Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh cho hành tỏi băm nhỏ vào cái bát to, tiếp theo là cho tương, dấm cùng muối, trong phòng bếp không còn ai nữa nên cô len lén thêm chút dầu mè cùng dầu hào vào, trộn trộn chút thì nghe rất là thơm, cơ mà tổng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy.
Đứng suy tư một hồi, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, bỏ thêm chút sa tế lúc sáng vào mới gật gật đầu hài lòng.
Hôm nay cô về sớm nhưng bận việc khác, Tư Ninh Ninh cũng không nấu nướng quá mức phức tạp, nhặt thêm hai quả dưa chuột rửa sạch, trộn thêm mấy cái dưa chuột.
Dưa chuột trộn chỉ cho một chút giấm và xì dầu chính là để cho mọi người không ăn cay có thể ăn được.
Tư Ninh Ninh hô lớn gọi mọi người tự mình dọn cơm, khi mọi người lần lượt ngồi xuống bàn, ngoại trừ Lý Lăng Nguyên chi chi ai ai nói vài câu với cô thì những người khác thực an tĩnh.
Tư Ninh Ninh nhìn kỹ thì thấy sắc mặt của mọi người không được tốt cho lắm, đúng là mấy ngày nay nắng gắt, khối lượng công việc tăng lên rất nhiều so với trước đây, chưa kể còn mệt mỏi, cả một đám hình như đều có dấu hiệu bị cảm nắng rồi.
Mà loại tình huống này, ngắn nhất cũng phải kéo dài nửa tháng.
Tư Ninh Ninh cũng không muốn giống như thanh mẩu chuyện gì cũng quản, nhưng nói thật là thanh niên trí thức chưa được bao lớn, nhìn thực thảm, thực sự đáng thương.
Còn ngược lại Tư Ninh Ninh, cô có không gian vật tư, cuộc sống so sánh hai bên thật đúng là dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô cảm thấy nếu mình quá thờ ơ thì không phải là người bình thường nữa.
Mà ngay cả khi cô muốn giúp đỡ, tất cả những gì cô có thể làm là chút việc nhỏ...
Đang nghĩ ngợi, Tư Ninh Ninh gắp một đũa rau trộn hoa bách hợp, vị dai dai giòn giòn, ăn có chút mùi vị rau trộn nấm đùi gà.
Nuốt thức ăn trong miệng, Tư Ninh Ninh ra vẻ lơ đãng hỏi thăm: "Đã lâu không ăn thịt rồi, các cậu có ai muốn ăn thịt không? Chúng ta bỏ phiếu nhé, có tiền ra tiền, có phiếu ra phiếu, chọn một ngày lên trấn mua đồ."
Những lời này vừa nói ra, nhà chính lập tức an tĩnh trở lại.
Lý Lăng Nguyên cộc lốc pha trò mở miệng trước: "Tớ đồng ý á, tớ thèm thịt, nếu không phải tự chủ gà trong đội tớ đã mang về ăn rồi ấy."
Tưởng Nguyệt trợn mắt, hung hăng mắng Lý Lăng Nguyên một câu: “Nhìn xem cậu kìa, thật mất mặt thanh niên trí thức."
Khi bầu không khí tại bàn ăn ấm trở lại, Tống Thư Hãn nói: “Tiền hoặc phiếu thì còn dễ đi vào trấn ... xin nghỉ một hôm có thể, chỉ là thịt khó mua."
Cũng không phải không có tiền mà là khó mua, thật sự rất khó mua.
Ngay cả ở thành phố, đi từ sáng sớm đều nhất định không thể cướp được mua thịt chứ đừng nói ở đội sản xuất ở nông thôn, đi vào trận tận 1, 2 tiếng đồng hồ.
"Hại ... cũng là."
Bầu không khí ấm áp lại trở nên lạnh lẽo trong tích tắc.
Tư Ninh Ninh nói: "Nếu không mua được, thì nhiều nhất là một chuyến đi tay không.”
Những người khác nghĩ nghĩ đều thấy được, bắt đầu thảo luận mỗi người ra bao nhiêu.
Bảy người, tính toán sơ sơ, ước chừng có thể góp với nhau gom được ba phiếu cùng tiền, tiền thì mỗi người đều phải ra, cơ mà không hề đồng nhất.
Lấy Từ Thục Hoa làm ví dụ , cậu ấy vừa tiết kiệm được trong tháng này, trả tiền dầu cho Tư Ninh Ninh cũng không còn thừa được bao nhiêu.
Vì vậy, khi góp tiền cậu ấy rất thẳng thắn, lúc đó cậu ấy không ăn thịt, chỉ cần uống ngụm canh là được rồi.
