Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 166 - Chương 166: Thanh Niên Trí Thức Tư, Thích Hoa

Chương 166: Thanh Niên Trí Thức Tư, Thích Hoa Chương 166: Thanh Niên Trí Thức Tư, Thích Hoa

Editor: Hye Jin

Đối thoại bên cạnh giếng, bên nhà chính người nào cũng đều nghe được rõ ràng.

Sau khi nôn tung tóe khắp mặt đất, Mạc Bắc tinh thần tốt hơn một chút, đưa mắt nhìn về chén sứ trên bàn.

Nước trà màu vàng nhạt, những chiếc lá bạc hà xanh ngắt nhàn nhã trên mặt nước, không biết vì lý do gì, trong đầu Mạc Bắc chợt lóe lên bóng dáng mơ hồ của Tư Ninh Ninh lảo đảo bước ra ngoài.

Vừa rồi bụng khó chịu, đầu choáng váng, Mạc Bắc chỉ cảm thấy toàn thân bị một tầng sương mù bao phủ, không thể nhìn rõ vật, không nghe rõ người xung quanh, chỉ mơ hồ cảm thấy được Tư Ninh Ninh hình như là đang nói chuyện với hắn.

Nói cái gì, kỳ thật hắn không nghe rõ, nhưng có hai chữ hắn nghe rất rõ.

—— Mạc Bắc.

Thanh thúy, mang theo sự ấm áp, dịu dàng ...

Có thể là do sau khi nôn xong cơ thể hắn dễ chịu hơn rất nhiều, đại não dần dần khôi phục rõ ràng trật tự, trong ngắn ngủi thời gian trong đầu Mạc Bắc hiện lên rất nhiều hình ảnh nhỏ, vụn vặt.

Trái tim bình lặng giống như hòn đá nhỏ ném vào trong, lại lần nữa gợn sóng.

Con chuột ngu ngốc ...

Mạc Bắc uống một ngụm trà chanh, chua chua ngọt ngọt, lành lạnh hoàn toàn xoa dịu lồng ngực đang khó chịu.

Một lúc lâu sau, Mạc Bắc đặt bát xuống, đứng dậy đi vào bếp xúc một ít tro bếp rắc lên chỗ vừa nôn.

Khi Tư Ninh Ninh trở lại phòng chính, phòng chính đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn trừ cái bàn căn bản không thấy được thân ảnh của Mặc Bắc.

Hẳn là về phòng nghỉ ngơi rồi.

Cô không để tâm đến nữa, cầm cái chén đi rửa, vừa đi ra khỏi cửa phòng chính liền đụng phải Lý Lăng Nguyên.

“Thanh niên trí thức Tư!” Lý Lăng Nguyên cười chuẩn như chân chó sai vặt, vươn tay đưa một chiếc hộp nhỏ màu xi măng cho Tư Ninh Ninh: “ Đây là Mạc lão đại bảo tớ đưa cho cậu á. Lão đạo bảo làm bẩn quần áo của cậu, thật ngại quá, cậu dùng cái này giặt đồ, cậu ấy tặng cho cậu."

Như đoán trước được Tư Ninh Ninh sẽ từ chối, vừa dứt lời, Lý Lăng Nguyên ném cái hộp vào cái bát trên tay Tư Ninh Ninh, sau đó xoay người bỏ chạy.

"Ơ! Ơ! Này...."

Đi theo hai bước mà không đuổi kịp, Tư Ninh Ninh dừng lại, nhìn cái hộp nhỏ trong bát.

Có chút nặng tay, không biết bên trong có cái gì.

Từ Thục Hoa từ trong giếng trở về, nhìn thấy cái hộp này thì cười trêu ghẹo: "Hôm nay cậu đi vào trấn mua sao? Nhãn hiệu Hải Đăng không rẻ, chỉ dùng bồ kết thì tốt rồi, ở phía cuối thôn kia một mảnh thật là dài."

Nhãn hiệu Hải Đăng?

