Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 168 - Chương 168: Nước Rửa Chén

Chương 168: Nước Rửa Chén Chương 168: Nước Rửa Chén

Chương 168: N

Editor: Hye Jin

Hộp cơm bằng nhôm màu trắng bạc ánh kim, viền ngoài gần như phản chiếu hình bóng người, quả thực là sạch sẽ.

Bì lạnh bên trong to bằng ngón tay, màu trắng sữa trong suốt, rưới dầu ớt đỏ tươi, ăn kèm với tỏi xay và dưa chuột bào sợi xanh xanh. Ở cái niên đại tương đối thiếu thốn vật tư thế này, chỉ cần nghe mùi giấm hoặc dầu mè thôi đủ để khiến ngón tay người ta động đậy, miễn bàn chúng còn phối hợp với nhau đẹp mắt thế này.

Hòa Cốc tương đối kháng cự chuyện ăn uống cũng phải khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.

Tư Ninh Ninh thu hết vào trong mắt, đẩy đũa về phía Hòa Cốc: "Nhanh lên ~ Một lát nữa chị phải vội vào đội."

Hòa Cốc chuyển tầm mắt từ hộp cơm sang chiếc đũa, do dự một lúc, yếu ớt hỏi: "Em có thể rửa cái đũa được không?"

"Đương nhiên, nếu em thích thì tự mình rửa đi cũng được."

Vì thế, dưới sự dẫn dắt của Tư Ninh Ninh, Hòa Cốc tự tay rửa đũa bên giếng, rửa xong còn dùng sức vẫy vẫy thật mạnh, cho dù trên đũa còn tàn lưu nước thằng bé cũng không nói: Đũa có dính nước: không muốn ăn.

Ngồi lại bàn trong phòng chính một lần nữa, Hòa Cốc lấy đũa chạm vào bì lạnh trong hộp cơm mấy lần, cuối cùng thu hồi tay, vẻ mặt vô cùng kháng cự.

Rối rắm thì rối rắm, ở bên kia Tư Ninh Ninh vẫn thúc giục liên tục, một hồi Hòa Cốc mới tự kẹp một đũa bì lạnh.

Có lẽ trước kia chưa từng ăn bì lạnh cho nên cách Hòa Cốc ăn bì lạnh có phần vụng về.

Một nửa miếng bì lạnh cho vào miệng, kẹp đũa từ từ nhích từng chút từng chút một thì mới đem được toàn bộ miếng bì lạnh vào trong miệng.

Miếng đầu tiên hai anh em Hoắc Lãng Hòa Cốc y chang nhau, bị sặc ho khan một tiếng, khóe mắt chảy ra nước mắt, Tư Ninh Ninh vội vàng mang cái ấm nước đến: "Có phải không ăn được cay."

"Em không thích tỏi, nó thực cay, còn hôi nữa."

Hòa Cốc nuốt thức ăn vào một ngụm, lắc đầu từ chối nước do Tư Ninh Ninh đưa, cúi đầu tiếp tục phân cao thấp với miếng bì lạnh.

Tư Ninh Ninh muốn giải quyết vấn đề của Hòa Cốc, đồng thời không quên dẫn dắt tam quan Hòa Cốc vào đường ngay lối thẳng: “Nếu không thích, lần sau có thể không cho tỏi vào, lần này nhất định phải hết. Đứa trẻ ngoan không được lãng phí lương thực."

Hòa Cốc cả một miệng bì lạnh, nhai kỹ nuốt xuống mới nói: "Anh cả của em cũng nói y như chị vậy."

"Hòa Cốc thực thông minh a."

Củ cải nhỏ ngượng ngùng đỏ tai, thẹn thùng cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.

Nằm ngoài dự kiến, lần đầu tiên cô muốn làm gì đó cho Hòa Cốc ăn vô cùng thuận lợi. Thuận lợi đến mức cô cảm thấy thằng bé chỉ là một đứa bé hơi chút vụng về, chứ không hề có vấn đề gì về tâm lý cả.

Không vì thế mà dám đưa ra kết luận một cách dễ dàng. Đi một bước xem một bước, xem kỹ hơn rồi mới nói được.

Sau khi hai người ăn xong bì lạnh, Tư Ninh Ninh kiếm cớ trở về phòng lấy gì đó, nhưng thật ra là từ trong không gian lấy ra một ít nước rửa chén thêm một chút vào lòng bàn tay, cuối cùng trở lại nhà chính, tuyên bố phải cho Hòa Cốc xem thứ tốt, mang Hòa Cốc đến bên giếng.

Thường thức ăn không có dầu hay nước, chỉ cần tráng nước là có thể rửa sạch, cơ mà chén bát ăn bì lạnh không giống, lớp sa tế đỏ đỏ bên dưới không phải là nước có thể rửa trôi được.

