Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 172 - Chương 172: Sau Giờ Ngọ, Vui Vẻ

Chương 172: Sau Giờ Ngọ, Vui Vẻ Chương 172: Sau Giờ Ngọ, Vui Vẻ

Editor: Hye Jin

“Vậy thì em sẽ đi rửa tay! ” Hòa Cốc chú ý đến chiếc giỏ tre bên cạnh chân của Hoắc Lãng, chiếc giỏ tre thường được treo trên giá treo quần áo ở sân sau, chỉ có ra cửa mới lấy xuống.

Hòa Cốc ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng: "Anh cả, anh muốn đi ra ngoài sao?"

“Cơm nước xong rồi anh đi.” Hoắc Lãng vỗ vỗ đầu Hòa Cốc, dắt đứa em vào phòng bếp.

Hắn vốn định đi tìm Tư Ninh Ninh, nhưng khi Hòa Cốc quay lại nhắc tới, hắn mới ý thức được hiện tại thời gian không thích hợp, cho nên đem sự tình đè xuống, tính toán chờ buổi chiều Tư Ninh Ninh bắt đầu làm việc lại qua.

Trong phòng bếp, Sớm Mầm đã chuẩn bị xong đồ ăn mang lên bàn, Hòa Cốc sáng sớm đã ăn cơm, cho nên không đói lắm, dưới uy áp của Hoắc Lãng vẫn ngoan ngoãn cầm cái chén lên.

Quả thực là bưng chén cơm, nhưng mỗi lúc nào cũng là: Anh cả cơm nhiều quá.

Anh cả trong chén có nước.

Anh cả có thể nén cơm bằng bằng cho em chút được không?

Yêu cầu cứ từng cái từng cái ùn ùn không dứt.

Hòa Cốc cũng nhìn sắc mặt của anh cả, cơm trên bàn đều như ý mình, với cả vừa rồi anh cả răn dạy, ngậm miệng nhỏ ăn cơm.

Bàn ăn yên tĩnh không đến một phút, Hòa Cốc lại ngẩng đầu lên: "Anh cả, em, em muốn dùng dao của anh."

"Muốn dùng dao làm gì, trẻ con không thể tùy tiện chơi dao."

Hoắc Lãng ngồi ngay ngắn cầm đũa gắp đồ ăn, mí mắt cũng không nâng lên.

Hòa Cốc nghiêm túc suy nghĩ một chút, chỉ nghĩ muốn dùng dao của anh cả thôi để chặt cành liễu: "Kia anh cả ơi, anh có thể chặt một ít cành liễu trở về cho em được không? Em muốn làm mặt rỗ đòn gánh."

Hoắc Lãng dừng đũa, ngẩng đầu: "Cùng mấy đứa nhóc trong đội chơi?"

Hòa Cốc ngập ngừng gật đầu: “... Vâng."

Tư Ninh Ninh thích chơi mặt rỗ đòn gánh, Hòa Cốc là muốn chơi cùng Tư Ninh Ninh cơ.

Cơ mà với sự lý giải của nó thì nếu Chu Tiểu Thúy và Tam Nha muốn chơi cùng nhau, Tư Ninh Ninh nhất định sẽ đồng ý.

Cho nên nó nói là cùng chơi với mấy bạn trong đội sẽ không tính là nói dối.

Hoắc Lãng trầm mặc một hồi, sau đó dùng đầu ngón tay gõ lên bàn: "Ăn cơm."

"Anh cả ơi, vậy là anh đồng ý sao? Anh sẽ giúp em chứ?" Hòa Cốc truy hỏi, cho đến khi anh nhìn thấy anh cả gật gật đầu mới vừa lòng nở nụ cười.

Dưới cái nắng như thiêu đốt, rừng tre đung đưa trong gió, hôm nay sau giờ ngọ, Trần gia phá lệ náo nhiệt, không ngừng truyền đến tiếng cười của con nít, có cả giọng nam nho nhỏ dặn dò:

"Sớm Mầm, sau này khi cùng anh đến chỗ thanh niên trí thức, nhất định em phải rửa tay, rửa mặt sạch sẽ ... Tư Ninh Ninh ngày thường thu thập đồ vật rất sạch sẽ, chúng ta qua đó, không thể để cho các thanh niên trí thức khác cho rằng chúng ta là những đứa trẻ bẩn bẩn, biết không?"

"Hắc hắc ha ha, anh hai em biết rồi, em nhất định sẽ rửa tay sạch với bồ kết."

"Cái này còn kém nhiều lắm.... Đúng rồi đúng rồi! Sớm Mầm chúng ta đến chỗ của Tư Ninh Ninh, chúng ta phải hỗ trợ chị ấy làm việc! Nhất định không thể gây thêm phiền toái, biết không?"

“Em biết, em biết rồi.” Sớm Mầm cười hì hì, gương mặt bụ bẫm cười rộ lên một hàm răng đều tăm tắp: "Anh hai, anh cả em nghe lời."

