Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 174 - Chương 174: Tiền Trảm Hậu Tấu

Chương 174: Tiền Trảm Hậu Tấu Chương 174: Tiền Trảm Hậu Tấu

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh trong lòng không có manh mối, Hoắc Lãng giúp cô nhiều lần, hiện tại Hòa Cốc có dấu hiệu cải thiện, cô nguyện ý xuất toàn lực thử một lần.

"Tình hình ở Hòa Cốc có thể không nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng đâu."

Nhớ lại khoảng thời gian cùng Hòa Cốc vào buổi sáng, Tư Ninh Ninh suy tư một lúc rồi nói: "Đây không phải là "bệnh", chỉ là tâm lý kích động khiến thẳng bé sinh ra một số kháng cự với những thứ nhất định."

"Em sẽ cố gắng giúp thằng bé thoát khỏi những ràng buộc tâm lý, anh cũng không cần coi thằng bé như người bệnh, hoặc là đặc thù mà đối đãi."

"Anh phải đối xử với thằng bé như một đứa trẻ bình thường, kiên nhẫn dẫn đường thằng bé và không được tạo áp lực cho thằng bé."

“Được rồi.” Hoắc Lãng dừng một chút, gật đầu đồng ý rồi thò tay vào túi sờ soạng: “ Còn một chuyện nữa ...”

“ Cái gì? ” Tư Ninh Ninh tò mò hỏi.

Đáp lại cô là một xấp tiền giấy rực rỡ.

Một xu, hai xu, năm xu, hai tệ đều có, trừ cái này ra còn có phiếu gạo, phiếu thịt trộn lẫn trong đó.

Mấy đồng tiền giấy vốn là chưa có gấp lại kỹ cho nên có mấy tờ nhăn dúm dó rớt xuống mặt đất.

Gió trong hẻm thổi mạnh đến mức suýt thổi tiền vào mương phân, may mà Tư Ninh Ninh nhanh nhẹn khom người xuống nhặt trở về.

“Đây là?”

Tư Ninh Ninh cầm 60 xu trong tay, vẻ mặt thất thần.

"....... Anh nói với bọn nhỏ trong khoảng thời gian này có việc bận, anh ủy thác em hỗ trợ nấu cơm, giữa trưa để bọn nhỏ đến chỗ thanh niên trí thức ăn."

Ngập ngừng một chút, Hoắc Lãng nói thêm: "Sớm Mầm sẽ đi cùng với Hòa Cốc."

Chuyện này coi như là lần đầu tiên hắn tiền trảm hậu tấu, hoàn toàn chưa thương lượng với Tư Ninh Ninh, nói trắng ra tránh không được mà ngượng ngùng.

Hoắc Lãng khó chịu lắc lắc cái cổ, lơ đãng đối diện với đôi mắt đen nhánh kia, lỗ tai đỏ cả lên.

Hắn tránh ánh mắt của Tư Ninh Ninh, gật đầu, ho nhẹ một tiếng, cầm bó tiền trên tay quơ quơ ý bảo Tư Ninh Ninh cầm.

"Làm sao có thể dùng nhiều như vậy?”

Tư Ninh Ninh lẩm bẩm phản bác, sợ Hoắc Lãng tùy ý buông tay, gió thổi tiền rơi xuống mương, chỉ có thể duỗi tay bắt lấy: "Em gần nhất không nhiều việc, giúp thanh niên trí thức nấu cơm thuận tay có thể làm cho hai đứa nhỏ, cũng không có chuyện gì."

Vừa nói, Tư Ninh Ninh vừa ngồi xổm xuống, đặt những tờ tiền vào ngực, xếp từng tờ từng tờ một.

Ánh mắt lóe lên đếm đếm một chút, tổng cộng có 3 tệ, 50 xu, 3 phiếu thịt 2 lạng, phiếu gạo linh tinh vụn vặt, tổng cộng hai cân.

Từ trong đó lấy ra 50 xu, một phiếu thịt và phiếu gạo nửa cân, còn thừa, Tư Ninh Ninh cuốn lại đưa cho Hoắc Lãng: "Em lấy chừng này, giúp anh mười ngày."