Tư Ninh Ninh phân vân trong chốc lát, cho đến khi cô nghe thấy Từ Thục Hoa nói đến nhãn hiệu "Hải Đăng", trong đầu nhanh chóng hiện ra một số ký ức tương quan.

Xà bông nhãn hiệu Hải Đăng do Thượng Hải xuất phẩm, đây có thể gọi là sản phẩm thương hiệu đặc trưng ở thời đại này.

Giá các loại xà phòng khác thường từ 30 đến 80 xu, còn giá của cái này luôn luôn ổn định ở 1 đồng 8, hơn nữa chỉ các cửa hàng bách hóa lớn ở thành phố mới có bán, nếu là đi chợ đen mua thì càng đắt hơn rất nhiều ...

Tóm lại không thể nhận được.

Tư Ninh Ninh phản ứng ngay lập tức, cũng không giải thích nhiều lời với Từ Thục Hoa.

Cất cái hộp vào túi, Tư Ninh Ninh cười cười đi về phía bên giếng.

Tống Tiểu Vân và Tưởng Nguyệt vẫn ở bên cạnh giếng, nhìn là thấy mối quan hệ giữa hai cậu ấy đã dịu đi rất nhiều, lúc này đã rửa chén xong chuẩn bị về phòng.

Thấy Tư Ninh Ninh bưng một cái chén đi tới, Tưởng Nguyệt hỏi: "Đâu ra cái chén đấy? Vừa rồi sao không lấy ra cùng nhau rửa một lượt luôn?"

Tư Ninh Ninh nấu ăn, còn việc rửa nồi các kiều không phải trách nhiệm của cô.

Cô chỉ cười cười: "Chỉ là một cái chén thôi, xoa xoa vài cái là sạch. Các cậu về phòng trước đi."

Tưởng Nguyệt gật đầu, cầm hộp cơm và hai cái đĩa cùng Tống Tiểu Vân rời đi.

Tư Ninh Ninh ngồi xổm bên giếng, đổ một ít nước trong thùng ra rửa bát, ngẩng đầu nhìn về phía cửa nam thanh niên trí thức qua khe hở trong bóng cây.

Tống Thư Hãn ngồi ở cửa ngay bóng râm, Mạc Bắc và Lý Lăng Nguyên không có ở đó, cũng không biết trong nhà đang làm cái gì.

Đánh giá một hồi, Tư Ninh Ninh cao giọng kêu: "Lý Lăng Nguyên? Lý Lăng Nguyên."

Giọng nói của cô ấy rơi xuống, gương mặt rám nắng của Lý Lăng Nguyên dán ở chỗ cửa sổ gân cổ lên đáp lời: "Ai! Sao thế thanh niên trí thức Tư?"

Nhìn cái bộ dạng kia thật sự buồn cười.

Tư Ninh Ninh cố nén cười: "Cậu có thể giúp tớ đánh một thùng nước được không? "

"Được a, tới liền tới liền."

Lý Lăng Nguyên nhanh chóng chạy tới, vừa định nâng cái thùng lên thì mới phát hiện cảm giác không đúng lằm.

"Ui nè nè, thanh niên trí thức Tư, không phải còn cả nửa xô nước sao? Có phải cậu muốn giặt quần áo không? Tớ đổ đầy bể cho cậu ha."

Lý Lăng Nguyên đổ nước từ thùng vào bể, sau đó muốn múc nước thì bị Tư Ninh Ninh đè lại cái thùng nước, hắn không động đậy được, mờ mịt nhìn về phía Tư Ninh Ninh: "Thanh niên trí thức Tư, sao thế?"

Tư Ninh Ninh ngước nhìn Lý Lăng Nguyên, gương mặt cực kỳ cẩn thận: "Thanh niên trí thức Lý, tớ cần cậu giúp một việc."