“Ồ” Hòa Cốc lên tiếng, cau màu, nghiêm túc cúi đầu suy tư xem còn chỗ nào cần dặn dò hay không, nhất định phải nói rõ ràng với Sớm Mầm trước rồi mới đi đến chỗ Tư Ninh Ninh.

Đồng thời, ở một bên khác, bên kia thanh niên trí thức:

Sau khi trở lại điểm thanh niên trí thức, Tư Ninh Ninh nương vào không gian, làm một ấm trà chanh nữa, sau khi ăn cơm xong, mỗi người phân tán ngồi uống trà, Tư Ninh Ninh thì cầm sổ ghi chép ngồi ở bàn chỗ nhà chính viết viết vẽ vẽ.

Từ Thục Hoa đang ngồi đối diện thấy thế thì chống tay bò sang xem: "Ninh Ninh cậu đang viết cái gì?"

Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân nghe thấy động tĩnh, cả hai ngồi bên cạnh Tư Ninh Ninh và tò mò đánh giá.

“Hôm qua không phải nói mua thịt sao? ” Tư Ninh Ninh vươn tay vén mớ tóc lòa xòa trên má trái ra sau tai, lắc đầu nhìn mọi người xung quanh cười cười giải thích: “ Hôm nay tớ đi vào đội muốn xin nghỉ vừa lúc gặp được đồng chí Hoắc Lãng ... Anh ấy nói ngày mai đi vào huyện nên tớ không xin nghỉ, liền nhớ anh ấy nhờ hỗ trợ mang thịt trở về."

Tống Tiểu Vân do dự một lúc rồi hỏi: "Như vậy có phải không tốt không?"

"Hẳn là không có việc gì đi? Có thì có không thì thôi, hơn nữa người ta đi xe vào huyện, so với chúng ta đi bộ mau hơn."

Dù sao thì ...

Đó chỉ là một cái cớ, cô không phải là thật sự ủy thác Hoắc Lãng hỗ trợ.

Bất quá vừa nói xong Tư Ninh Ninh gõ gõ nhẹ lên cuốn tập: "Kia thì mọi người nên giao tiền thì giao tiền, nên ra phiếu thì ra phiếu đi."

Lúc trước bàn về việc mua thịt thì mọi người chỉ là thương lượng trước thôi, bởi vì "xin nghỉ" được hay không còn chưa biết cho nên chưa có ai nộp tiền, nộp phiếu.

Bây giờ đã nói là nhờ người khác mua hộ thì tiền phải đưa trước cho người ta, 80 xu một người nhiều không nhiều, nói ít không ít nhưng không có đạo lý không đưa.

"Được a, chỗ tớ có bốn phần rồi, tớ đi lấy!"

Ủy thác người ta giúp đỡ cũng tốt, đỡ phải bắt Tư Ninh Ninh xin nghĩ, đến lúc đó chậm trễ công việc trong đội còn khấu trừ công điểm của cậu ấy.

Từ Thục Hoa nghĩ nghĩ, vào cửa hô lên: "Đồng chí nam bên kia nhanh lên."

Kết quả là Tư Ninh ninh viết tên mọi người lên sổ, một tay ghi tiền một tay đánh dấu.

Chờ thu được hết rồi Tư Ninh Ninh đếm lại một chút.

"Buổi chiều bắt đầu làm việc tớ sẽ nói với đồng chí Hoắc Lãng, tiền này có thể mua được bao nhiêu thì mua hết ha! Còn thừa tiền thì trả lại cho mọi người."

Tư Ninh Ninh gấp gọn tiền cùng phiếu mới thu vào."

Ngón giữa con trỏ còn kẹp bút máy thế nhưng không hề chậm trễ cô đếm tiền chút nào.

Tống Thư Hãn ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào tay Tư Ninh Ninh một lúc rồi lại nhìn quyển sổ mà Tư Ninh Ninh đè lên.

Góc này không thể xem được chi tiết nhưng có thể thấy đại khái.

Nhìn thoáng qua, cuốn sổ hơn mười trang, gần nhất là ghi chi tiết về mua gà con lần trước và mua thịt lần này.

Tống Thư Hãn cười cười: "Thanh niên trí thức Tư ghi chép thật cẩn thận, tính sổ sách cũng mau, về sau về thành rồi tìm cái công tác kế toán hẳn là sẽ nổi tiếng."

"Các cậu đừng trêu ghẹo tớ, tính vài xu tiền còn đỡ, chứ mà thật nếu tính trăm vạn không chừng loạn thành cái gì đâu."

Tưởng Nguyệt một tay chống cằm, ậm ừ, trêu chọc: "Ai cũng cảm thấy cậu được, chỉ có cậu cảm thấy chính mình không được."

"Cậu thì biết cái gì? Cái này gọi là khiêm tốn, xúc tiến tình bạn giữa các đồng chí. Nếu mà tớ cái gì cũng xuất chúng thì cậu làm sao? Cậu không phải ghen ghét muốn chết sao?"

