Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 167 - Chương 167: Xem Xét Tình Huống Của Hòa Cốc

Chương 167: Xem Xét Tình Huống Của Hòa Cốc Chương 167: Xem Xét Tình Huống Của Hòa Cốc

Editor: Hye Jin

Hoa sao ...

Mạc Bắc cụp mắt xuống, có vẻ như đang nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ trong tay, nhưng suy nghĩ thực tế lại trôi về nửa tháng trước, trước cửa sổ nữ thanh niên trí thức treo lắc lư một vòng hoa kim ngân.

Nam thanh niên trí thức không thể vào phòng nữ thanh niên trí thức được, nhưng mà ngày thường đi qua di lại, thông qua đối thoại bên trong, Mạc Bắc đã sớm đoán được vị trí giường của Tư Ninh Ninh.

Đối diện với cửa sổ ... Chiếc giường gần cửa sổ nhất thuộc về Tư Ninh Ninh.

Mà cái vòng hoa kia được treo trước cửa sổ trong ba ngày liên tục cho đến khi héo hẳn rồi mới bị gỡ xuống.

Nếu không thích thì sáng sớm hôm sau nên tháo xuống và ném đi rồi chứ đúng không?

“Mạc lão đại? Mạc lão đại?”

Nghe thấy giọng nói của Lý Lăng Nguyên, Mạc Bắc hoàn hồn: "Hả?"

Lý Lăng Nguyên nhìn bộ dạng không hồn của Mạc Bắc, còn tưởng rằng hiện tại cậu ấy còn chưa có thoải mái: "Tớ nói tớ muốn đi múc nước tắm, tớ đánh nước cho cậu ha? Thân thể cậu không dễ chịu có phải nên nước ấm ấm một ít không?"

“Nước lạnh được rồi, cảm ơn!"

"Được rồi , lát nữa tớ sẽ quay lại!"

Bên kia, nữ thanh niên đã thu dọn nhà cửa xong, từng người múc nước rửa mặt.

Tư Ninh Ninh ở phía sau cửa lau lau người.

Ban ngày hôm nay quá đổ mồ hôi, vốn tối sẽ tỉnh dậy rồi đi vào không gian tắm rửa sạch sẽ, nhưng mà bởi vì đi bộ quá nhiều, thân thể thực sự mệt mỏi, vừa lên giường thì vào luôn giấc ngủ say, ngủ thẳng cẳng đến tận sáng sớm hôm sau.

Làm xong bữa sáng , Tư Ninh Ninh nấu một ít cháo từ hạt cao lương, ăn xong lại bỏ lên giường ngủ bù.

Chờ trưa tỉnh lại lần nữa thì giống như bao lần, căn nhà của thanh niên trí thức phá lệ yên tĩnh, trên cửa sổ lại xuất hiện một cái vòng hoa.

Giống như lần trước, vòng hoa được đan rất tinh xảo, điểm khác biệt là vòng hoa lần này có khảm mấy đóa tường vi hồng.

Tư Ninh Ninh bò lại gần cửa sổ, vừa định đụng vào cái vòng hoa liền phát giác vòng hoa tường vi bên trên còn có một con ong nâu.

Đôi cánh của con ong nhỏ bất động, mấy cái chân đen đen xoẹt qua, đàn dần những hạt phấn nhỏ li ti màu vàng dính vào chân và bụng của nó.

Lần đầu tiên được quan sát cận cảnh ong hút mật, Tư Ninh Ninh cảm thấy thật sự thú ý, hương hoa thơm ngát luôn có một loại cảm giác diệu kỳ do thiên nhiên mang lại.

Trên mặt nở một nụ cười sáng lạn và dịu dàng, cô muốn tiếp tục xem nữa thì lúc này nghiêng nghiêng góc cửa sổ, chỗ bậc thang thanh niên trí thức có một vóc dáng nho nhỏ.

“Hòa cốc?”

Nghĩ đến hai ngày trước nói chuyện với Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh vội vàng đi ra ngoài.

Cửa phòng chính mở toang, ngay khi cô rời khỏi phòng, ánh mắt va chạm với tầm mắt của Hòa Cốc.

"Chờ lâu rồi hả? Sao em không gọi chị?"

Hòa Cốc lắc đầu, tỏ vẻ thẳng bé mới vừa tới: "Không có. Em vừa đi qua chỗ chuồng heo bên kia, không nhìn thấy chị mới đến bên này."

Có lẽ là vì lúc trước Hoắc Lãng bận việc ở huyện, Sớm Mầm không dỗ được Hòa Cốc nên trông Hòa Cốc gầy hơn trước nhiều.

Khuôn mặt nhỏ gầy tái nhợt đến mức không còn chút máu, lộ ra rất rõ ràng gân xanh ở hai bên má và nơi hõm cổ.

Thoạt nhìn, thẳng bé trông rất giống bộ phim về thảm họa tận thế mà Tư Ninh Ninh đã xem trước khi xuyên đến chỗ này, nhân loại ban đầu bị nhiễm bệnh, sau khi bệnh thành thì thành bộ dạng này.