Yêu cầu này không quá đáng, hơn nữa những thanh niên trí thức có mặt ở đây cũng không phải là người xảo quyệt, sự việc cứ vậy được giải quyết ổn thỏa.
"Kia đến lúc đó ai đi?"
Tư Ninh Ninh vội vàng giơ tay: "Để tớ đi thôi, hôm nay bận quá, những ngày sau sẽ nhiều thời gian hơn mọi người một chút ... Ngày mai tớ sẽ đến đội hỏi thăm một chút nếu đội trưởng đồng ý cho tớ xin nghĩ, đến lúc đó xác định thời gian trở về tớ sẽ bảo với mọi người."
"Được á ~."
Vừa lúc ăn cơm xong, cả nhóm người vui tươi hớn hở đi rửa hộp cơm.
Tư Ninh Ninh đứng dậy định đi rửa hộp cơm, tính toán đến giếng để rửa, vừa mới đứng dậy thì chú ý tới Mạc Bắc ở phía đối diện.
Thức ăn trên bàn đã sớm bị người khác ăn sạch sẽ rồi, mà hộp cơm của Mạc Bắc cơ bản không hề động tới.
Tư Ninh Ninh khuôn mặt nhỏ thoáng hiện lên một chút nghi hoặc, thuận miệng hỏi han một câu: "Đồ ăn hôm nay ăn không ngon sao?"
Này đại thiếu gia này, không phải cảm thấy rau trộn cô làm quá có lệ, cho nên không muốn ăn?
Nhìn kỹ chút có thể thấy sắc mặt Mạc Bắc hơi tái nhợt, lông mày kiếm nhíu chặt, tựa hồ không thoải mái cho lắm.
Chẳng lẽ cũng bị cảm nắng?
Lông mày của Tư Ninh Ninh lo lắng khẽ nhíu lại, đối đãi với Mạc Bắc không thể giống như Tưởng Nguyệt sờ sờ cái trán được, đang loay hoay không biết phải làm sao thì Mạc Bắc đột nhiên nhìn cô: "Thanh niên trí thức Tư ..."
Hả?
Mạc Bắc hai mắt đờ đẫn, trông không có khí lực, cả khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Mạc Bắc nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh hồi lâu, như thể đã hạ quyết tâm: "Cậu có thể pha thêm trà lúc trước cậu pha được hay không?"
Trà? Trà chanh?
Tư Ninh Ninh dừng một chút, hỏi lại: "Cái nước lành lạnh kia á?"
Mạc Bắc nhẹ gật đầu, giây tiếp theo, đầu mềm như bông đặt ở trên cánh tay, giống như là ngủ trưa, cả người đều nằm ở trên bàn.
Mạc Bắc quả thực bị say nắng, còn nghiêm trọng hơn tình hình của Tưởng Nguyệt, buổi chiều cậu ấy còn nôn ra, đã nhận ra thân thể không thích ứng nổi, dựa vào nghị lực chống đỡ đến buổi chiều tan tầm.
Lúc này Mạc Bắc cảm thấy đầu óc choáng váng, mi mắt nặng trĩu, muốn ngủ nhưng trong lòng lại buồn đến ngủ không được.
Không biết như thế nào, Mạc Bắc đột nhiên nhớ tới khi Tư Ninh Ninh mang đưa nước.
Tưởng Nguyệt hôm nay cũng đưa nước, mùi vị giống hệt như do Tư Ninh Ninh đưa, chỉ là không có cái cảm giác lành lạnh dễ chịu kia.
Có thể trước đó bị trà chanh mà Tư Ninh Ninh pha chiều hư rồi, bây giờ không đạt được mong muốn, thêm vào đó là say nắng, Mạc Bắc uống xong, liền cảm thấy cả người không dễ chịu.
Lúc này, Mạc Bắc chỉ muốn uống một ngụm nước mát lạnh chua chua ngọt ngọt kia mà thôi.
Tư Ninh Ninh thấy tình hình của Mạc Bắc không tốt, nhưng làm sao có thể pha trà chanh đá cho kịp bây giờ?
Hơn nữa, nếu cô đồng ý, nếu người khác biết chuyện, mọi người vây lại xem cô thì cô biết phải làm thế nào ....
Nấn ná suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi: "Cậu rất muốn uống sao? Bây giờ làm không kịp, trong bình nước tớ còn một ít ... Tớ rót cho cậu, được không?"
Mạc Bắc không trả lời, hẳn là thực khó chịu.
Tư Ninh Ninh không dây sưa, đứng dậy bắt tay vào làm.
Bình nước của Mạc Bắc vẫn treo trên người, mà thấy cậu ấy khó chịu thành cái dáng vẻ kia, Tư Ninh Ninh không mặt mũi mà kinh động người bảo cậu ấy lấy ra.
