Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 164 - Chương 164: Làm Cơm

Chương 164: Làm Cơm Chương 164: Làm Cơm

Editor: Hye Jin

Cô vào nhà, tìm cái ống tre mà Tưởng Nguyệt thường dùng để uống nước, tự mình tìm cái rương mây, tìm đường đỏ, cho vào nửa muỗng.

Trước kia tự mình cưa ống tre, Tư Ninh Ninh đã thử nhiều lần, nhưng lần nào cô cũng thấy quá sơ sài, dùng không được.

Sau đó, nam thanh niên trí thức mượn được cái cưa từ đội sản xuất, ống tre được cưa rất phẳng, mỗi thanh niên trí thức đều được phân 2 cái.

Một dùng để ăn cơm một cái dùng để uống nước.

Nhà thanh niên trí thức không có ấm đun nước, nhà bếp có nồi nấu nước để nguội, không có nước nóng, cho nên Tư Ninh Ninh đun nước thôi.

Đun sôi nước hơn nửa tiếng đồng hồ, cô lo lắng đường đỏ quá loãng sẽ không có tác dụng, cũng chỉ cho nước vào nửa cái ống tre đưa cho Tưởng Nguyệt, Tư Ninh Ninh quay người ngồi cạnh bên người, hai người cũng ngồi ở bậc thang: "Tớ không có nhiều đường đỏ, chỉ chia cho cậu được một ít...."

Tư Ninh Ninh một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tưởng Nguyệt, thúc giục: "Mau uống đi, có lẽ uống xong cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

Tưởng Nguyệt sững sờ cầm ống trúc nóng hổi, nhìn nước đường đỏ như màu mận chín, cả nửa ngày không nói chuyện.

Khi Tư Ninh Ninh bước vào phòng vừa rồi, cô hoàn toàn không quan tâm.

Sau đó, Tư Ninh Ninh bận rộn quay tới quay lui cô chỉ nghĩ Tư Ninh Ninh cậu ấy là đang làm cơm chiều mà thôi.

Chưa bao giờ nghĩ rằng Tư Ninh Ninh đang đun nước để pha nước đường đỏ cho mình cả.

Khí tức nóng rực phả vào mặt, Tưởng Nguyệt môi run lên, sương mù bốc thẳng vào mặt, nước mắt nói đến là đến.

Trước khi Tư Ninh Ninh kịp phản ứng, Tưởng Nguyệt đã khóc rống lên ....

Lúc này cậu ấy không hề giữ hình tượng, há miệng khóc, mặt mũi đầy nước mắt, cô quá khó xử không biết phải làm gì.

Tưởng Nguyệt chỉ ngồi khóc, không hề nói một chữ, đại khái Tư Ninh Ninh hiểu được tâm tình của cậu ấy.

Chắc cũng giống như cô của hai ngày trước ... Ngắn ngủi thời gian, cô không kìm được cảm xúc, tinh thần cô sụp đổ, cô nhớ nhà, nhớ đến không thể nào chịu được.

Người bi thương cùng cảm xúc không liên hệ với nhau, nơi tình huống đặc thù, an ủi cũng không thể hoàn toàn có tác dụng an ủi, tương phản nó sẽ làm người nghe càng trở nên khó chịu, thậm chí là lòng tự trọng bị động chạm.

Tư Ninh Ninh không quấy rầy Tưởng Nguyệt, cô thu hồi ánh mắt, ôm đầu gối ngồi bên cạnh.

Tưởng Nguyệt khóc, Tư Ninh Ninh cúi đầu ở bên cạnh cậu ấy, lặng lẽ đếm những viên sỏi trên mặt đất.

Khi đếm đến bốn mươi chín, Tưởng Nguyệt ở bên cạnh hít hít mấy cái, đã nín khóc, uống hết đường đỏ trong cái ống tre không còn chút nào.

Sau khi lau miệng xong, Tưởng Nguyệt nhìn Tư Ninh Ninh với đôi mắt đỏ hoe: "Hức ... Cảm ơn cậu, Tư Ninh Ninh. "

“Hức, những chuyện trước kia là lỗi của tớ, tớ thật lòng xin lỗi cậu." Bởi vì vừa mới khóc, Tưởng Nguyệt vẫn đang nức nở nấc lên không ngừng: "Đường đỏ tớ sẽ trả lại cho cậu, muốn nhất vào ngày này tháng sau."

“Ừm, không sao.” Tư Ninh Ninh đồng ý, phủi phủi tay đứng dậy: "Thời gian muộn rồi, tớ đi nấu cơm."

"Khoan ... đợi chút, Tư Ninh Ninh!

“Cái gì?”

Tư Ninh Ninh dừng lại xoay người, Tưởng Nguyệt ngồi ở trên bậc thang ngẩng đầu nhìn cô, xoắn xuýt hỏi: “Cậu, cậu cái bộ kim chỉ có thể cho tớ mượn dùng được hay không? Tớ ... tớ muốn làm mấy cái nguyệt sự."

