Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 169 - Chương 169: Bạc Hà

Chương 169: Bạc Hà Chương 169: Bạc Hà

Editor: Hye Jin

Đôi mắt nai đen của Tư Ninh Ninh thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ, vẫn giả vờ mất mát, giọng điệu có phần cường điệu: "Hy vọng có thể giống như lời em nói .... Bằng không chị sẽ thương tâm."

Một cái trò chơi mà thôi, thua thì thôi.....

Hòa Cốc không hiểu sao phải buồn, có cái gì mà thương tâm, bất quá vẫn nghiêm túc gật gật đầu.

Quét tước chồng heo xong, Chu Tiểu Thúy và Tam Nha mới đi tới.

Hai củ cải vẫn chọn một nơi râm mát ở góc tường, Hòa Cốc không muốn tham gia, vì vậy thằng bé ngồi xổm sang một bên và xem ba người họ chơi .

Chơi hai ván liên tiếp, Tư Ninh Ninh thắng một ván, thua mất một ván, đến một nửa ván thứ ba còn có xu thế muốn thua.

Tư Ninh Ninh khẽ chậc chậc mấy tiếng, đôi lông mày lưỡi liềm cau lên không kiên nhẫn.

Vào lúc này, mặt trời càng ngày càng đứng bóng, góc tường mát càng ngày càng nhỏ, đầu Tư Ninh Ninh đã ló ra khỏi bóng râm, bị nắng chiếu tướng thẳng luôn.

Tóc đen hấp thụ nhiệt, trên trán Tư Ninh Ninh nóng rực đổ mồ hôi, bỗng nhiên cô nhớ tới một chuyện, vỗ cái trán: "Hỏng rồi, chuyện xấu rồi! Hôm nay còn chưa đi đưa nước đâu!"

Tam Nha và những người khác đều biết rằng Tư Ninh Ninh thường đi đưa nước cho những thanh niên trí thức làm việc dưới ruộng.

Chu Tiểu Thúy đề nghị : "Chị ơi, ván này sắp kết thúc rồi, chơi hết rồi đi, nha chị."

“Mấy ngày nay làm việc rất vất vả, không thể vì chơi mà chậm trễ mọi người uống nước được."

Tư Ninh Ninh lắc đầu quay về phía Hòa Cốc: "Hòa Cốc thay chị chơi nốt ván này nhé!"

"Em không ..."

Hòa Cốc ngửa cổ ra sau, theo bản năng muốn cự tuyệt.

Chỉ là chưa kịp nói xong, Tư Ninh Ninh vát cái sọt bỏ đi được một đoạn.

Tư Ninh Ninh đầu tiên là cười cười với Tam Nha đám người, sau đó thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: "Nếu em không thay chị chơi nốt ván này, bọn nhóc nhất định sẽ cho rằng chị sợ thua mới bỏ chạy."

Hòa Cốc IQ Online, phản cách một cách cực kỳ hợp lý: “Nếu chị nghĩ như vậy, thì dù em có thay thế chị thì các cậu ấy cũng sẽ nghĩ như vậy."

Tư Ninh Ninh nhất thời không nói ra được lời nào, đơ mất một lúc mới lên tiếng: "Kia không giống nhau, em thay chị chơi, mấy em ấy chuyên tâm chơi trò chơi nào có tâm tư khác?"

Nghe có chút đạo lý.

Hòa Cốc mím môi trầm mặt.

Tư Ninh Ninh ánh mắt cười thầm, thực mau che giấu đi.

Cô tiếp tục hạ giọng, giả vờ nghiêm túc: "Cẩn thận đấy, biết không? Em không thể thua, bằng không chị sẽ thương tâm."

Bị cô làm ảnh hưởng, Hòa Cốc hạ giọng, nhỏ giọng phản bác lại: "Em không hứa với chị."

“Em không định giúp chị?"

Khuôn mặt xinh xắn giả vờ khó chịu bực bội kỳ thực khóe miệng giật giật, run rẩy tận mấy lần, vừa muốn cười là phải nhịn lại, nghẹn đến run người.

Hòa Cốc xem đến bất lực.

Cho dù là giả bộ tức giận, cũng có thể giả bộ giống một chút được không? Nó lại không ngốc.

Tuy rằng rất phản kháng, nhưng vừa rồi nó đã hứa với Tư Ninh Ninh ở chỗ ở thanh niên trí thức rồi. Hòa Cốc ông cụ non thở dài một hơi, cau mày, vừa nghiêm túc vừa pha chút tức giận: "Em đây giúp chị mỗi cái này thôi, nếu là lần sau còn như vậy em không thèm cái nước rửa bát kia của chị."

Đôi mắt Tư Ninh Ninh cong lên: "Chị cũng đâu phải lúc nào cũng có việc .... Em nhớ kỹ nha, không thể thua!"

