Editor: Hye Jin
Trong nhà cãi cỏ ồn ào, bầu không khí hài hòa náo nhiệt.
Lý Lăng Nguyên cũng phản ứng lại được Tư Ninh Ninh đang trêu hắn, bất quá tâm tình tốt, không tức giận, ngược lại hùa theo mọi người cười: "Gậy chọc phân thì gậy chọc phân! Có tớ trộn lẫn mọi người không phải rất vui vẻ sao? Bầu không khí thật là tốt! Vậy thì gậy chọc phân tớ vui vẻ đảm đương."
"Này ~ cậu còn muốn chọc đi chỗ khác mà chọc."
Tưởng Nguyệt một giây trước còn đang cười cười, giây sau nghĩ tới cái gì, khuôn mặt lập tức nhăn lại: “Đừng chọc ở đâu, bọn tớ cũng không phải là phân."
"Phốc .............."
...
Đối mặt với một đám dở hơi, môi Tư Ninh Ninh cong lên, tâm tình vui vẻ hơn không ít.
Cô bước sang một bên, bước qua băng ghế dài tính toán đi về phòng, vọng lại nói với mọi người: "Được rồi thừa dịp còn chút thời gian, mọi người đều ngủ một lát đi."
Cả trai lẫn gái lần lượt đứng dậy, vui đùa ầm ĩ xong từng người trở về phòng.
Tống Tiểu Vân vừa ngồi ở mép giường, nhìn thấy Tư Ninh Ninh lấy chậu rửa mặt từ dưới giường đi ra ngoài, liền tò mò đi theo hỏi: "Ninh Ninh, cậu làm cái gì vậy?"
“A? Tớ à?” Tư Ninh Ninh dừng một chút: "Tớ đi lấy nước, trời nóng quá, vòng hoa treo trước cửa sổ đều héo đi rồi ...Tưới nước còn có thể để thêm nửa ngày, nghe mùi hương tâm tình cũng tốt hơn nhiều."
Điều quan trọng nhất là xua đuổi chút mùi hương kỳ quái trong phòng.
Vừa nói, Tư Ninh Ninh vừa bước ra ngoài.
Nam thanh niên trí thức, Mạc Bắc vào phòng sau cùng, Tư Ninh Ninh đụng phải ở nhà chính, gật đầu chào hỏi, hai người gần như là sóng vai nhau ra khỏi cửa nhà chính.
Sau đó, Tư Ninh Ninh đến giếng lấy nước, còn Mạc Bắc thì đứng ở cửa phòng chính mà nhìn.
Tống Tiểu Vân đi ra theo sau, đứng bên cạnh Mạc Bắc.
Trong số nữ thanh niên trí thức Tống Tiểu Vân là thấp nhất, còn Mạc Bắc lại là nam thanh niên trí thức cao nhất, hai người đứng cùng một chỗ, sự kết hợp kỳ lạ không thể tả.
Tống Tiểu Vân nhìn về hướng giếng rồi nhìn về phía Mạc Bắc, trong ấn tượng của cô, Mạc Bắc luôn là một người đẹp trai, nghiêm túc và khắt khe.
Cho rằng Mạc Bắc cho rằng Tư Ninh Ninh chỉnh hoa hoa lá lá kia quá mức bắt bắt, quá mức tư bản chủ nghĩa, Tống Tiểu Vân suy nghĩ một chút, mới giải thích: "Ninh Ninh xinh đẹp, thích chút hoa cỏ là bình thường, thanh niên trí thức Mạc, cậu không cần...."
Hai chữ "nghĩ nhiều" bị Mạc Bắc liếc xéo cái thì ngừng.
Đó là một cái nhìn xa xăm, lãnh đạm, lạnh lùng rõ ràng là có ý cảnh cáo không nên xen vào chuyện người khác.
Tống Tiểu Vân rùng mình, lùi lại một bước, đôi mắt ngập nước tràn đầy kinh hãi.
Nhưng mà Mạc Bắc đã thu hồi ánh mắt, không thèm nhìn thêm một cái nào, chân ra bước về chỗ nam thanh niên trí thức.
Tư Ninh Ninh ôm cái chậu trở về thấy Tống Tiểu Vân đang sợ hãi thì tò mò hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
"Không, không có việc gì. Thật là đáng sợ Ninh Ninh."
Tống Tiểu Vân lắc đầu như trống lắc vậy, ôm cánh tay Tư Ninh Ninh đi vào trong phòng: "Nhanh lên đi, chúng ta tưới nước xong rồi nhanh chóng ngủ trưa."
Tống Tiểu Vân trông cứ như có mãnh thú đuổi theo sau lưng vậy.
Tư Ninh Ninh mặt đầy dấu chấm hỏi, nhìn nhìn ngoài cửa, cũng không có cái gì kỳ quái, hay đáng sợ, cũng không nghĩ nhiều nữa, hướng chỗ vòng hoa chỗ cửa sổ đổ ít nước, đóng lại cửa phòng bò lên giường ngủ trưa.