Tư Ninh Ninh không do dự, đưa bộ may vá đưa cho Tưởng Nguyệt.

Tư Ninh Ninh suy đoán, nguyệt sự chính là băng vệ sinh, cơ mà nghe Tưởng Nguyệt làm băng vệ sinh cô hơi chút tò mò.

Vì vậy, trong lúc nấu nướng, cô đi ra liếc mắt một cái, cho đến khi nhìn thấy thành quả cuối cùng, Tư Ninh Ninh không khỏi có chút choáng váng, từ tận đáy lòng càng thêm cảm khái, nữ nhân a, thời đại nào cũng không dễ dàng.

Ở thời đại này, các cung tiêu xã có bán nguyệt sự, cần phải có phiếu, hơn nữa vì làm thủ công, nguyên vật liệu không tốt, độ thấm hút kỳ thực không tốt chút nào.

Tưởng Nguyệt tự mình làm nguyệt sự có nguyên nhân, một phương diện là thật sự không giàu có, còn có đoạn thời gian này bận quá, rút không được thời gian nhàn rỗi đi vào trong trấn.

Nguyện sự yêu cầu dùng vải, Tưởng Nguyệt cắt hai nửa ống tay áo của áo sơ mi, nửa đoạn trước cắt xuống làm nguyệt sự, nửa đoạn trên dùng kim chỉ cố định phần mép để mặc tiếp.

Chỉ là mặc bên trong, che ngực được là được rồi.

Cái gọi là nguyệt sự giống y như cà vạt ở đời sau, nơi tiếp xúc với bộ phận riêng tư được may giống như một chiếc túi nhỏ.

Tư Ninh Ninh nhìn như lọt vào trong sương mù, lát sau thấy Tưởng Nguyệt may riêng một cái túi thun nhỏ, đi vào bếp lấy tro rồi nhét vào bên trong, đem tro áp áp đều đều, san bằng xong rồi nhét vào trong túi nhỏ.

Một cái nguyệt sự hoàn thành.

Với cái gọi là nguyệt sự, Tưởng Nguyệt chỉ có chút vải, miễn cưỡng làm được hai cái.

Tư Ninh Ninh khóe môi vặn vẹo hai lần, hỏi: "Cái này có thể hoạt động được không?"

"Tại sao không? Khi còn nhỏ, mẹ tớ nói trước đây đều là thế này ... Tớ hiện tại không có cái khác để dụng, không dùng lại không được."

Tưởng Nguyệt cười cười thần sắc thản nhiên cũng không có cảm thấy cái gì ngượng ngùng: "Chú ý chút hẳn không có quan hệ gì."

Tư Ninh Ninh gật gật đầu: "Ừm."

Tưởng Nguyệt lại hỏi : "Cậu buổi trưa không về nhà, là đi lên thị trấn sao?"

“Không có.” Tư Ninh Ninh lắc đầu, cũng không có đề cập đến việc cô và Hoắc Lãng đi vào núi.

Vì nửa cốc nước đường đỏ mà Tư Ninh Ninh pha cho, Tưởng Nguyệt thân thiết với Tư Ninh Ninh hơn trước rất nhiều, hiểu rõ gật gật đầu: "Tớ còn tưởng là cậu đi vào trấn, buổi chiều làm việc còn ảo não, không kịp nhờ cậu mấy việc, tớ muốn nhờ cậu gửi giúp đồ vật hộ tớ."

"Là gửi cho em trai cậu sao?"

"Ừ. Cái nhang muỗi mà lần trước cậu dạy tớ, tớ bớt thời gian làm một ít nên đi gửi cho em ấy một ít, nhân tiện hỏi han một số tình huống bên kia."

Tư Ninh Ninh im lặng, đảo đảo tầm mắt lảng sang chuyện khác: "Gần đây bận quá, ngượng ngùng xin nghỉ với đội sản xuất, đợi ngày nghỉ cùng nhau lên trấn đi."

"Được."

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng hét : "Ôi! Hoa lấy đâu ra vậy? Đẹp thiệt nha! "

Chính là Lý Lăng Nguyên đang phát biểu.

Nhóm thanh niên trí thức còn lại đã tan tầm trở về.

Tư Ninh Ninh nhớ tới bách hợp dại được cô ngâm ở thùng nước bên cạnh giếng, vội vàng xoay người rời khỏi nhà.

Xuyên qua bóng cây, mơ hồ có thể nhìn thấy bên cạnh cái giếng, Lý Lăng Nguyên đang dẩu mông ghé sát cái thùng xem.

Tư Ninh Ninh cao giọng giải thích : "Tớ hái về, trong đội mấy chị mấy thím bảo có thể trộn rau ăn, tớ hái một tí về thử xem sao?"