Nhìn thật sự dọa người, lại thực sự đáng thương.

Trái tim của Tư Ninh Ninh mềm nhũn.

Bởi vì cô chưa rõ được tình huống của Hòa Cốc, tránh để Hòa Cốc sinh ra mâu thuẫn tâm lý, Tư Ninh Ninh không đụng vào Hòa Cốc mà giả vờ quay về nhà chính lấy lược: "Em ở chỗ này ngồi một lát, chị đi thu dọn một chút, lát nữa cùng đi chỗ chuồng heo."

“Ừm … vâng. ” Hòa Cốc lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống cái bàn trong nhà chính.

Tư Ninh Ninh trở lại cầm cái lược, ngồi đối diện với Hòa Cốc, cô tự mình chải tóc, một bên đánh giá Hòa Cốc.

Ngoài việc quá gầy, nhóc con này kỳ thực hành vi cư xử thường ngày, cộc lốc, còn rất đáng yêu.

"Em tới đây, anh cả em có nói gì không?"

Hòa Cốc theo bản năng lắc đầu, nghĩ đến cái gì đó lại vội vàng gật đầu: "Nói, anh cả buổi sáng đi vào trong huyện, bảo buổi trưa bảo em về đúng giờ ăn cơm, còn nói, còn nói...."

Hòa Cốc lắp bắp một hồi, sau đó nghiêng đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Anh cả có nói chị có thời gian sang nhà làm khách."

Tư Ninh Ninh đang tết tóc đến ngang ngực rồi, nghe thấy tiếng Hòa Cốc hơi khựng lại: "Làm khách?"

Câu trước có vẻ là phong cách của Hoắc Lãng, nhưng câu sau "làm khách" là cái quái quỷ gì?

Chẳng lẽ là ám chỉ cô? Có việc tìm cô?

Tư Ninh Ninh cau mày suy nghĩ một hồi, chưa kịp nghĩ ra lý do, cô đã nghe thấy Hòa Cốc hỏi lại: "Tư Ninh Ninh chị cảm thanh niên trí thức tốt sao?"

Có vẻ như câu hỏi này hơi không phù hợp, cho nên Hòa Cốc nói thêm: "Ý em là, nam thanh niên trí thức. Chị thấy nam thanh niên trí thức tốt sao?"

Nam thanh niên trí thức tốt sao? Đây là cái vấn đề quỷ gì đây?

Dù phân vân nhưng Tư Ninh Ninh vẫn thành thật trả lời: "Mọi người đều rất tốt, rất hòa thuận, ngày thường cũng đều hỗ trợ lẫn nhau. Giống như ngày thường Tam Nha cùng mấy đứa nhỏ với em vậy."

Đôi lông mày nhỏ của Hòa Cốc nhăn lại, trong lòng thầm nói: Nhóm Tam Nha dơ muốn chết, cả ngày đi moi đất, em mới không cùng các cậu ấy hỗ trợ lẫn nhau đâu.

Nhưng suy nghĩ được nửa chừng, Hòa Cốc cảm thấy trong lòng "ú ớ" nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng: So với anh cả của nó thì có vẻ Tư Ninh Ninh thích nam thanh niên trí thức hơn!

Hơn nữa, nhớ lại hình ảnh khi anh cả ra khỏi nhà, anh cả của nó còn mặc cái áo ngắn kia, chỗ vai u lên cứng đờ, không có chút nào bộ dạng của người đọc sách cả.

Anh cả một chút đều không để lời nó nói trong lòng.

Hòa Cốc nhăn mặt, bỗng nhiên không cao hứng, hừ hừ thở phì phò.

Nhìn thẳng bé như vậy, nháy mắt Tư Ninh Ninh nhớ lại những gì Hoắc Lãng đã nói, Hòa Cốc không có dấu hiệu gì bỗng nhiên dễ giận.

Nhưng là cảm xúc này không có khả năng không có dấu vết, nhất định có dấu vết để lại.

Cô chưa thấy hình ảnh nào của Hòa Cốc tiếp xúc với những thanh niên trí thức khác. Nó hẳn chẳng liên quan gì đến những thanh niên trí thức. Vậy có phải là về Hoắc Lãng không?

Bởi vì nhắc đến Hoắc Lãng làm cho Hòa Cốc nhớ tới cảm giác bị cưỡng bức đút đồ ăn, cho nên tâm sinh ra mâu thuẫn, cảm xúc chịu ảnh hưởng?

Phân tích ra thì cũng cảm thấy có lý.

Tư Ninh Ninh giả vờ không nhận thấy sự thay đổi tâm trạng của Hòa Cốc, thuận miệng nói sang chuyện khác: "Buổi sáng lại đây có ăn cơm chưa? Ăn cái gì?"