Nhưng Lý Lăng Nguyên này, thường ngày trông khá ngốc nghếch, vậy là lúc này giật mình, liếc mắt là nhìn thấu được kịch bản của Tư Ninh Ninh: "Nếu cậu nói đến chuyện trả xà phòng lại cho Mạc lão đại, vậy thì quên đi! Ôi thôi thôi tớ làm không tốt Mạc lão đại sẽ đánh tớ chết ấy."

Kéo qua kéo lại chút chứ còn đánh nhau, lấy hành vi của Mạc Bắc thì động thủ là không có khả năng.

Nếu thật sự phải đem cục xà phòng trả lại cho Mạc Bắc, hắn cam tâm tình nguyện bị Mạc Bắc đánh cho một trận, chứ không hề muốn tiếp xúc với cái gương mặt lạnh như băng kia đâu.

Lý Lăng Nguyên nói xong thì nới lỏng tay cầm thùng nước, xoay người rời đi.

Tư Ninh Ninh thấy kịch bản không thành công, nhỏ giọng quát: "Đứng lại!"

Cô ngày thường đều tươi cười rạng rỡ, nói chuyện rõ ràng dễ nghe, hòa hòa khí khí. Lý Lăng Nguyên nào thấy được bộ dạng cô như này, nhất thời bị hù dọa, đứng im tại chỗ.

Quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng đau khổ: "Thanh niên trí thức Tư, cậu đừng làm khó tớ a, hu hu."

"Không làm cậu khó xử, chúng ta nói chuyện tâm sự."

“Tâm sự cái gì?"

"Tớ hỏi cậu, lần trước ăn mã răng kiển trộn, ngon không?"

Đôi mắt nai của Tư Ninh Ninh lóe lên tinh nghịch, kịch bản B xuất chiêu, chiêu dụ!

"Đương nhiên là ăn ngon rồi a! Thanh niên trí thức Tư nấu ăn rất ngon, cơ mà Mạc lão đại quá keo kiệt, chỉ cho tớ cho một tí tẹo."

Nghĩ đến cái món mã răng kiển trộn lần trước, Lý Lăng Nguyên máu huyết dâng trào, trong lòng thầm nói xấu Mạc lão đại vài câu.

Tư Ninh Ninh tiếp tục chiêu dụ: “Vậy cậu còn muốn ăn không?”

Lý Lăng Nguyên hai tay nắm chặt, không chút nghĩ ngợi nào: "Muốn chứ."

Ngừng một chút: "Thanh niên trí thức Tư này, khi nào cậu làm lại món đó vậy?"

"Ngày mai làm?"

Lý Lăng Nguyên hai mắt sáng rực rỡ lên: "Thật sao?"

"Thật đấy. Cậu chỉ cần cầm cái này trả lại cho thanh niên trí thức Mạc, ngày mai tớ sẽ làm một bát thiệt là to, cậu ăn bao nhiêu tùy thích. Đảm bảo đủ."

Tư Ninh Ninh cánh môi cong lên cười giảo hoạt, từ túi lấy ra hộp màu xi măng."

Lý Lăng Nguyên nhìn rõ cái hộp giấy kia, sắc mặt ngưng trọng trong giây lát, ánh mắt nhìn Tư Ninh Ninh mang theo sự ủy khuất, phảng phất như là đang nói: "Tớ tín nhiệm cậu như vậy, cậu như vậy mà đào hố tớ."

"Tớ có xà phòng rồi, thực sự không cần cái này ... Hơn nữa cái này bao tiền cậu biết mà? Tớ không thể nhận."

Cô cho rằng vấn đề này còn phải giải quyết thật lâu, Lý Lăng Nguyên bộ dạng này không muốn làm, cơ mà cô đã xem nhẹ dụ hoặc của mã răng kiển trộn rồi.

Sau một hồi than thở, Lý Lăng Nguyên cầm lấy cái hộp giấy, cuối cùng còn không quên dặn dò vài câu: "Thanh niên trí thức Tư, nãy cậu nói là làm một bát thật to! Mã răng kiển, không được quên!"

