Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 170 - Chương 170: Sô Cô La

Chương 170: Sô Cô La Chương 170: Sô Cô La

Editor: Hye Jin

Thời buổi này vật tư tương đối thiếu thốn, mua chút gì đều quý giá, Tư Ninh Ninh bỏ vào trong 3 muỗng đường, còn thêm vị chua chua, thanh niên trí thức nếm không ra nhưng Triệu Hoành Binh rất rõ ràng.

Xét cho cùng, là người chân chính trải qua một thế hệ khổ cực, so với thanh niên trí thức mà nói mẫn cảm hơn nhiều.

Không rõ tình huống lỡ uống thì không sao, chứ biết rồi còn muốn uống của người ta thì quá không thành thật.

Triệu Hoành Binh không phải là người như vậy.

Triệu Hoành Binh kiên cường, không ăn ké chột dạ, không nhu nhược như đám nhỏ: "Kêu kêu cái gì! Khát thì gọi mẹ, gọi em gái, gọi vợ mang ra, không thì đi ra mương mà uống."

Đám thanh niên như chim cút, thu liễm ý cười, người này xô đẩy người kia, thành thật cúi đầu tiếp tục cắt lúa.

Triệu Hoành Binh trầm mặc nói với Tư Ninh Ninh: "Được rồi, cháu đi đưa nước đi! Hai ngày tới đánh giá muốn mưa, các đồng chí thanh niên trí thức cần nắm chặt thời gian làm việc."

Tư Ninh Ninh chỉ nghĩ rằng Triệu Hoành Binh đang cảnh cáo cô thôi nên không dám chậm trễ, vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng cất nhanh bước đến ruộng chỗ thanh niên trí thức làm việc.

Tư Ninh Ninh không biết rằng, ngay sau khi cô ấy rời đi, mấy thanh niên trong đội lại bắt đầu ngóc đầu dậy:

"Đội trưởng, vừa rồi nước có ngon không? Sao biểu tình chú lạ thế?"

"Song Hỷ, anh nói cái gì dậy? Nếu là uống không ngon thì đội trưởng đã phun ra rồi, anh không thấy sao? Đội trưởng luyến tiết không muốn phun ra, kia là nước dễ uống."

"Không phải chỉ là nước thôi sao? Chú Hoành Binh sao chú keo kiệt không cho bọn cháu uống.

Trêu chọc qua đi, lục đục có ít lời oán trách.

Thanh niên đội sản xuất ba độ tuổi dao động từ 16 đến 20, chưa cưới vợ chiếm phân nửa. Tư Ninh Ninh xinh đẹp, lúc nói chuyện với ai cũng cười cười ôn nhu, đám thanh niên này không biết trong tối, ngoài sáng bao nhiêu người nhìn chằm chằm, bắt được cơ hội mò ra trước mặt người ta xoát cảm giác tồn tại.

Nếu không phải Triệu Hoành Binh thường xuyên gõ gõ thì cửa nhà thanh niên trí thức không biết phải tu sửa bao nhiêu lần.

Thường bị nghiêm khắc răng đe, đám thanh niên này không dám gây ra động tĩnh gì, lúc này thấy người trước mặt, tâm tư kìm không được nên mới dám nói ra những lời này.

Bất quá chỉ oán giận hai ba câu, còn muốn lẩm bẩm thêm vài câu, cả một đám đã bắt đầu: "ai da ai da" dậm chân tránh né đám bùn do Triệu Hoành Binh ném vào người.

"Một đám tiểu tử, nhãi con! Lão tử quản không được các người đúng hay không? Dám đánh chủ ý lên nữ thanh niên trí thức, xem lão tử có gõ não tụi bây ra không!"

Triệu Hoành Binh biến thành vận động viên bóng chày siêu hạng, nhặt bùn ném vào đám thanh niên trên người, cùng trên mặt.

Người nào đó bị bùn đen ném lên trên mặt, vội vàng xin lỗi nói: "Không, không dám! Đội trưởng, chú Hoành Binh! Chúng con, chúng con chỉ là lỡ miệng, chú đừng ném!"

"Cóc ghẻ, lớn lên xấu như ma mà nghĩ đẹp như hoa! Đám nhãi con cái người, nhìn chính mình đi! Thanh niên trí thức có thể coi trọng các ngươi đó là mắt bị rớt xuống hố phân! Lại để lão tử nghe lời nói như vậy thì lão tử gõ nát đầu các người."

Triệu Hoành Binh miệng thì mắng chửi, tay không ngừng moi bùn ném.

Đám thanh niên thấy xin tha không được, cả một đám nhảy lên ruộng nhặt giày, chạy vội đi qua ruộng bên kia, rời xa chỗ Triệu Hoành Binh.