"Ai mà thèm ghen tị với cậu chứ! ”

Tưởng Nguyệt đỏ mặt giận dữ, một lúc lâu sau, nằm bò lười biếng trên bàn nhìn Tư Ninh Ninh: "Ai, tớ cảm thấy cậu nói kỳ thật rất đúng, đúng là tiểu đội xác thật cần người như vậy á.... Ừm... gọi là gì nhỉ? Dê đầu đàn?"

Lý Lăng Nguyên ngồi ở ghế gấp xen mồm vào nói chuyện: “Tại sao lại là dê đầu đàn? Muốn mà nói thì thanh niên trí thức Tư phải là đại bàng?"

Tống Tiểu Vân tò mò hỏi: “Vì sao gọi là đại bàng?"

Dê đầu đàn là ám chỉ năng lực Tư Ninh Ninh giỏi, trừ cái này ra, Tống Tiểu Vân cho rằng khổng tước mới chuẩn xác để hình dung Tư Ninh Ninh.

Thông minh, xinh đẹp, đi đến đâu cũng được hoan nghênh.

So sánh thế nào cũng không thể quan hệ được với đại bàng cả.

Đừng nói Tống Tiểu Vân, Tưởng Nguyệt hay Từ Thục Hoa, cả Tống Thư Hãn đều nhìn Lý Lăng Nguyên.

Lúc này, Lý Lăng Nguyên dường như nghênh đón được hào quang thuộc về chính mình, ho nhẹ hai tiếng tỏ vẻ thần bí, kết quả Tưởng Nguyệt dương tay hù hù đánh người dọa cho người thành thật hơn mà nói chuyện.

Lý Lăng Nguyên rụt cổ giải thích: "Cậu chưa từng nghe câu đó sao? Trong một tổ chức có năm loại người: hổ chấn núi, đại bàng nhìn xa trông rộng, sói thiện chiến, báo nhanh nhẹn, chó trông cửa..."

"Thử nghĩ xem, từ khi chúng ta về nông thôn, thanh niên trí thức Tư có phải là người sắp xếp rất nhiều chuyện giúp chúng ta không, tránh được không ít cạm bẫy, không phải là nhìn xa trông rộng sao?"

Trong phòng mọi người trầm mặc, đúng là xác thật dạng này.

Người nào cũng có đạo lý, Tư Ninh Ninh lại không nghĩ như vậy.

Trong mắt Tư Ninh Ninh, Lý Lăng Nguyên chính là Từ Thục Hoa phiên bản nữ, hoặc là nói cậu ấy còn khoa trương hơn cả Từ Thục Hoa, không hề làm cô sinh ra cảm giác vui sướng tự hào, ngược lại xấu khổ đến muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui.

Tư Ninh Ninh đặt tiền và phiếu kẹp trong quyển tập, đóng tập lại, nhìn về phía Lý Lăng Nguyên: “Cậu nói không hoàn toàn đúng, nói đúng phải là một tổ chức thông thường có sáu loại người lận."

“A?” Lý Lăng Nguyên ngốc ngốc: “Sáu loại người á?"

Trước đây hắn từng đọc đâu đó ở quyển sách đó cái ghi nhớ lại, chính là viết có năm loại người.

Nghe Tư Ninh Ninh nói đến sáu loại, Lý Lăng Nguyên đã thành công bị dẫn dắt, bất tri bất giác ngốc manh hỏi một câu: "Loại thứ sáu là loại người gì?"

Tư Ninh Ninh trả lại cây bút cho Mạc Bắc, đặt cuốn sách dưới cánh tay, bẻ ngón tay nói cho mọi người xem: "Hỗ chấn núi, đại bàng nhìn xa trông rộng, sói thiện chiến, báo nhanh nhẹn, chó trông cửa, còn có ... gậy chọc phân."

Nói xong mi mắt cong cong bổ xung thêm: "Lý Lăng Nguyên tớ xem cậu phải chỉnh lại thái độ đoan chính một chút mới được, nếu cậu cứ đông cắm một chân, tây cắm một chân thì cậu sẽ thành loại người thứ sáu đó đấy."

"Hả? Tớ là loại người thứ sáu á..."

Lý Lăng Nguyên tính tình tương đối khờ, phản ứng tổng luôn chậm hơn người khác nửa nhịp, còn đang giãy dụa, rối rắm thì những người khác trong phòng đều đã bật cười:

"Ha ha ha ha, gậy chọc phân!"

Tưởng Nguyệt đập bàn cười nắc nẻ: "Tư Ninh Ninh, tớ thấy cậu nói đúng đó, cậu ấy, ha ha ha ha chính là gậy chọc phân! Ngày thường người ta nói cái gì cậu ấy cũng có thể cắm miệng vào được."

Bình Luận (0)
Comment