Tư Ninh Ninh lấy cái chén sứ lấy đi một phần nước rửa chén, phần còn lại bỏ lên hộp cơm nhôm trên tay Hòa Cốc, lúc sau khom người ném thùng vào giếng để múc nước.

Trong khoảng thời gian này, Hòa Cốc cầm cái hộp cơm đứng bên cạnh Tư Ninh Ninh.

Hòa Cốc không ngốc, ăn xong đương nhiên việc tiếp theo là rửa bát, chỉ là nó không muốn động vào vết đỏ đỏ dưới đáy này, mà nó lại không dám nói Tư Ninh Ninh rửa giúp, trong lòng nó thực băn khoăn.

Anh cả dạy dỗ, đồ ăn tinh quý, quý trọng, hơn nữa không thể lấy đồ của người khác một cách tùy tiện.

Tư Ninh Ninh cho nó ăn đồ, thì nó phải giúp Tư Ninh Ninh làm việc.

Chính là……

Hòa Cốc khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, miệng phồng lên, vừa có vẻ kháng cự vừa do dự, thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tư Ninh Ninh "Duang" đặt cái thùng lên bệ đá, như thể biết được suy nghĩ của Hòa Cốc, môi cong lên thành một nụ cười dịu dàng, xắn tay áo ngồi xuống bên giếng: "Tiểu Hòa Cốc nè, nhìn xem."

Tư Ninh Ninh ấn vào tay cầm của cái thùng nước, nghiêng cái thùng nước xuống, trong chén vừa rồi có bỏ thêm nước rửa chén, nước thêm vào tạo ra bọt, dầu đỏ nổi trên mặt nước nhanh chóng tan biến như một ngọn lửa cuồng nộ khi nó chạm vào bọt của nước rửa chén.

Tư Ninh Ninh đặt bàn tay trắng nõn của mình lên mép chén sứ dày, xoay xoay vài vòng, rửa lại bằng nước sạch, sau đó đổ nước đi, rồi vươn tay đưa chén sứ cho Hòa Cốc.

Chén sứ dày màu nâu sẫm, đế chén màu xanh nhạt, lấm tấm đốm nâu do nung, tuy là bát bình thường nhưng rất sạch sẽ.

Không có dầu đỏ vừa rồi, không giống như nhà của xã viên khác trong đội, bởi vì dầu mỡ không tẩy được hết chén sứ bên ngoài bao phủ một tầng sương mù.

Cái chén mà Tư Ninh Ninh rửa rất sáng, ánh nắng xuyên qua khe hở dưới ánh mặt trời có chút lóa mắt.

Ánh mắt của Hòa Cốc lại rơi vào hộp cơm trong tay, nước rửa chén cọ vào thành hộp đã trôi tuột xuống đáy hộp cơm.

Tất nhiên Hòa Cốc không biết nước rửa bát là gì, thậm chí thằng bé còn không biết nước rửa bát ngoài chức năng tẩy rửa còn có thể tẩy sạch dầu, nó chỉ thấy dầu có vẻ sợ cái chất trong suốt kia, trốn đi rất xa.

Đại khái cũng bởi vì loại "sợ hãi" này cho nên dầu mỡ mới có thể sạch sẽ đến như vậy.

Hòa Cốc ngước nhìn Tư Ninh Ninh, cực kỳ nghiêm túc: "Còn tốt hơn dùng phân tro."

Tư Ninh Ninh gật đầu, cười khích lệ: "Có nó, em cũng có thể đem hộp cơm rửa sạch, có muốn thử chút không?"

"À ..." Hòa Cốc ngập ngừng gật đầu: "Được."

Tư Ninh Ninh giúp đổ nước, ngoài việc hướng dẫn cô không hề nhúng tay vào.

Cho đến khi Hòa Cốc vụng về rửa xong hộp cơm, nhìn thấy hộp cơm bóng láng cô mới hỏi: "Em cảm giác thế nào?"

“Rất sạch sẽ.” Hòa Cốc nói thật, đồng thời cầm hộp cơm đặt ở bên cạnh thùng, muốn Tư Ninh Ninh đổ một ít nước ra rửa sạch.

"Đúng vậy, rất sạch sẽ, cho nên như vậy là được."

Tư Ninh Ninh cầm cái hộp cơm, xoay người đi ở phía trước: "Nhanh lên, đã đến giờ đi đội sản xuất rồi."

Hòa Cốc chạy theo phía sau Tư Ninh Ninh, đây là lần đầu tiên nó tự tay rửa chén đó, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác vô cùng tự hào, trừ cái này ra nó càng tò mò với cái chất lỏng trong suốt kia nữa.

“Tư Ninh Ninh, vừa rồi cái kia là cái gì?”

"Chị tình cờ mua được, kêu .... là cái gì chị cũng không biết nữa."