Trong phòng bếp còn có mấy cái chén sứ, đến là do Triệu Hoành Binh mang đến cho thanh niên trí thức theo chỉ dẫn của La Quốc Khánh.
Tư Ninh Ninh vào bếp lấy một chiếc bát sứ dày, đổ hết nước trong ấm nước vào chén.
Nước trong bình nước là ban sáng đi ra ngoài cô pha, vốn dùng tính toán lên núi uống, cơ mà Hoắc Lãng mang nước cho cô, cô ở trên núi uống nước từ ống tre, bình nước của mình ngược lại không hề động.
Chất lượng bình nước quân dụng đợt này cũng khá, sau khi đổ ra cái chén sứ, cầm cái chén trong lòng bàn tay vẫn có thể cảm giác được độ lành lạnh.
Lợi dụng ánh sáng mờ ảo trong bếp, Tư Ninh Ninh tìm đũa, vớt ra hết bốn quả kim quất ở bên trong, ném vào thùng đồ ăn thừa, chỉ chừa lại mấy miếng lá bạc hà cùng với miếng kim quất chín vàng trên mặt nước.
Tư Ninh Ninh đem cái chén đặt vào trong tay Mạc Bắc: "Nước tới rồi, mau uống đi."
Ở xa xa đằng kia bên giếng.
"Tớ nghe thím trong đội ngày mùa qua đi có thể nghỉ ngơi mấy hôm, cũng không biết có đúng không?"
"Đừng mong, tớ nghe một ông cụ trong đội bảo, nông dân một năm bốn mùa không có thời gian rỗi đâu."
"Kia có thể giống nhau sao? Chúng ta không phải nông dân ... xuống nông thôn thể tiếp nhận giáo dục, nhiều nhất là nông dân học sinh, học sinh đều được nghỉ!"
"Được được được, cậu nói đúng, được chưa?"
Thanh niên trí thức bên ngoài ríu ra ríu rít, trong phòng lại là một trận tĩnh mịch.
Tư Ninh Ninh đứng bên bàn một hồi, thấy Mạc Bắc không động đậy, cô thấp giọng ngập ngừng gọi: "Mạc Bắc? "
Trong một lúc, Mạc Bắc mới giật mình, từ giữa cánh tay lộ đôi mắt nhìn Tư Ninh Ninh.
Đôi mày nhíu chặt, đôi mắt có chút đỏ ngầu, khuôn mặt và đôi môi trắng bệch đáng sợ, trên trán mơ hồ còn thấy rõ những hạt mồ hôi, thật sự là quá yếu ớt.
Đôi mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh hơi nhăn lại, ẩn ẩn lo lắng.
Một lúc lâu sau, cô hơi cúi người lại gần Mạc Bắc, giọng nói còn nhẹ nhàng hơn trước: "Cậu nơi nào không thoải mái? Nói tớ nghe xem, tớ xem trong rương có thuốc nào để trị không?"
Mạc Bắc khẽ lắc đầu, chống trên bàn đứng dậy, vừa đứng dậy thì lắc lư ngồi trở về.
Băng ghế dài không có lưng tựa, Tư Ninh Ninh sợ Mạc Bắc ngã nên vô thức đưa tay ra đỡ, thế mà, cô vừa đặt tay lên cánh tay Mạc Bắc, Mạc Bắc bỗng nhiên khom người, "ọe" một tiếng phun ra.
Tư Ninh Ninh bị giật mình, chỉ cảm thấy cánh tay, cùng cẳng chân một trận ấm áp, Mạc Bắc nôn mửa một trận, tất cả lên hết người cô.
Hu hu khóc không ra nước mắt, không dám nhìn những đám nôn trên cánh tay, thực mau cô trấn định trở lại.
Mạc Bắc nôn một chút, sợ làm dơ đầu quần áo của cậu ấy, Tư Ninh Ninh vội buông tay lùi lại, đồng thời không quên an ủi: "Không sao, không sao, nôn ra thì tốt rồi."
"Cậu có thấy khá hơn không? Trên bàn có nước cậu chậm rãi uống đi ha."
"Trên đất lát nữa tớ sẽ dẹp giúp dậy, tớ đi tắm trước ...."
Tư Ninh Ninh đi đứng giống y như tôm hùm đất, hai càng giơ lên, đi đến bên chỗ giếng.
Lý Lăng Nguyên và những người khác đang tán gẫu bên giếng, ngồi xổm hoặc đứng, thấy bộ dạng chật vật của Tư Ninh Ninh, tất cả đều đi tới: "Thanh niên trí thức Tư, người cậu là bị sao đấy?"
"Ninh Ninh, sao lại thế này?"
“Không có việc gì, giúp tớ đánh một thùng nước đi..."
"À... được!"