Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 171 - Chương 171: Thực Hiện Bước Đầu Tiên

Chương 171: Thực Hiện Bước Đầu Tiên Chương 171: Thực Hiện Bước Đầu Tiên

Editor: Hye Jin

Cũng vì đoạn nhạc dạo này, Tam Nha cùng Chu Tiểu Thúy dời khỏi chủ đề giá cả của sô cô la, một lòng một dạ muốn biết là sô cô la này đắng hay ngọt.

"Sô cô la nhiều loại, hương vị liên quan đến thành phần."

Đang nói thì Tư Ninh Ninh nhớ sựt ra, nói chiều đám củ cải này chưa chắc hiểu hết, vẫn nên nói thẳng thì hơn: "Ý chị chính là sô cô la có đắng có ngọt, còn ngọt hay đắng các em tự mình thử đi."

Sau cùng, Tư Ninh Ninh lấy ra viên sô cô la cuối cùng trong giỏ tre bên hông, lột ra lớp vỏ, cố tình nhấm nháp viên chocolate, còn phát ra âm thanh tận hưởng.

Tư Ninh Ninh ngồi trên trụ đá bên đống cỏ khô, tựa vào cột gỗ chống đỡ chuồng heo, ngậm viên chocolate ngọt ngào trong miệng, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, giỏ nhè nhẹ phả vào mặt, vui sướng cực kỳ.

Ba vật nhỏ vây quanh Tư Ninh Ninh, đôi mắt đen đầy háo hức muốn thử.

Cuối cùng , Chu Tiểu Thúy là người đầu tiên ăn được sô cô la, đầu lưỡi nếm được cái hương vị thiệt là ngọt, đôi mắt Chu Tiểu Thúy cong lại thành vầng trăng nhỏ, nắm tay lại kích động đến dậm chân vài cái.

Xem như vậy chính là bộ dạng ăn cực kỳ ngon.

Tam Nha không cưỡng lại được sự cám dỗ, cho nên cũng lột giấy bạc ra cắn một ngụm, so với Chu Tiểu Thúy còn kích động hơn rất nhiều, ngốc ngốc manh manh, liếm liếm đầy tiếc nuối, đôi mắt nhìn Tư Ninh Ninh như ngôi sao nhỏ.

Tam Nha ngậm chocolate trong miệng nói cái gì đó cũng không rõ nữa: "Chị, ngon quá, ngon quá à ... đúng lúc."

"Từ từ ăn đi, kẹo này ngọt quá đúng không?"

Hàng mi dài của Tư Ninh Ninh chớp chớp, đôi mắt mang theo nụ cười dịu dàng: "Lần tớ có chị sẽ cho các em."

Nhìn thấy ánh mắt Tư Ninh Ninh như vậy, Tam Nha đỏ mặt, một lúc sau thận trọng "vâng" một tiếng, nhe cái răng nho nhỏ, cười đến không nhìn thấy đôi mắt nữa.

Giờ khắc này Tam Nha đã hoàn toàn bị mỹ mạo của Tư Ninh Ninh cùng hương vị tuyệt vời của sô cô la mê hoặc rồi, lời cha mẹ dạy hằng ngày nào là không được ăn không đồ của người ta, không được đòi đồ ăn của người ta sớm đã ném hết ra sau đầu mất tiêu rồi.

Không khí thật dễ chịu và đẹp đẽ, Tư Ninh Ninh chuyển mắt nhìn Hòa Cốc đang banh khuôn mặt nhỏ nhìn chằm chằm viên chocolate trong lòng bàn tay, đang muốn mở miệng, một bên Chu Tiểu Thúy bỗng nhiên hoảng loạn hô lên:

"Nha! Chị ơi, thanh niên trí thức ơi, cái này, em em... cái này Hòa Cốc làm nó biến dạng rồi."

“Sô cô la nó là như vậy, gặp nhiệt độ cao sẽ tan chảy .... Đừng nắm chặt như vậy. Hòa Cốc, em mà không ăn thì nó cũng sẽ chảy ~ "

Hòa Cốc do dự và kháng cự, nhưng cuối cùng không thể chống lại sự kỳ vọng và khích lệ của Tư Ninh Ninh, nó nhấc miếng giấy bạc ra, nhanh chóng mổ nhẹ vào miếng giấy bạc, giống như là chậm một chút sẽ bị độc chết.

Tư Ninh Ninh vừa tức mà vừa buồn cười.

Chờ từ từ Hòa Cốc mặt mày giãn ra, cẩn thận nhấm nháp viên kẹp, đôi mi nhướng lên, lộ ra nụ cười chân thành.

Quả nhiên là tiểu gia hỏa thật vừa lòng.

"Ăn uống cũng như là lần đầu tiên em thấy cái gì đó mới lạ. Nó có nhiều mặt, một khi gặp phải, điều đầu tiên là không được vội vàng lùi bước, phải cổ vũ bản thân mình nếm thử một chút, nói không chừng em sẽ có phát hiện mới.""