Nói rồi đẩy Hòa Cốc về phía Tam Nha và Chu Tiểu Thúy, Tư Ninh Ninh vui tươi hớn hở nói: “Chị đi ruộng đây, trận này Hòa Cốc thay chị, thắng thua đều tính ở chị các em không được bắt nạt em ấy nhé!"

"À, túi cám chị để bên kia, các em xem giúp chị ha, đừng để người ta tiện tay xách đi mất nhé!"

"Vâng! Đã biết chị thanh niên trí thức."

Tư Ninh Ninh đặc biệt vui vẻ, chậm rãi đi ra ngõ nhỏ, mơ hồ nghe thấy tiếng hét trong trẻo của Chu Tiểu Thúy: "Hòa Cốc, mau tới đây ~ tớ nhất định sẽ thắng cậu."

"Ai thua ai thắng còn chưa nhất định đâu! Cậu như vậy tớ có thể thắng được mười lần, chờ xem đi."

Tiếng của đám trẻ phía sau càng ngày càng nhỏ, nụ cười trên mặt Tư Ninh Ninh càng ngày càng tươi.

Những bước chân thoăn thoắt khiến hai bím tóc tết sau đầu đung đưa, tựa như cành liễu đong đưa trong gió.

Từng cái nhíu mày, nụ cười, từng cử động đều là nét hoạt bát của thiếu nữ ...

Hòa Cốc bé nhỏ khờ khạo, liệu sau lần thứ nhất còn có lần thứ hai không?

Trong lòng nghĩ nghĩ, Tư Ninh Ninh khắc chế không được cười ra tiếng.

Lần này khi giao nước, đi được nửa đường Tư Ninh Ninh gặp Triệu Hoành Binh.

Triệu Hoành Binh nhìn thấy Tư Ninh Ninh đang cầm ấm nước mơ hồ nhớ bà vợ ở nhà có nói một câu:

"Thanh niên trí thức Tư không chỉ có tư tưởng giác ngộ cao mà tâm tư còn tinh tế nữa! Mỗi sáng, mỗi chiều đều đi đưa nước cho đồng chí thanh niên trí thức, con gái, em gái trong nhà còn không chuyên cần được như vậy."

Thành thật mà nói, trong số những nữ thanh niên trí thức, Triệu Hoành Binh không xem trọng nhất chính là Tư Ninh Ninh.

Vì sao?

Bởi vì người lớn lên xinh đẹp, người trắng nõn da thịt mịn màng, xác thật không giống người có thể chịu khổ.

Hơn nữa, Triệu Hoành Binh luôn cảm thấy càng lớn lên đẹp thì càng dễ gây chuyện.

Bất quá đại khái là nghe nhiều lời tốt đẹp của Trần Liên Mễ đối với Tư Ninh Ninh, ấn tượng của Triệu Hoành Binh đối với Tư Ninh Ninh thay đổi không ít.

Đặc biệt là mấy ngày trước Triệu Hoành Binh đi đến chuồng heo xem, toàn bộ chuồng heo được quét dọn sạch sẽ, mấy cái đầu heo tinh thần tốt hơn không ít, cẩn thận cân nhắc, biểu hiện của Tư Ninh Ninh đúng là không phải là tay mơ.

Phải biết rằng với tư cách là đội trưởng đội sản xuất, hàng năm chỉ có hai nhiệm vụ lớn trên vai Triệu Hoành Binh, một là thu hoạch lương thực, hai là mấy cái đầu heo chỉ tiêu.

Heo cùng với thuế lương không giống nhau, hằng năm nộp lương thực nếu không đủ thì quý tiếp bù là được.

Nhưng heo thì khác, cuối năm không đạt được chỉ tiêu trọng lượng vậy thì phải lấy từ chỗ khác để bù. Tỷ như nói đội sản xuất ba tổng cộng 4 đầu heo, cuối năm muốn nộp lên 3 đầu, trong đội chỉ có thể lưu lại một đầu.

Mà ba đầu heo nộp lên trọng lượng không đủ thì phải lấy cái đầu heo kia bổ xung vào.

Ba đội sản xuất liền tính chỉ có hơn 40 hộ, còn nếu tính theo dân số thì không đến 200 thì cũng 190, lưu lại một cái đầu heo còn không đủ phân càng đừng nói là phải nộp một bộ phận ra ngoài.

Tư Ninh Ninh không xuống ruộng nhưng con bé biết dưỡng heo a!

Dưỡng heo cũng là một điều tốt, phải không?

Cuối năm, toàn bộ xã viên đều được ăn thịt, sẽ có hy vọng với năm sau, làm việc cũng sẽ chăm chỉ hơn.

Nghĩ đến đây, Triệu Hoành Binh cảm thấy nhiệt khí tản ra rất nhiều, cầm cái khăn quấn quanh cổ lau mồ hôi, hiếm thấy khi chủ động đánh tiếng: "Thanh niên trí thức Tư, đi đưa nước à?"

"À, là ... chú."