"Con mẹ nó! Nhìn đám con cháu các người!"

Triệu Hoành Binh miệng thì hùng hùng hổ hổ, thấy một đám trẻ con kia cầm quần lộn nhào mà chạy trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười.

Sau khi mắng thêm vài câu, hắn dần dần im lặng, tiếp tục cúi đầu bận rộn.

Bên kia, Tư Ninh Ninh đưa nước xong thì vội vàng chạy về chuồng heo.

Cô không phải là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, đối với hoàn cảnh của Hòa Cốc ở thời đại này, không có thuốc chống trầm cảm cho nên chỉ thể đi theo lộ trình từ từ, chậm rãi dẫn đường Hòa Cốc. Làm cho Hòa Cốc chạm vào những đồ vật ngày thường thằng bé kháng cự thẳng cho đến khi thằng bé tiếp thu được mới thôi.

Hôm nay là bước đầu tiên của Hòa Cốc, Tư Ninh Ninh vốn dĩ muốn trễ một chút rồi trở về, để Hòa Cốc tiếp xúc nhiều hơn với Tam Nha, chính là lo lắng một hồi không nhìn kỹ phát sinh ra vấn đề gì không tốt thì không ổn.

Quá sốt ruột, bước chân của cô không khỏi nhanh hơn rất nhiều.

Cô vừa đặt chân đến chỗ con hẻm bên cạnh chuồng heo cô đã nghe được âm thanh đắc ý dào dạt của Hòa Cốc truyền đến:

"Tớ nói không sai đi? Cậu như vậy tớ có thể thắng được nhẫn mười lần, cho dù có chơi lại cậu vẫn sẽ thua."

Chu Tiểu Thúy biện giải: "Cậu nói bậy! Cậu trước kia không chịu chơi chung với bọn tớ, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau chơi, tớ là nhường cậu thôi."

Hầu hết bọn trẻ đều không thể chịu được sự thách thức lẫn như, Hòa Cốc nhanh chóng đáp trả: "Được thôi, chúng ta lại chơi một lần, nhìn cho kỹ, lúc này tớ còn có thể thắng cậu!"

"Tới liền tới, sợ cậu à?"

Tam Nha vẫn không lên tiếng, yếu ớt mở miệng khuyên nhủ hai người: "Ai nha hai cậu đừng cãi nhau mà, chơi trò chơi thôi thắng thua là chuyện bình thường."

Nếu mà cứ so đo như vậy mãi, thì sẽ không vui, đến lúc đó trong lòng mọi người đều suy nghĩ: Ai thua hay thích cãi nhau, thì sẽ không chơi với người đó.

Chơi trò chơi thôi thắng thua là chuyện bình thường, nhưng trong lòng Hòa Cốc nhớ tới một câu, nếu thắng thì Tư Ninh Ninh thắng, còn nếu thua thì Tư Ninh Ninh thua.

Nếu nó thua, thì Tư Ninh Ninh sẽ than ngắn thở dài, rồi lại thương tâm.

Cho nên Hòa Cốc không muốn thua.

Còn đồng chỉ Chu Tiểu Thúy bé nhỏ hoàn toàn bị kích động bởi giọng điệu ngứa đòn của Hòa Cốc.

Thể diện và lòng tự trọng không liên quan gì đến giới tính và tuổi tác. Mỗi người sẽ cố kỵ một hai điều. Chu Tiểu Thúy không tán thành lời Hòa Cốc nói, kết quả lại đúng là xác xác thật thật thua.

Ban đầu cũng không có gì, Hòa Cốc lại kiêu ngạo khoe khoang vài câu nửa, cái rồi bị Chu Tiểu Thúy ghim vào trong lòng, tuyên bố muốn đấu lại một phen.

Không cam lòng hơn nữa không muốn thua, cộng thêm trong lòng có tạp niệm cho nên dù đấu lại một phen, Chu Tiểu Thúy thua nhưng vẫn không chịu nhận thua.

Ở tuổi của Hòa Cốc, khái niệm con gái cần được chăm sóc, cần được nhường nhịn vẫn chưa hình thành nên kết quả hai củ cải nhỏ chơi một lúc thì một người tức giận đùng đùng, một người đắc ý kiêu ngạo, từ ban đầu chơi trò chơi vui sướng, dần dần phát triển thành cãi vã.

"Mất cái củ cải nhỏ này thật không bớt lo mà ..."

Tư Ninh Ninh thầm thở dài, lật từ không gian ra 4 viên kẹo chocolate.

Bóc lớp giấy có nhãn mác bên ngoài, Tư Ninh Ninh cầm 4 viên kẹo chocolate bao lại bằng cái giấy trắng, đi lại chỗ Hòa Cốc: "Chị đã trở về, các em đang nói cái gì vậy, sao náo nhiệt thế?"

