự không biết rằng hoa bách hợp dại có thể ăn được.
Trước khi xuyên đến đây cô có nuôi một con mèo, lúc ấy bác sĩ thú y nói với cô phấn hoa bách hợp sẽ ảnh hưởng không tốt đến mèo, nên hoa bách hợp rất là ít xuất hiện trước mặt cô chứ đừng nói là hoa bách hợp dại.
"Gần đội sản xuất còn có hoa bách hợp không?"
"Có. Trước đây thì rất nhiều, bây giờ ít hơn rất nhiều."
"Ồ!"
Cả hai trò chuyện trong khi đi bộ, thực mau trở lại cái xà ngang chắn ngang con suối.
Buổi chiều, sương đã khô hẳn, trong rừng cây có chút nóng, Hoắc Lãng lưng ướt đẫm mồ hôi, cúi người bên suối rửa mặt, hạ nhiệt độ, áo mỏng bó chặt vào người, mơ hồ hiện ra đường cong cơ bắp mờ nhạt bên trong.
Tư Ninh Ninh hai má hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng, đang định quay mặt đi vì xấu hổ thì bỗng nhiên, một mặt dây chuyền tuột khỏi cổ Hoắc Lãng.
Dây buộc màu đen, mặt dây chuyền rất sáng, hình dạng giọt nước thẳng đứng, có chút đặc thù.
Mặt trời ở đây quá lớn, dưới sự khúc xạ của ánh sáng mặt trời, mặt nước phát ra ánh sáng lấp lánh, Tư Ninh Ninh không thể nhìn thấy hình dáng tinh xảo của mặt dây chuyền.
Chớp chớp mắt muốn nhìn cho rõ, Hoắc Lãng đã nhét xong mặt dây chuyền vào trong quần áo, cầm đồ lên nói với cô: "Đi thôi."
"Vâng.” Tư Ninh Ninh gật đầu, không mấy để tâm đến vấn đề này.
Xuống núi còn nhanh hơn lên núi, cả hai người về đến đội sản xuất đã 3, 4h chiều rồi.
Từ trong tay Hoắc Lãng tiếp cái giỏ tre cùng nhánh hoa bách hợp dại, Tư Ninh Ninh gật đầu nói "cảm ơn".
Chuyến đi chơi ngắn ngủi kết thúc, hai người cũng theo đó tách nhau ra.
Tư Ninh Ninh trước tiên trở về căn nhà thanh niên trí thức, trên đường gặp một thím trong đội, còn bị trêu chọc hai câu: “Ai Yo, hái nhiều hoa bách hợp thế! Buổi tối trên bàn có thêm đồ ăn, ha ha ha."
"Thím, nhiều như vậy, thanh niên trí thức phỏng chừng ăn cũng không thể, thím mang về một ít đi."
"Tốt quá! Ha ha ha, đồng chí thanh niên trí thức, buổi trưa nhà thím vừa hái được một quả bí đao to ... Thím cắt cho cháu một miếng, cháu mang về ăn ha! Cháu đứng đây từ từ đợi thím, thím đi cắt a."
Sau đó trong tay hoa bách hợp dại của Tư Ninh Ninh ít đi một phần ba thì trong ngực nhiều hơn 5, 6 kg bí đao.
Ôm đồ càng nặng hơn, chờ khi trở lại căn nhà thanh niên trí thức, cánh tay của cô đã tê dại.
Đem bí đao đưa về phòng bếp, thấy bách hợp sắp hơi heo héo, Tư Ninh Ninh muốn tìm cái gì đó đựng nước, cắm vào để giữ tươi.
Đi một vòng quanh nhà không thấy cái gì có thể dùng được nên dứt khoát đánh nửa thùng nước, tạm thời thả hoa vào bên trong.
Lau mồ hôi trên cổ, rửa mặt, xoay người lại đi về phía đại đội.
Đi được nửa đường, cô từ trong không gian lấy ra bao cám gạo, khi Tư Ninh Ninh vừa đi tới con hẻm nhỏ bên cạnh chuồng heo thì ngửi thấy một mùi rất hăng gay mũi, nhịn không được bịt mũi.
Đang buồn bực suy nghĩ sao lại thế này đột nhiên thấy một người đàn ông lùn lùn, đi về phía cô, thấy rõ đồ vật chú ấy đang gánh, Tư Ninh Ninh vội vàng lảo đảo một bước đứng dựa vào tường.
Cô mở miệng chào hỏi: "Chú!"
Người đàn ông nghỉ chân, nhìn Tư Ninh Ninh: "À, đồng chí thanh niên trí thức, khoảng thời gian này cháu là người xử lý chuồng heo à? Kia chuồng heo thật là sạch sẽ! Chú thấy heo còn béo hơn rất nhiều, phân cũng nhiều hơn trước rất nhiều."
Người đàn ông này là người ủ phân của đại đội, quá nặng mùi, nhưng mà hai người nói chuyện cô mà cứ che miệng che mũi như vậy có vẻ quá không tôn trọng người ta.
Cô bỏ tay xuống, cười cười đáp: "Chú, cháu cũng cho heo ăn như mấy thím trước kia thôi ... còn phân heo .... ha hả chắc là do cháu gần đây dùng nước để dọn sạch chuồng heo ấy."