Tư Ninh Ninh vừa rồi đã thấy Triệu Hoành Binh, nhưng Triệu Hoành Binh đang bận cắt hạt lúa, cô do dự không biết có nên chào hỏi không, không nghĩ tới chú ấy lên tiếng trước.

Triệu Hoành Binh cắt lúa, một thân dính bùn, khuôn mặt bị phơi đến tỏa sáng, Tư Ninh Ninh thuận thế hỏi một câu: "Chú, chú có mang theo cốc không? Cháu rót cho chú một ít nước?"

“Được rồi.” Triệu Hoành Binh vui vẻ trả lời, bước ra khỏi ruộng tìm cái ca tráng men.

Ca tráng men thả trên mặt đất cả một sáng, có mấy con kiến bò bên trong, Triệu Hoành Binh bản chất là một nông dân, không quá chú ý đến mấy cái đó, tùy tiện vẩy vẩy đưa cái ca tráng men đưa cho Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh rót nửa ca nước, Triệu Hoành Binh nhấp một ngụm, hơi lạnh luồn qua cổ họng rồi vào dạ dày, vị chua chua, cả người thoải mái, thanh tân.

Triệu Hoành Binh thoải mái than thở một tiếng, cúi đầu nhìn thấy hai cái lá xanh bên trong nổi lơ lửng, không phải lá trà, hình như là cỏ.

"Thanh niên trí thức Tư, cháu dùng cái gì để pha?"

Triệu Hoành Binh đưa tay vào vớt cái miếng bạc hạ ra, đặt lên lòng bàn tay đánh giá."

"Là bạc hà. Mùa hè dùng pha nước có thể giải nhiệt, tránh cho bị cảm nắng."

Triệu Hoành Binh ngạc nhiên liếc nhìn Tư Ninh Ninh hỏi: "Thanh niên trí thức Tư, cháu biết y học à?"

“Chú à, chuyện này không liên quan gì đến "hiểu biết về y học". Cháu đọc ở trong sách, xem sách nhiều nên tích lũy hơn một chút tri thức cứu hộ cơ bản."

Triệu Hoành Binh trình độ học vấn không sâu, hơn nữa Tư Ninh Ninh nói quá nhiều từ ngữ chuyên nghiệp, hắn nghe không hiểu chỉ có thể đoán hòm hòm.

Cho nên hắn "ồ" một tiếng thì cúi đầu nhìn lòng bàn tay, toan đưa vào trong miệng.

Tư Ninh Ninh nhận thấy động tác của Triệu Hoành Binh, vội vàng ngăn cản: "Ai nha! Chú đừng....."

Tuy nhiên, vẫn là một bước quá muộn, Triệu Hoành Binh đã cho cái miếng bạc hà vào trong miệng.

Hầu hết các loại bạc hà đều có thể ăn được, nhưng "mùi vị" thì có quan hệ đến chủng loại, Tư Ninh Ninh mua mấy bao hạt giống bạc hà từ nước Y.

Đặc điểm của bạc hà ở nước Y là lúc đầu hương vị tương đối kích thích, chậm rãi tan đi, dần dần mát lạnh, thường được dùng để pha trà trái cây và nấu ăn.

Làm đồ ăn mà nói, người lần đầu tiên nếm thử nhìn chung không thể chấp nhận cái hương vị kích thích kia.

Triệu Hoành Binh chính là như vậy.

Hắn nghe thấy Tư Ninh Ninh nói bạc hà hạ nhiệt, có thể tránh được cảm nắng liền cảm thấy bạc hà này là thứ tốt, muốn nhai nuốt xuống bụng, kết quả vừa nhai được hai ba miếng, gương mặt thô ráp đen đen nhăn thành cúc hoa.

Tư Ninh Ninh có chút choáng váng trước thao tác của Triệu Hoành Binh, ngan không kịp a, thật là. Nhanh chóng cầm ấm nước lên: "Chú, cháu rót cho chú miếng nước a, chú chậm chậm!"

Triệu Hoành Binh xua tay, vài lần nôn khan suýt nữa thì muốn nôn bạc hà ra, cuối cùng phải nhịn xuống, thật mất mặt.

Cố gắng nuốt bạc hà xuống, hắn hai mắt đỏ bừng, giống như là phải chịu cái tội gì lớn.

Triệu Hoành Binh hai mắt đỏ hoe, không phản ứng kịp, còn đám thanh niên đang cắt lúa bên cạnh nghe thấy động tình thì thét to lên: "Đội trưởng, chú không uống bọn cháu uống!"

"Thanh niên trí thức Tư, chỗ cô có bao nhiêu! Cho chúng tôi nửa ca được rồi."

“Đúng vậy! Tư thanh niên trí thức, ha ha ha!”

Đến gần có, trêu chọc cũng có, đám thanh niên hi hi ha ha, bên bờ ruộng cực kỳ náo nhiệt.

Bình Luận (0)
Comment