"Gì? Hoa có thể ăn á? Ăn làm sao?" Lý Lăng Nguyên quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh, gương mặt rám nắng đầy dấu hỏi.

“Hẳn là có thể, hôm nay thử xem.” Tư Ninh Ninh đi tới bên giếng lấy bông hoa trong thùng ra, nước từ cành hoa nhỏ giọt làm ướt đôi giày vải của cô.

Tư Ninh Ninh khom người đem hoa cách xa xa mình một chút, một lúc sau mới hỏi Lý Lăng Nguyên: "Thanh niên trí thức Lý, phòng của cậu có cái chậu đất nào không?"

"Tớ có một cái bình gốm có tay cầm, cậu thấy được không? Tớ lấy cho cậu ha."

“ Được, kia phiền toái thanh niên trí thức Lý."

Mặc dù không biết Tư Ninh Ninh muốn bình gốm làm cái gì, nghe Tư Ninh Ninh nói có thể thì Lý Lăng Nguyên nhanh chóng rửa mặt, chạy về bên phòng nam thanh niên trí thức, thực mau mang ra một cái bình gốm màu xám.

Tư Ninh Ninh đặt tạm bông hoa trên bệ đá, cầm lấy bình gốm liếc mắt nhìn bên trong một cái, xác nhận không có thứ gì mới lấy cái miếng mướp rửa sạch cái bình.

Bên trong bình gốm đầy tro, Tư Ninh Ninh đổ đầy nước vào, cọ chà mấy lần thì sạch sẽ, chỉ là bên ngoài còn dính không ít tro bụi, hình như là phân dơi dính bên ngoài, đóng thành một cục.

Nín thở, loay hoay nữa ngày mới sạch sẽ, đổ non nữa bình gốm nước, chọn ra mười mấy bông hoa, nụ hoa bảo quản tốt, nhặt bỏ phần thừa chỉ chừa lại lá cây, cắm kiểu đan chéo cắm vào bên trong bình.

Chục bông không nhiều, xòe ra như đuôi công.

“Đẹp một cách kỳ lạ, Thanh niên trí thức Tư. ” Lý Lăng Nguyên khoanh tay đứng nhìn toàn bộ quá trình, cảm thấy Tư Ninh Ninh thật khéo léo, còn phun ra một câu vàng ngọc: “Nếu là đồ ăn cũng giống như hoa là được rồi, nấu nhiều ăn được nhiều."

"Cậu tưởng cái gì vậy?"

Tư Ninh Ninh cười cười, dẫn đầu ôm cái bình bách hợp dại trở về: "Cậu nghĩ ngơi chút đi, chốc nữa mới có cơm."

"Ồ, được a, thanh niên trí thức Tư."

Tư Ninh Ninh đem bình gốm tới chỗ nữ thanh niên trí thức.

Căn phòng của nữ thanh niên trí thức thức rất trống trải, ngoài bốn chiếc giường, chỉ có một cái bàn nhỏ mà Tư Ninh Ninh mang từ thị trấn về.

Chiếc bàn nhỏ miễn cưỡng có thể ngồi song song hai người, tiện tay thêm bình hoa rất không hợp, cô cân nhắc một chút đem bình đặt ngay cửa ra vào, vừa lúc dựa vào đầu giường Tưởng Nguyệt.

"Cậu hái cái đó về làm gì? Cậu cũng không sợ người khác nói à?"

Tư Ninh Ninh mỉm cười: " Hoa này có thể ăn được, chúng ta ăn không hết được nhiều vậy cùng lúc, miễn cho nó hư thì đặt ở đây ngắm, tâm tình cũng tốt hơn không ít.

Tưởng Nguyệt vừa nghe nói có thể ăn, lại nghĩ chỗ thanh niên trí thức ngày thường không có gì tới, cũng không nói thêm cái gì.

Tư Ninh Ninh cầm lấy cái chậu đến bên giếng, đem dư lại hoa bách hợp rửa sạch sẽ bưng trở về nhà bếp.

Cho hai gáo nước vào nồi, chờ nước sôi thì cắt hành tỏi, Tư Ninh Ninh không biết làm cách nào mấy chị trong đổi làm hoa này để ăn, cô liên tưởng đến rau trộn, cho nên chuẩn bị gia vị dựa theo gia vị làm rau trộn.

Nước trong nồi đun sôi, thả cánh hoa xuống, cánh hoa không giống như các loại rau xanh khác, thả xuống chưa quá hai giây liền thấy rõ hoa biến sắc.

Cô sợ nó ảnh hưởng đến mùi vị nên nhanh chóng vớt ra, dùng đũa kẹp kẹp ra ngoài, toàn bộ vớt ra xong thì chần qua nước lạnh.

Bình Luận (0)
Comment