Buổi chiều dẫm lên nắng nóng mà đi làm, Tư Ninh Ninh xách theo trà chanh lành lạnh đi qua chỗ chuồng heo bên kia, còn cố ý đi vòng qua sân đập lúa bên kia.
Sàn đập đã được sửa chữa và san bằng, phân chia ra ba khu.
Một phần dùng để đập lúa, một phần dùng để nghiền lúa, còn một phần thì có hai chị trải hạt thóc ra phơi, chờ đợi cối xay thóc nghiền xuống dưới tiếp tục đợi đợt thóc thứ hai trải ra phơi.
Nhóm xã viên mồ hôi đầm đìa, chật vật, Tư Ninh Ninh đứng ở sân đập lúa, lắc lắc cái ấm trà: "Chú, chị, mọi người đem theo ca không? Cháu rót cho mọi người một ít."
Giọng nói lanh lảnh, rất khác với giọng của cô gái địa phương, có mấy chị nhìn thấy cô nhiệt tình chào hỏi: "Yo, là thanh niên trí thức Tư, đến làm việc à?"
"Chị, đúng vậy a, dạo này công việc của em tương đối nhàn hạ hơn mọi người một chút. Không thể làm tốt việc gì khác nên chỉ có thể làm chút chuyện trong khả năng mình, mang cho mọi người chút nước đây."
"Đừng nói vậy, thanh niên trí thức Tư, cho heo ăn nhìn thì nhàn nhưng mà cũng đâu có đơn giản như thế."
Lời nói đến đây, xã viên trong sân đập lúa trong mắt cảm thấy Tư Ninh Ninh khá là thân thiện.
Đúng là con gái từ phương Bắc đến, không chỉ cao hơn con gái trong đội mà da cũng trắng hơn nhiều.
Bởi vì thời tiết nóng bức, ống quần cũng bị kéo lên tuốt cẳng chân, đứng ở chỗ sạch sẽ tươm tất không nói, còn xinh xắn, làm người nhìn cảm thấy tâm tình tốt hơn không ít.
Ban đầu, thanh niên trí thức đã đội sản xuất ba, xã viên còn lo lắng ở chung với người ta không tốt, văn hóa thấp không mặt mũi tiếp cận, bây giờ thì thấy rồi, thanh niên trí thức đội của bọn họ đều dễ ở chung.
Không chỉ hòa đồng mà người cũng bình dân, nhiều khi còn nhiệt tình hơn người nhà quê bọn họ đôi phần.
Đối với lời khen ngợi của các xã viên, Tư Ninh Ninh cười cười khách sáo hai ba câu, không tiếp tục đề tài này nữa.
Sau đó, sau khi rót nước cho từng người một, nói chuyện vài câu đề tài tự nhiên đến chuyện cách pha nước, Tư Ninh Ninh lại đem những lời thoái thác với Triệu Hoành Binh nói lại một lần.
Một chị nghe nói bạc hà có thể giải nhiệt, nghĩ đến đúng là trời đang quá nóng hỏi nhiều thêm vài câu:
"Thanh niên trí thức Tư, cây bạc hà này trông như thế nào?"
"Chúng thường mọc ở đâu?"
"Pha nước này có khó không? Nếu không khó, lát nữa chúng ta sẽ tự pha uống."
"Bạc hà bên chỗ thanh niên trí thức có trồng, thứ này dễ trồng lắm, chị có thời gian qua kia đào về một ít, trồng ở nhà hai ba hôm là nó sẽ tự nảy mầm."
Tư Ninh Ninh nói chuyện cười cười, mi mắt cong cong, chẳng sợ đối mặt là một nhóm đàn ông, phụ nữ nông thôn, cô đều có thể cười nói thân thiện: "Pha cái này giải nhiệt không có gì cần chú ý, chỉ là nên dùng nước lạnh pha, dùng nước ấm pha mùi vị quá nồng, uống không được."
Mọi người đều hỏi phương pháp pha nước tránh cảm nắng, chính là lo lắng đúng ngày mùa thời tiết nóng bức, nắng lớn đúng là đốt bọn họ muốn bốc khói đến lúc đó liên lụy tiến độ của đội sản xuất.
Vì vậy, về cơ bản không ai quan tâm đến mùi vị của nước.
Nhưng Tư Ninh Ninh vẫn nói thêm: "Sau khi ngâm có thể trực tiếp mang xuống đất uống. Nếu muốn giải nhiệt tốt hơn, uống sảng khoái hơn thì có thể ngâm qua nước giếng một lần cho lạnh."
"Được a, thanh niên trí thức Tư, chúng tôi đã đều nhớ kỹ rồi! Quay đầu chờ xuống công chúng tôi lại nói với thím trong xã."