Người đàn ông nghiêm túc gật đầu: “Ừm, tám phần là nguyên nhân này."
Tư Ninh Ninh cho rằng cô như vậy lừa gạt cho qua chuyện đột nhiên đối phương giơ ngón tay cái lên tán dương: "Bất quá đây cũng là công lao của đồng chí thanh niên trí thức a! Thêm nước rất tốt, chuồng heo sạch sẽ, phân không chỉ nhiều thêm heo còn càng ngày càng tốt! Này, người đọc sách hay nói, nói cái gì ấy nhỉ?"
Người đàn ông cau mày suy nghĩ một lúc, nghĩ đến cái câu nói Triệu Hoành Binh nói chuyện lúc mở hợp ở sân đập lúa: "Người làm công tác văn hóa! À ... Khoa học! Đúng rồi! Đồng chí thanh niên trí thức, cháu đây là dưỡng theo một cái khoa học, ủ phân một cách khoa học."
"... Haha, haha ..." Tư Ninh Ninh mặt mày nhăn lại, lòng bàn tay phải cọ vào tay bàn tay trái, không thể nào tưởng tượng nổi.
Thật sự không rõ phát triển đến dạng kỳ ba này như thế nào nữa.
Cũng may, chú ấy trên người còn việc phải làm, sau khi trò chuyện với Tư Ninh Ninh vài câu thì nhanh chóng gánh hai thùng phân heo cấp tốc gánh đi.
Tư Ninh Ninh lắc đầu, nhặt bao cám gạo đi về phía chuồng lợn.
Hố ủ ở phía sau chắc là vì lấy phân nên bên trên bị xốc lên phân nửa, bốc mùi rất nồng nặc.
Mấy cái đầu heo giống như là bị cái màn lấy phân heo này mang đi dọa sợ, rúc nhau ở trong góc, thấy Tư Ninh Ninh đi tới, từng con một chồm về phía cái máng đợi ăn.
Lưu loát quấy cơm heo, chuồng heo không bẩn lắm, cô quét phân lợn mới xuống mương, lại đổ thêm một xô nước, không tính ở quá lâu bởi vì hương vị quá không chịu nổi.
Trước khi đi, cô đặc biệt chú ý đến những con lợn.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc cho lợn ăn theo số lượng mà đội phân bổ, Tư Ninh Ninh thường mang một ít cỏ heo từ không gian ra băm trộn cám, thỉnh thoảng lại trộn thêm chút dưa chuột, bí đó gì đó.
Nghe chú kia nói heo mập lên, khả năng đúng là mập lên chút nhỉ?
Tư Ninh Ninh mỗi ngày đều nhìn mấy cái đầu heo này, cô nhìn không ra, bất quá thấy được mấy cái đầu heo sạch sẽ không ít, thoạt nhìn không giống như mới bắt đầu, xấu đến dữ tợn.
Dọn dẹp mọi thứ ổn thỏa, Tư Ninh Ninh lại nhích người về nhà bên chỗ thanh niên trí thức bên kia.
Sáng sớm hôm nay, phía chân trời phía tay rặng mây đỏ còn chưa xuống hẳn vậy mà khi vừa trở về, vừa vòng qua bên sườn thì thấy Tưởng Nguyện tay đặt lên trán ngồi ở cửa bậc thang.
Tư Ninh Ninh dừng một chút, chốc lát liền bước lên phía trước: "Cậu làm sao vậy?"
"Không sao. Chỉ là không thoải mái lắm, thân thể cũng suy yếu ... Tớ xin nghỉ phép cùng đội trưởng để trở về sớm." Tưởng Nguyệt mở mí mắt liếc nhìn Tư Ninh Ninh, ngay sau đó lại cúi đầu.
Tưởng Nguyệt không còn khí lực, sắc mặt trắng vàng, giống như đèn muốn cạn dầu.
Tư Ninh Ninh đặt mu bàn tay lên trán Tưởng Nguyệt, có chút nóng.
“Cậu có phải thấy choáng váng đầu không? Muốn buồn nôn?"
"Đầu của tớ hơi choáng váng. Lúc ấy muốn nôn, trở về muốn uống chút nước, chắc uống nước sẽ ổn hơn chút."
Tưởng Nguyệt thành thật trả lời, nhưng giọng nói vẫn còn rất yếu ớt.
Tư Ninh Ninh về cơ bản có thể khẳng định rằng Tưởng Nguyệt đây là cảm nắng.
Hiện tại chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tay chân yếu ớt, đánh giá thì triệu chứng say nắng cũng không nặng, điều khiến Tưởng Nguyệt khó chịu thực sự có thể là trong khoảng thời gian dì cả đến nên cơ thể chịu không nổi.
"Tư Ninh Ninh không gian có Hoắc Hương Chính Khí Thủy (1), cơ mà ý niệm mới vừa bắt đầu đã bị cô gạt bỏ.
(1) “Hoắc hương chính khí ” là bài thuốc điều trị trong trường hợp chính khí và tỳ vị vốn hư nhược. Bệnh do cảm nhiễm thời tà, rối loạn ở trung tiêu tỳ vị."