Nếu đối xử trực tiếp thằng bé như người bệnh, thực dễ dàng sinh ra sự phản kháng, nếu cô có thể từ từ xem thằng bé thành bạn bè, nói chuyện như nói với bạn bè, như vậy lâu dần đối phương cũng sẽ thả lỏng cảnh giác.

Không thể không nói, Tư Ninh Ninh hoàn toàn đoán được suy nghĩ của Hòa Cốc.

Hòa Cốc không muốn trả lời, trong đầu nhớ lại lời Tư Ninh Ninh nói trước đây: "Không ai thích những đứa trẻ không lễ phép."

Ngoài ra, Hòa Cốc nhìn Tư Ninh Ninh, trên mặt chị ấy chỉ có sự dịu dàng và đạm nhiên, phảng phất thật sự chỉ là tùy ý nhắc tới một câu.

Hòa Cốc mâu thuẫn dịu đi một chút, đôi môi không còn huyết sắc đóng mở đáp: "Không ăn."

“Tại sao anh không ăn? Không ai làm? Hay là không thích.”

Hòa Cốc dừng lại, như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới nghiêm túc nói: "Trên đũa có nước, em không muốn ăn."

Tư Ninh Ninh sững sờ một lúc, câu trả lời này có vẻ vô nghĩa, nhưng tổng cảm thấy nó có thể giải thích một số vấn đề.

Trong đầu cô cũng có những ý nghĩ liên quan lóe lên, chỉ là quá nhanh, Tư Ninh Ninh chưa nắm bắt được ý nghĩ đó là gì.

Tư Ninh Ninh kiềm chế tính tình, lại thuận miệng hỏi tiếp: "Không ăn có đói bụng hay không? Vừa lúc chị cũng không ăn cơm, buổi sáng có bì lạnh, ở đây ăn một chút đi, nếm thử?"

Hòa Cốc lắc đầu dứt khoát.

Trong lòng nó rất là mâu thuẫn, không ăn không phải vì không muốn ăn mà nguyên nhân là chén đũa ở đây.

Nó không muốn dùng đồ mà người khác dùng qua.

Tuy rằng đây là suy nghĩ thực tế, thế mà giải thích lại là: "Em không đói bụng, hơn nữa đồ ăn quý trọng, anh cả không cho."

Nếu Hòa Cốc nói theo suy nghĩ thật của mình, Tư Ninh Ninh có lẽ nghĩ thật sự không liên quan gì đến thẳng bé, nhưng cố tính thằng bé lấy Hoắc Lãng làm cái cớ.

Tư Ninh Ninh nở nụ cười rạng rỡ, nốt lệ chí ở khóe mi phá lệ xinh đẹp: "Chị cho em nhiều kẹo như vậy còn tiếc gì miếng bì lạnh. Lại nói anh cả em có việc trong huyện, một tháng tiền lương chắc không ít? Anh ấy nếu là cảm thấy không thích hợp quay đầu bảo anh ấy mang phiếu gạo lại đây được rồi."

Vừa nói, Tư Ninh Ninh vừa tranh thủ nhét chiếc lược vào túi, không cho Hòa Cốc cơ hội từ chối, lập tức đi vào phòng bếp, nhanh tay thò vào không gian lấy ra cái nồi bì lạnh.

Sợ Hòa Cốc vào bếp, Tư Ninh Ninh vội vàng lấy chén, còn vươn cổ nhìn ra ngoài vài lần, thấy Hòa Cốc ngồi đó không nhúc nhích mới yên lòng.

Một lúc lâu sau, hai phần bì lạnh được bưng đến bàn, một cái đựng trong chén sứ, một phần được đựng trong hộp cơm.

"Em không thích dùng đồ người khác đúng không?"

Tư Ninh Ninh đẩy hộp cơm cho Hòa Cốc: “Hộp cơm này là của chị, mỗi lần đều rửa sạch sẽ, em xem dầu mỡ một chút cũng không có, trước dùng đồ của chị đi, được không?"

Hòa Cốc là người ưa sạch sẽ, ngày thường bởi vì đồ dùng cô sắp xếp khá sạch sẽ nên muốn thân cận với cô, điểm này có thể lý giải được, cơ mà đồ dùng ăn uống như này cô có chút không yên lòng, Hòa Cốc có thể tiếp thu được hay không?

Không ngoài dự đoán, Hòa Cốc cau mày, phồng môi, trông cực kỳ phản kháng.

Tuy nhiên, Tư Ninh Ninh biểu cảm không thay đổi, vẫn cười hiền hòa nhìn Hòa Cốc, thường thường thúc giục một câu: "Sao em không ăn? Thử một chút đi? Nói không chừng em ra phát hiện chị không chỉ xinh đẹp, tay nghề nấu nướng cũng không tồi đâu."

Lời thì có vẻ nói đùa, thực tế Tư Ninh Ninh đang thăm dò điểm mấu chốt của Hòa Cốc.

Hòa cốc cúi đầu, khó xử nhìn về phía hộp cơm trên bàn.

Bình Luận (0)
Comment