"Năm nay, nếu không bị giảm nhân sự do cảm nắng, ảnh hưởng mùa vụ, đội sản xuất của chúng ta nhất định có thể cầm được cái danh hiệu "chiến sĩ thi đua tiên tiến", đến lúc đó đồng chí Tư chính là đại công thần a!"
Tư Ninh Ninh vội xua tay: “Chị à đừng nói vậy, việc nhỏ thôi, em nên làm."
Sau khi rời sân đập lúa, Tư Ninh Ninh chạy lon ton đến chuồng heo, hai phút sau quẹo vào cái ngõ nhỏ.
Ấm nước còn hơn phân nữa, cũng đủ để các thanh niên trí thức khác uống, để bảo trì vị lạnh, đi vào ngõ nhỏ Tư Ninh Ninh thu cái ấm vào không gian.
Hôm nay trời thật sự rất nóng, cô không xuống đất đi một đường đã toát mồ hôi hột, nóng không chịu nổi, đổi một cách nói khác, người xuống đất làm việc thật sự dày vò.
Trong lòng cảm khái một phen, Tư Ninh Ninh kẹp ba ngón tay lên vạt áo trước ngực lắc lắc.
Ngõ chuồng heo là một cái nơi lộng gió, xung quanh có một hàng cây lớn nhỏ, gió thổi qua thật là mát mẻ.
Mồ hôi trên người Tư Ninh Ninh dần dần rút đi, cầm bình nước quân dụng uống mấy ngụm mới cảm thấy dễ chịu hơn vài phần.
Trong chuồng heo, mấy cái đầu heo lười biếng nằm trong bóng râm ngủ, trên mặt đất không có phân, máng ăn cũng sạch sẽ.
Chưa đến giờ cho heo ăn nhưng thời tiết nắng nóng, động vật cũng như con người rất dễ bị mất nước.
Lo lắng sẽ có vài con heo trúng chiêu, Tư Ninh Ninh xúc hai gáo nước đồ ăn thừa, theo sau ném cái bao cám tựa vào tường, tùy tiện lấy mấy cọng rơm che lại, cô đi lại sau chuồng heo, xử lý phân heo hai hôm nay trong không gian chưa kịp xử lý.
Một hồi bận rộn, rửa tay rửa mặt cho hết mùi, lại ra không gian thì đã là nửa giờ sau.
Tư Ninh Ninh vừa từ chuồng heo phía sau đi lên, vừa lúc ba anh em Hoắc Lãng từ ngõ nhỏ bên kia vòng vào, hai bên vừa lúc chạm vào tầm mắt của đối phương.
“Tư Ninh Ninh!”
Đã mấy tiếng đồng hồ không gặp, lại lần nữa gặp Hòa Cốc vui sướng dậm chân.
Nhảy nhót chạy về phía Tư Ninh Ninh, Hòa Cốc ngẩng đầu hỏi: "Tư Ninh Ninh, vừa rồi chị ở phía sau làm gì? "
Hòa Cốc buổi sáng ăn một chén bì lạnh, buổi trưa đếm hạt gạo thì ăn hết nửa bát cơm, có lẽ là do trong bụng có đồ ăn cho nên thanh âm có lực hơn thường ngày rất nhiều.
“Còn có thể làm gì nữa, đi nhà vệ sinh. \” Tư Ninh Ninh thản nhiên đáp lời, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Hoắc Lãng đang chậm rãi đi tới.
Nghĩ đến những gì Hòa Cốc nói lúc sáng, Hoắc Lãng kêu cô đến nhà làm "khách", hẳn là ám chỉ có việc muốn nói cùng cô, mà cô buổi trưa cũng không sang, cho nên .....
Đây là chủ động tới cửa sao?
Nghĩ nghĩ, Tư Ninh Ninh khẽ cau mày, trong mắt lóe lên một chút khó hiểu: "Sao vậy?"
Hoắc Lãng nâng cầm sang một bên, không vội trả lời.
Hoắc Lãng vỗ nhẹ vào lưng Sớm Mầm và bảo Hòa Cốc đến chơi bên chỗ bóng râm bên chỗ chuồng heo, Hoắc Lãng gật đầu với Tư Ninh Ninh ý bảo hai người đi sang một bên nói chuyện.
Tư Ninh Ninh ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi: “Tìm em có chuyện gì vậy?"
Hoắc Lãng chưa bao giờ nghĩ Hòa Cốc sẽ truyền tin loạn giữa chừng như thế, hắn chỉ nghĩ là hắn đến đây tìm người mới hỏi như vậy.
Lúc này không có nhiều lời đơn giản tóm tắt tình huống khái quát chuyện giữa trưa với Hòa Cốc.
Một lúc sau, đôi mắt đào hoa rực rỡ của Hoắc Lăng phản chiếu khuôn mặt ửng hồng của Tư Ninh Ninh, giọng nói trầm thấp và nghiêm túc: "Có lẽ em nói đúng? Em có thể giúp thằng bé."