Tư Ninh Ninh nhìn chung quanh ba củ cải nhỏ, cuối cùng điểm chỉ đúng Hòa Cốc: "Là con trai, em phải dũng cảm hơn một chút."

Chu Tiểu Thúy và Tam Nha gật đầu hiểu ý, còn Hòa Cốc phồng má khuôn mặt nhỏ ngơ ngẩn nhìn Tư Ninh Ninh.

Nói quá nhiều sẽ khiến Hòa Cốc phản kháng hơn thôi, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên, đối với sự phát triển này cô rất vừa lòng.

Cho nên từ từ cải thiện không cần vội vàng gấp gáp trong một lúc.

Duỗi người một cái: "Thời gian không còn sớm, chị phải về nhà. Các em cũng phải về nhà đi thôi. Giữa trưa nóng nực không được chạy loạn nha, ăn cơm xong ngủ một lát, buổi chiều lại đây chơi!"

"À! Vâng!"

Tư Ninh Ninh cười cười, dặn dò ba củ cải nhỏ xong thì cầm túi cám cùng ấm nước quay về căn nhà thanh niên trí thức.

Ở phía bên kia, Hòa Cốc cũng đang trên đường về nhà.

Tuy còn nhỏ nhưng Hòa Cốc cũng có suy nghĩ độc lập của riêng mình, có một số việc nó đang rối rắm tự hỏi.

Tỷ như hôm nay tiếp xúc cùng Tư Ninh Ninh, mỗi khi nó cảm thấy hành động của Tư NInh Ninh làm nó không thoải mái hoặc sinh ra kháng cự thì Tư Ninh Ninh lập tức rút lui, hoặc chuyển chủ đề, hoặc là làm chuyện khác.

Cái này có hai khả năng:

Tư Ninh Ninh cố ý.

Hay Tư Ninh Ninh không cố ý.

Suy nghĩ của Hòa Cốc rất đơn giản , cho dù cảm thấy không thoải mái, nó cũng không nghĩ là Tư Ninh Ninh cố ý làm như vậy, bởi vì có làm vậy cũng không có chỗ tốt gì cả.

Cho nên, vậy là trùng hợp?

Hehe ~

Hòa Cốc tự dỗ dành mình, đôi mày cau lại thả lỏng một chút, ngâm nga một bài hát rồi đi vào con đường rừng tre, nhanh chóng chạy về nhà.

Hoắc Lãng vừa mới từ trong huyện trở về, uống miếng nước tính toán ra cửa, còn chưa đi được nữa bước đụng phải Hòa Cốc lon ton trở về.

Không nói hai lời, Hoắc Lãng cúi đầu, nhấc Hòa Cốc lên vai, chọc Hòa Cốc cười khúc kha khúc khích.

Hoắc Lãng mang Hòa Cốc vào nhà, cuối cùng đem Hòa Cốc đặt ở trên giường tre trong phòng chính: "Thanh niên trí thức Tư đã trở về chỗ thanh niên trí thức rồi?"

“Vâng.” Hòa Cốc ngồi trên mép giường tre, hai bắp chân gầy như cọc tre đung đưa qua lại, cười toe toét: "Chắc là trở về nấu cơm."

Nói đến việc nấu nướng , Hòa Cốc mới nhớ tới món bì lạnh hồi sáng, vội vàng khoe khoang: "Anh cả, Tư Ninh Ninh hôm nay cho em ăn bì lạnh, một chén lớn luôn."

Vừa nói, bàn tay nhỏ bé tiếp tục vẽ kích thước của hộp cơm, còn khoa trương bổ xung: "Hơn nữa bên trong rất là nhiều dầu, còn dùng nhiều dầu hơn nhà mình xào rau nữa."

Hoắc Lãng hơi nhướng mày, thoáng cái bắt lấy tin tức: "Em ăn?"

Hòa Cốc cho rằng mình sẽ bị mắng, chần chờ một chút mới gật đầu: "Vâng ..."

Heo héo trong giây lát mới như gà con mới nở ngẩng cái đầu nhỏ lên nói thiệt là nhỏ: "Anh cả, em biết vậy không tốt, em về sau không làm dậy nữa! Anh có thể cho em phiếu gạo không, em đưa phiếu gạo cho Tư Ninh Ninh bù chén bì lạnh em ăn hồi sáng."

Nếu Hòa Cốc là một đứa trẻ bình thường và khỏe mạnh, tình trạng này Hoắc Lãng trước tiên sẽ sửa lưng ngay lập tức.

Nhưng tình huống hiện tại không bình thường, cùng với trước đó đã thỏa thuận cùng Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng xoa xoa đầu Hòa Cốc: "Thanh niên trí thức Tư dễ nói chuyện, khoảng thời gian này anh bận rộn, nếu anh cả ủy thác thanh niên trí thức Tư nấu cơm cho các em, em có thể ăn ngoan được không?"

Hoắc Lãng biết mùi vị của bì lạnh thế nào nên trong lòng có phỏng đoán: Có lẽ Tư Ninh Ninh em ấy nấu ăn ngon, cho nên Hòa Cốc mới không kháng cự ăn cơm.