Cạnh ngoài cùng của bó tiền là tờ tiền đỏ sẫm, cũ kỹ khiến bàn tay nhỏ bé của cô trở nên sạch sẽ và đẹp đẽ lạ thường.

Hoắc Lãng nhìn hồi lâu, sau đó lắc đầu nói: "Công là công, tư là tư. Bọn nhỏ ăn nhiều ít, dư lại là thù lao cho em."

Thực ra, hắn muốn nói Tư Ninh Ninh cần giúp đỡ thì có thể mở miệng, chỉ cần hắn làm được nguyện ý ra phần lực.

Nhưng kỹ lại thì tình cảm giữa hai người không sâu đến như vậy, lời này không giống là một lời hứa hẹn mà giống như một trò lừa bịp hơn.

Nghĩ đến đây, Hoắc Lãng đổi chủ đề.

Thái độ của anh ấy vẫn quá cố chấp, Tư Ninh Ninh không biết phải nói gì nữa.

Tuy rằng không thiếu chút tiền này, suy xét nếu làm "không công" cũng dễ dàng sinh ra chút sự tình không tốt, Tư Ninh Ninh nghĩ một chút lại cầm bó tiền và phiếu của Hoắc Lãng, lại rút ra 20 xu, cuốn lại lần thứ hai đưa lại cho anh ấy.

"20 xu này là tiền công của em trong mười ngày này. Dù sao cũng là thuận tay thôi, bình quân hai xu một ngày là đủ rồi."

Tư Ninh Ninh vẻ mặt nghiêm túc, thái độ cũng xử theo phép công: "Đồng chí Hoắc Lãng, thỉnh anh á không cần nói thêm gì nữa. Bằng không em cần thiết phải hoài nghi, anh không phải mời em hỗ trợ mà là lừa gạt em, muốn bắt lỗ hổng của em rồi đi cử bảo em với công xã."

“……”

Hoắc Lãng đưa tay đỡ trán, rồi lại xoa tóc, không lời nào để nói với cô gái nhỏ này.

Tư Ninh Ninh cái miệng nhỏ nhắn có thể nói đông nói tây, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, hắn thật sự không nói lại được cô ấy.

Tư Ninh Ninh nguyện ý lấy một ít tiền công cũng đúng.

20 xu tuy không nhiều nhưng cũng đủ để giúp việc nấu nướng trong vài ngày .

Hoắc Lãng tùy ý đem tiền cuộn nhét vào trong túi, đôi mắt nai Tư Ninh Ninh cong cong, cười tủm tỉm, xoay người đến chỗ Hòa Cốc bên kia.

"Chờ một chút."

Hoắc Lãng run run tay, lại giữ lại bím tóc của Tư Ninh Ninh, thành công nhận được trừng mắt hờn dỗi của Tư Ninh Ninh .

"Anh có cái này cho em.”

Môi mỏng Hoắc Lãng trêu chọc, buông bím tóc của Tư Ninh Ninh ra, mò mẫm trong chiếc giỏ tre quải ở sau lưng, sờ soạng một phen moi ra được một viên đá vàng nâu đưa ra tới."

“Đây.” Hoắc Lãng nâng nâng quai hàm, đưa viên đá cho Tư Ninh Ninh.

“Đây là?” Tư Ninh Ninh nhìn viên đá, nói là viên đá màu nâu, kỳ thật là giống một cục đá thì đúng hơn.

Tư Ninh Ninh giật giật chóp mũi ngửi, mùi đá có chút hăng, ừm ... thoang thoảng mùi rượu.

Không biết như thế nào, trong đầu hiện lên một ít ký ức vụn vặt.

Hoắc Lãng ngày đó đưa cô trở lại nhà thanh niên trí thức, lúc ấy ở bên cạnh giếng, dưới bóng cây, anh ấy đứng ở trên cao nhìn xuống cô, có một câu, anh ấy nghiêm túc lặp lại mấy lần:

“Chuyện này, anh nhớ kỹ.”

Tư Ninh Ninh ngơ ngác ngẩng đầu lên, một tia ngạc nhiên thoáng qua.