Từ nước rửa chén gần như thốt ra khỏi miệng cô vội dừng lại kịp, uyển chuyển đánh chủ đề sang chuyện khác: "Em muốn sao? Vừa lúc ngày mùa công việc của chị nhiều, khoảng thời gian này em nguyện ý lại đây giúp chị làm việc, chị cho em một ít, thế nào?"

“Được, em sẽ giúp chị làm việc."

Tư Ninh Ninh khẽ " ừm " một tiếng, ở nơi Hòa Cốc không nhìn thấy, đôi môi gợi lên một nụ cười vừa lòng.

Sau đó, cô đến đội sản xuất lấy cám, Tư Ninh Ninh cho heo ăn và dọn chuồng heo, lúc đó Hòa Cốc thò tay muốn tiến lên hỗ trợ, bị cô gạt sang một bên: "Này cái này em làm không tốt đâu, cái này chị làm là được."

Hòa Cốc đứng bên cạnh mặt mày nhăn nhó, có chút bất mãn càng nhiều là mờ mịt.

Tư Ninh Ninh rõ ràng đã nói để nó hỗ trợ làm việc, kết quả cái gì cũng không cho nó làm.

Tư Ninh Ninh thu hết phản ứng của Hòa Cốc trong mắt, cô bảo Hòa Cốc hỗ trợ làm việc mục đích là muốn chậm rãi thay đổi Hòa Cốc chứ không phải thực sự muốn theo Hòa Cốc làm việc.

Tư Ninh Ninh trong lòng có chừng mực.

Chuồng heo gần như đã được dọn dẹp sạch sẽ, giờ chỉ cần dội nước vào là xong.

Mang thùng nước đến nhà Chu Tiểu Thúy lấy nước, Chu Tiểu Thúy lúc này tình cờ ở nhà, ngồi xổm ở bên trong ngưỡng cửa, không biết đang tìm cái gì.

“Chị thanh niên trí thức, chị đến rồi! ” Nhìn thấy Tư Ninh Ninh đi tới, Chu Tiểu Thúy nhiệt liệt chào hỏi.

“Ừ.” Tư Ninh Ninh mỉm cười, đi đến giếng lùi lại để Hòa Cốc đẩy cái thùng vào chỗ bơm nước, cô cùng Chu Tiểu Thúy nói chuyện đôi ba câu: "Chu Tiểu Thúy tiểu đồng chí, hôm nay có bận không?"

"Chị thanh niên trí thức , em không bận ... Em định tìm Tam Nha , sau đó em tới chuồng heo tìm chị!"

Nghe Tư Ninh Ninh gọi mình là tiểu đồng chí, Chu Tiểu Thúy ngượng ngùng cười cười, sau đó vui vẻ nói: "Lần trước bộ mặt rỗ đoàn gánh hỏng mất rồi, e mới chiết cành liễu làm mới một bộ, muốn tìm chị chơi."

"Chị ơi hôm nay chị có thời gian không?"

“Có thời gian.” Tư Ninh Ninh liếc nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang nhấn nước bên giếng .

Thằng bé gầy đến nỗi khi lắc nước thì hai cánh tay run rẩy nhưng vẫn nỗ lực ấn nước rất mạnh.

Tư Ninh Ninh tâm tư vừa động, thấy cái thùng nước gần đầy, cô đứng dậy xách cái thùng: "Lát nữa gọi Tam Nha đến chuồng heo tìm chị, chị sang đó dọn dẹp trước."

"Em đã biết rồi chị thanh niên trí thức! Bọn em một lát sẽ đến."

...

"Chị biết chơi mặt rỗ đòn gánh sao?"

"Lúc trước chị còn thẳng Chu Tiểu Thúy và Tam Nha vài lần, gần đây mấy em ấy luyện nhiều rồi, chị thắng không được, ai...."

Trở về chuồng heo, Tư Ninh Ninh nói luyên thuyên một hồi, có vẻ như đang oán giận, kỳ thật là cô đang đặt nền móng cho kế hoạch tiếp theo.

“Tiểu Hòa Cốc, lát nữa em có nghĩ chị sẽ thắng không?"

Hòa Cốc vẫn luôn an an tĩnh tĩnh ngồi bên nghe, thấy Tư Ninh Ninh hỏi, nhẹ nhàng gật đầu: "Có thể."

Tư Ninh Ninh chơi mặt rỗ đòn gánh cực hay, Tam Nha và Chu Tiểu Thúy đều bị tiêu diệt, Hòa cốc chưa bao giờ thấy chị ấy thua.

Mà vừa rồi Tư Ninh Ninh lải nhải một hồi một đống lý do thoái thác, cũng chỉ muốn đề Hòa Cốc cảm thấy, có lúc cô chơi thua chỉ là thằng bé không có mặt ở đó mà thôi.

Hòa Cốc không nghĩ sâu về vấn đề này, nhưng nó có lòng tin với Tư Ninh Ninh, khẳng định có thể thắng được.

Bình Luận (0)
Comment