“A?” Hòa Cốc sợ hãi và kinh hỉ, có chút không kịp phản ứng .

Kinh ngạc là anh cả không có mắng, hỉ đó là anh cả muốn Tư Ninh Ninh nấu cơm cho bọn nó á?

“Như vậy có tốt không?"

Trong tiềm thức Hòa Cốc cảm thấy không tốt, thế nhưng khuôn mặt nhỏ không nhịn được mà vui vẻ, bỏ đi cái rối rắm ban đầu: "Như vậy có được không?"

Hoắc Lãng vỗ nhẹ lên vai Hòa Cốc: “Ăn cơm phải trả tiền, trả phiếu, em không được khóc nháo, không được kén chọn."

Hòa Cốc kích động hét lên , trên khuôn mặt tái nhợt và vàng vọt thoáng chút khí huyết: "Em biết rồi anh cả! Em giúp Tư Ninh Ninh làm việc, em, em giúp chị ấy rửa chén, giúp chị ấy cho heo ăn."

Nhưng ngay sau đó, Hòa Cốc dần dần bình tĩnh trở lại: "Anh cả, anh và Sớm Mầm có đi cùng em không?"

Hoắc Lãng khẽ dừng lại, tựa hồ là đang cân nhắc, sờ sờ đầu Hòa Cốc: "Em cùng Sớm Mầm đi, anh có chỗ ăn cơm rồi."

Hòa Cốc không nghĩ được nơi nào ăn cơm, cho rằng anh cả đi huyện công tác, lãnh đạo sẽ an bài chỗ ăn cơm cho nên nhanh chóng đáp ứng: "Em biết rồi anh cả, anh yên tâm đi."

Trong nháy mắt, Hòa Cốc cúi đầu và lại thở dài một cách mâu thuẫn: "Anh cả à, anh nghĩ chuyện này có thể suôn sẻ được sao? Tư Ninh Ninh có thể đáp ứng được sao? Em hôm nay đi đến chỗ thanh niên trí thức mới biết, Tư Ninh Ninh mỗi ngày hình như phải nấu cơm cho tận 7, 8 người ăn uống, thêm em và Sớm Mầm nữa, Tư Ninh Ninh nhất định sẽ rất mệt."

Hoắc Lãng khẽ nhướng mày, nhận thấy những thay đổi tinh tế ở Hòa Cốc.

Hoắc Lãng hiểu rất rõ Hòa Cốc, tính tình của Hòa Cốc không tốt lắm, thậm chí có thể nói là xảo quyệt, dạo gần đây phàm nói đến những chuyện liên quan đến Tư Ninh Ninh, thẳng bé phảng phất nơi chốn đều suy xét cho người ta.

"Chuyện này anh sẽ đi nói."

Hoắc Lãng không phải là người nói nhiều, quyết định sự tình rồi thì dặn dò Hòa Cốc: "Em phải nghe lời, không được la lối om xòm, khóc lóc, quấy rối."

Hòa Cốc đầu tiên là gật đầu, sau đó đỏ mặt lên tiếng biện hộ: "Em, em ở nhà cũng không có khóc lóc quấy rồi mà! Không đúng! Em trước nay không có la lối om xòm, khóc lóc, quấy rối!!"

"Ăn cơm khóc nhè đó chính là quấy rối."

Hoắc Lãng đem Hòa Cốc đặt lên mặt đất, ngón trỏ điểm nhẹ vào bả vai Hòa Cốc: "Ăn nhiều một chút, mập hơn một chút, đàn ông con trai phải chịu trách nhiệm rất nhiều chuyện, gầy như vậy .... Nếu có người muốn khiên Tư Ninh Ninh đi em có ngăn cũng không ngăn cản được, có muốn chạy đi gọi người giúp cũng không có sức."

"Có anh cả trong đội sản xuất ba, em mới không tin có ai dám tới chỗ nữ thanh niên trí thức tìm phiền toái! Nếu không anh cả cho hắn ở tù mọt gông!"

"Em ở nơi nào học được bản lĩnh ỷ thế hiếp người?"

"Cái này đâu phải là ỷ thế hiếp người? Làm chuyện xấu thì phải đi tù."

Hòa Cốc dẫu môi, nghé con chống cự lại ngón tay của Hoắc Lãng, kết quả vẫn bị đẩy ra.

Hoắc Lãng thở dài, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, mới ở cùng Tư Ninh Ninh không bao lâu đã học được bản lĩnh sắc bén rồi.

Thấy nhóc con kháng sứ, đã bắt đầu dậm chân ảo não, Hoắc Lãng dứt khoát chuyển tay, ôm nhóc con lại cù lét, Hòa Cốc cười khúc khích, vừa cười vừa xin tha:

"Anh cả, anh cả, đừng nữa, em thua, em thua rồi!"

Hi hi ha ha một hồi, Hoắc Lãng lau nước mắt nơi khóe mắt Hòa Cốc: "Được rồi, chuẩn bị đi, ăn cơm."

Bình Luận (0)
Comment