“Cái này là đá hùng hoàng à?"

Hoắc Lãng gật đầu, khẳng định suy đoán của Tư Ninh Ninh: "Dùng đá hùng hoàng ngâm rượu."

"Hùng Hoàng (1) là một loại trung dược. Từ khi phong trào "Phá tứ cựu" (2) diễn ra, các đồ vật này cơ bản đã bị bài trừ sạch sẽ, trung y là một trong số đó.

Không có trung y, trong niên đại này Hùng Hoàng đúng là thứ không dễ tìm.

Khối trước mắt này là Hoắc Lãng ở trong huyện nghe được một tiểu đồng chí vô tình nhắc đến, nói huyện trưởng thích ngâm rượu, mỗi năm Đoan Ngọ trong nhà đều có rượu Hùng Hoàng.

Vốn dĩ chỉ là nói chuyện phiếm, tai trái của Hoắc Lãng đi vào, tai phải đi ra, ngày hôm đó Tư Ninh Ninh gặp rắn khóc nhè làm hắn nghĩ đến.

Sáng sớm hôm nay đi vào trong huyện, Hoắc Lãng đem hùng hoàng mà huyện trưởng chuẩn bị ngâm rượu mang lại đây.

Đây không phải là chuyện lớn, cũng không phải là nhận ân tình của huyện trưởng, chỉ là Hoắc Lãng nhận một yêu cầu, đáp ứng chờ ngày mùa qua đi, hắn sẽ đến huyện hỗ trợ một tí việc.

Anh ấy nói dễ nghe, nhưng Tư Ninh Ninh vẫn là để ý một chút manh mối: "Anh hôm nay đi trong huyện chính là vì cục đá này."

Hoắc Lãng gật gật đầu, trong lòng nhận ra có chút gì đó không ổn, hắn xoa xoa cái đầu trọc: "Anh thuận đường mang về."

Một mình ở một nơi tha hương, ở thế giới này Tư Ninh Ninh không hề có vướng bận gì, cũng biết ở thế giới này không có người quan tâm đến cô, bởi vậy, cô đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý hăng hái chiến đấu một mình.

Chính là, giờ khắc này, cô rõ ràng cảm nhận được hơi ấm từ Hoắc Lãng.

Trong lòng xuất hiện một đoạn tình cảm không rõ, có mất mát, có phiền muộn, có cảm khái, rất nhiều thứ ảnh hưởng làm Tư Ninh Ninh chưa nói lời cảm ơn Hoắc Lãng.

Tư Ninh Ninh lẳng lặng nhìn Hoắc Lãng, gật đầu một cái rồi thở dài, chỉ chốc lát, ngẩng đầu lên nở nụ cười chân thành: "Cảm ơn anh, Hoắc Lãng."

Hoắc Lãng không khỏi nao nao.

Hắn đã quen một Tư Ninh Ninh miệng lưỡi sắc bén, cũng gặp qua Tư Ninh Ninh đôi mắt đẫm lệ, yếu ớt làm nũng, cũng nhìn thấy Tư Ninh Ninh thông minh, ngây thơ.....

Ngay lúc này, cả người Tư Ninh Ninh như được tráng một lớp ánh sáng dịu dàng, ôn nhu, cả người giống như gió ấm thổi trong nắng xuân ...

Một khắc lăn tăn trong lòng Hoắc Lãng dần dần bình ổn trở lại.

Anh bình tĩnh nhìn Tư Ninh Ninh đang nở nụ cười dịu dàng, khàn giọng thốt ra hai chữ: "Không cần."

"Trong đội còn có việc, anh đi trước đây, hai đứa nhỏ giao cho em."

"Em sẽ xem bọn nhỏ, anh đi đi."

Tư Ninh Ninh đưa tay vẫy vẫy, chớp chớp mắt nghịch ngợm.

Hoắc Lãng nhìn Hòa Cốc và Sớm Mầm đang ngồi chồm hổm trong bóng râm, hai tay chống má nhìn hai người họ chằm chằm, gật đầu rồi rời đi.