Đừng chỉ nghĩ chỉ là một bát mã răng kiển mà thôi, Tư Ninh Ninh dùng nguyên liệu đủ, cực kỳ ngon.

Lý Lăng Nguyên rất là thèm, vì một bát mã răng kiển, một lát có bị đánh một trận hắn cũng nhận!

Sau đó, Lý Lăng Nguyên kích động chạy lại cửa thanh niên trí thức, bước vào nhà, bước chân lại trở nên thưa thớt, đi về phía phòng như có kiến bò, vừa tới cửa liền thò đầu ra ngoài trước.

Nhìn thấy Mạc Bắc đang ngồi bên giường đọc sách, Lý Lăng Nguyên nghiêng người cười hi hi: "Mạc Lão Đại."

Mạc Bắc nhướng mắt liếc Lý Lăng Nguyên, nhìn thấy thứ đang cầm trong tay, Mạc Bắc hơi sững sờ, giây tiếp theo "phốc" một tiếng liền đóng sách lại.

Nghĩ một chút thôi cũng đã biết chuyện gì rồi.

Thứ tặng người ta, người ta kêu ra hỗ trợ thì "đồ vật" quay trở về.

Khi Lý Lăng Nguyên đến gần, thấy Mạc Bắc nhìn mình ánh mắt lạnh băng, cảnh giác thối lui vài bước, giọng nói bất đắc dĩ: "Này, này tớ cũng không có biện pháp a! Thanh niên trí thức Tư bảo không cần, cậu ấy nói cậu ấy có rồi á ... Tớ, tớ cũng không thể cường ngạnh ép buộc được đúng không? Nếu không cậu ấy đánh tớ thì làm sao?"

Câu nói cuối cùng, Lý Lăng Nguyên bị hoảng quá nói bừa, là thuận miệng nói.

Chính câu nói thuận miệng này bị Tống Thư Hãn bước vào vừa vặn nghe được.

Tống Thư Hãn đẩy kính, cười ha hả trêu chọc: "Cậu mà sợ thanh niên trí thức Tư đánh cậu á, vậy mà không sợ Mạc Bắc đánh cậu à? Nắm đấm của cậu ấy còn to hơn thanh niên trí thức Tư đấy."

Lý Lăng Nguyên sắc mặt tái xanh, nhanh chóng xua xua tay với Tống Thư Hãn: "Đi, đi, đi, cái hay không nói, cái không hay thì cứ chêm chêm vào, cậu cho rằng tớ không hiểu được à, cậu cũng có ý với thanh niên trí thức Tư, không phải sao?"

Tống Thư Hãn trên mặt thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, lỗ tai ửng đỏ, bản năng nhìn về phía Mạc Bắc: "Đừng nói bậy."

Thần sắc Mạc Bắc không gợn sóng, khẽ vẫy tay với Lý Lăng Nguyên.

Lý Lăng Nguyên hiểu ý đưa chiếc hộp qua.

Mạc Bắc đang cầm cái hộp, vẽ mặt mờ mịt không biết đang nghĩ cái gì.

Lý Lăng Nguyên lầm bầm : "Thanh niên trí thức Tư lớn lên xinh đẹp, nhưng mà người ta không chỉ là đẹp ... mà còn có tính cách rất mạnh mẽ."

Bị ép nhìn vào mắt Mạc Bắc, giọng nói của Lý Lăng Nguyên càng ngày càng nhỏ: "Tặng tiền, tặng đồ khẳng định không được rồi, tớ thấy á hôm nay thanh niên trí thức Tư rất là thích hoa, lão đại nếu không cậu đưa hoa, thanh niên trí thức Tư không chừng sẽ thích ấy."

Tuy rằng nói mấy cái như hoa có chút nhạy cảm, nhưng là căn nhà thanh niên trí thức bên này, ngoại trừ người của đội bảo an không còn người nào khác.

Lặng lẽ đưa ai có thể phát hiện được.

Bình Luận (0)
Comment