Hòa Cốc ngay lập tức đứng vọt dậy, khuôn mặt nhỏ ố vàng khó có được tia vui mừng: "Tư Ninh Ninh, chị thắng rồi."

Tam Nha ngồi xổm một bên nhấp môi thẹn thùng cười cười: "Chị."

Chu Tiểu Thúy ở sau cái ót của Hòa Cốc hừ lạnh mấy cái, quay phắt thái độ cười ngọt ngào với Tư Ninh Ninh: "Chị thanh niên trí thức."

“Ừ” Trên môi Tư Ninh Ninh nở một nụ cười dịu dàng, xoa đầu Hòa Cốc rồi tiến lên hai bước để nhét vào tay mỗi củ cải nhỏ một viên chocolate, cuối cùng mới xoay qua một bên: "Bên này nắng quá, hướng bên kia chơi đi."

Ba bàn tay nhỏ bé ôm cái viên chocolate, ngoan ngoãn đi theo sau Tư Ninh Ninh đến bóng râm dưới mái hiên chỗ chuồng heo.

"Chị thanh niên trí thức ơi, cái này là cái gì?"

Chu Tiểu Thúy nhanh tay nhất, nhanh chóng lột cái miếng giấy bạc ra, Tam Nha vừa thấy thì vô cùng thấy hiếm lạ: "Nha, đen tuyền, giống như là được bọc hạt dưa bên trong."

Hòa Cốc cũng tò mò nhìn sang lập tức đáp: "Em biết đây là cái gì, cái này là sô cô la."

Tư Ninh Ninh ngạc nhiên gật đầu: "Đúng vậy, đây là sô cô la. Nhưng không phải hạt dưa, mà là hạnh nhân cùng hạt phỉ. "

"Hòa Cốc làm sao em biết cái này là sô cô la?"

"Em từng ăn cái này rồi, bạn của anh cả ở thành phố thường xuyên gửi đồ đến nhà, ngẫu nhiên sẽ có sô cô la."

Hòa Cốc nói đúng sự thật, mãi một lát sau nhăn mày nói tiếp: "Nhưng mà cái đó không giống cái này, màu đen hơn một chút, hơn nữa là đóng thành một khối cơ."

Nói đến đây, Hòa Cốc nhớ đến vị đắng khó chịu của chocolate, mặt càng nhăn chặt lại.

Và lời nói của thằng bé đã thành công khơi dậy sự chú ý của hai cô gái nhỏ bên cạnh Hòa Cốc.

Tam Nha vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: "Hòa Cốc, kia cái kẹo này, cái sô cô la này có phải thực quý không?"

Tam Nha hỏi xong thì ý thức được một vấn đề, Tư Ninh Ninh là thanh niên trí thức từ thành tới, mấy đồ mà chị ấy đưa chắc là từ trong thanh mua đem lại đây, hẳn là không rẻ.

Nghĩ đến đó, Tam Nha lập tức bỏ bàn tay đang định lột lớp giấy bạc bên kia, vội vàng nâng chocolate lại trước mặt Tư Ninh Ninh: "Chị ơi, em không ăn cái này, này, cái này chị giữ lại đi."

Chu Tiểu Thúy cũng nghĩ như Tam Nha, chỉ khác là cô bé nhanh tay quá lỡ lột giấy bạc ra rồi, hiện tại ăn cũng không được, mà không ăn cũng không được, không biết phải làm sao cứ thể mà cầm viên chocolate.

Tư Ninh Ninh buồn cười thở dài, trấn an: "Còn nhớ rõ kẹo chị cho các em ăn không? Sô cô la này cũng giống như vậy, không đắt ... ăn đi!"

Tam Nha và Chu Tiểu Thúy không hoàn toàn tin vào điều đó, chuyển dời tầm mặt sang chỗ Hòa Cốc, ý là muốn chứng thực có phải là không đắt hay không.

Mà Hòa Cốc ở nhà cũng chỉ ăn thôi nào biết cái gì là đắt hay không đắt chứ?

Nó đưa viên chocolate cho Tư Ninh Ninh, mặt có chút ủy khuất, có điểm ghét bỏ: "Em không thích ăn cái này, nó thực đắng."

Tam Nha tò mò hỏi: "Đắng? Không phải sô cô la là kẹo sao? Kẹo mà có thể đắng á?"

Hòa Cốc nghiêm túc sửa sai cho Tam Nha: "Nó đắng, còn đắng hơn gan cá! Hơn nữa Tam Nha à, nó gọi là sô cô la."

Tam Nha nghiêm túc gật đầu, biểu hiện là nhớ rồi.

Bình Luận (0)
Comment