Mãi cho đến khi bóng lưng Hoắc Lãng khuất dần ở cuối con hẻm, Tư Ninh Ninh mới nhìn lại, đi về phía Hòa Cốc và Sớm Mầm nở nụ cười: "Anh cả đem hai em ủy thác cho chị, chuyện này hai em có biết không?"

Hòa Cốc lớn tiếng nói: “Em biết.”

Còn Sớm Mầm đứng bên cạnh Hòa Cốc, mặc bộ quần áo nửa mới giống Hòa Cốc, biểu tình có chút kiềm chế, lúc Hòa Cốc nói chuyện cô bé chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Tư Ninh Ninh liếc mắt một cái, sớm nhìn ra Sớm Mầm khác Tam Nha Chu Tiểu Thúy.

Tam Nha và Chu Tiểu Thúy thuộc loại, khi đối mặt với người lạ, hành vi của hai đứa nhỏ sẽ kiềm chế lại một chút, vì vậy ấn tượng đầu tiên mang đến cho người ta là hai đứa trẻ nhút nhát.

Cho đến khi quen thân rồi thì sẽ cho người ta biết cái gì gọi là "hoạt bát" đúng nghĩa đen luôn.

Còn Sớm Mầm, từ trong xương cốt phát ra sự thẹn thùng, từ biểu tình hay cách đứng đều có thể cảm nhận được hơi thở đó.

Đương nhiên, “thẹn thùng” không có nghĩa là rụt rè hay nhút nhát, nó là biểu hiện của một loại khác "lễ phép, hiểu chuyện."

Xoa xoa đầu Sớm Mầm: "Em có thể gọi chị hoặc có thể gọi thẳng bằng tên như Hòa Cốc. Chị và anh cả em là bạn bè cho nên trước mặt chị không cần câu nệ, được không?"

———————

(1) Hùng hoàng: Khoáng vật tự nhiên có tác dụng chữa bệnh. Hiện nay Hùng hoàng đang được nhập khẩu từ Trung Quốc. Ở trạng thái tự nhiên, trong các mỏ Hùng hoàng ở dạng mềm như bún. Chúng có thể được thu hoạch và chế biến quanh năm. Người ta dùng dao tre để cắt Hùng hoàng mềm, khi tiếp xúc với không khí Hùng hoàng sẽ cứng lại. Các tạp chất cần được loại bỏ.

Theo tài liệu cổ, Hùng hoàng có vị đắng hơi cay, tính ôn (có tác giả cho là tính hàn), có độc, vào 2 kinh can và vị. Nó đã được sử dụng từ lâu đời, có thể tìm thấy trong “Thần Nông bản thảo” và được xếp vào hàng trung phẩm.

Có tác dụng thẩm thấp, sát trùng, giải độc, chữa ghẻ lở, đau mắt, thịt mọc trong mũi, trừ nọc rắn, tràng nhạc, nọc giang mai, sốt rét, trừ đờm.

Đông y thường dùng ngoài để chữa mụn nhọt, ghẻ lở, rắn cắn, đặc biệt là rắn độc cắn.

Dùng uống, chủ yếu để điều trị bệnh sốt rét lâu năm.

(2) Phá trừ cựu tư tưởng, cựu văn hóa, cựu phong tục, cựu tập quán (破除舊思想、舊文化、舊風俗、舊習慣) hoặc Phá tứ cựu, lập tứ tân (tiếng Trung: 破四舊、立四新) là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả ""tư duy cũ"", tất cả ""văn hóa cũ"", tất cả ""thói quen"", tất cả ""phong tục cũ"" tại Trung Quốc. Năm 1966, vào lúc bắt đầu của cuộc Cách mạng Văn hóa, Mao Trạch Đông và Lâm Bưu đã phát động một chiến dịch chống lại bốn cái cũ cùng lúc với Bốn dọn dẹp, với mục đích để thoát khỏi những khuôn mẫu Trung Quốc cũ và tạo ra một nề nếp mới. Chiến dịch này được phát triển và thực hiện bởi Hồng vệ binh. Những điều khoản này không được quy định cụ thể và các Hồng vệ binh đã có thể hành động tương đối tự do cũng như diễn giải quy định theo ý họ."

Bình Luận (0)
Comment