Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 176 - Chương 176: Trứng Gà

Chương 176: Trứng Gà Chương 176: Trứng Gà

Editor: Hye Jin

Buổi tối, cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi trước cửa tận hưởng không khí mát mẻ trò chuyện, chờ trời tối hẳn, trong phòng không còn nóng nực mới lần lượt vào phòng tắm rửa đi ngủ.

Tư Ninh Ninh đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng thở đều đều của mấy người bạn bên cạnh, meo meo bò dậy, nhẹ nhàng xỏ giày tiến vào không gian.

Nông trại nhỏ trong không gian càng ngày càng phong phú, cô gieo thêm một vài loại rau dưa. Những loại rau dưa trước đây, cà rốt, xà lách, rau chân vịt, hành tỏi phát triển không tồi, xanh mượt, cả một mảnh tươi tốt.

Thoạt nhìn sinh cơ bừng bừng, kỳ thật vẫn thiếu thiếu gì đó.

Chính là đồ vật sống, nhảy nhót ...

Tư Ninh Ninh không nghĩ nhiều nữa, mấy cái đầu heo phát hiện ra cô rồi, đều bò ra chỗ hàng rào, đưa cái móng trước đặt lên hàng rào ủn a ủn ỉn đòi ăn.

Tư Ninh Ninh hái một quả bí ngô lớn trên cánh đồng, khiêng quả bí đến chỗ hàng rào, vào nhà bếp mang ra con dao phay băm nhỏ cho heo ăn.

Miếng bí đỏ như hình parabol rơi vào bên trong chuồng heo, 4 đầu heo xúm lại tranh đoạt.

"Ai gu, còn mà đoạt cái gì đâu?"

Tư Ninh Ninh ném thêm một vài miếng bí ngô, thiếu chút nữa là phải cưỡng chế đám heo ra rồi.

Phải mất vài phút để băm thêm một phần cỏ heo, đánh giá 4 con heo đủ ăn rồi, Tư Ninh Ninh đi vào biệt thự để làm việc khác.

Cô đi vào bên trong cầm một cái chậu và thêm một con dao đến chỗ để thịt heo, từ kệ bếp lấy ra một cái cân nhỏ, cầm miếng thịt heo lớn lên.

Một cân rưỡi thịt là 750g. (Ở Trung Quốc 1 cân=500g)

Kế hoạch ban đầu của Tư Ninh Ninh là, dù sao thanh niên trí thức thức cũng không có cân, cho nên cô cân dôi dôi ra một chút cũng không ai phát hiện được.

Kết quả là cô chết lặng khi nhìn thấy những con số trong ô hiển thị điện tử .

1655g!

Tận hơn ba cân.

Vừa rồi cô cảm thấy miếng thịt khiến cô rất hài lòng về khối lượng, nhưng cô lại quên mất thịt vốn dĩ rất nặng cân.

Tư Ninh Ninh chậc chậc đáng tiếc, chỉ có thể chia thịt là làm hai, kết quả vẫn khá nhiều!

Lại cắt xuống, tiếp tục cân, vẫn là nhiều ...

Vài lạng thì được nhưng nếu nhiều thêm nữa cân. Có ngơ ngác tới đâu cũng có thể phát giác ra được.

Tư Ninh Ninh không còn cách nào khác là tiếp tục cắt và cắt, cuối cùng cắt ra được một khối 1 cân 7.

Cân thịt lợn dù có cho thêm hai lạng thịt lợn vẫn không có bao nhiêu, muốn chia cho bảy người, một người ăn được hai lạng là điều đáng kinh ngạc.

Nhìn chằm chằm vào cân thịt lợn, biểu tình trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt lại trong sáng trở lại.

Thịt heo mà dư quá nhiều dễ bị lộ, nhưng còn xương mà.

Xương ở thời buổi này không đáng giá, cho nên nhiều một chút cũng được mà!

Nghĩ tới thì phải làm ngay, Tư Ninh Ninh vác con dao làm bếp chạy đến sọt đựng thịt heo.

Ngày thường cô ăn thịt đều là tùy tiện cắt đi một miếng, không hề chú ý đến phương pháp gì cả, hiện tại muốn từ thịt đùi heo lấy ra xương ống, động tác làm thật vụng về.

Sau một thời gian dài làm việc, cuối cùng cũng lấy ra được một cái xương ống to, đống thịt bị cắt ra thảm không nở nhìn.

Cố tình Tư Ninh Ninh xem như là không thấy, không phải nói là mắt không thấy thì tâm không phiền, đem xương bỏ vào chậu rồi bỏ gọn thịt vào sọt, lại lấy ra một cái gan heo, lúc này mới quay đầu trở lại phòng bếp.

Cả một cặp gan heo nặng đến một ký rưỡi.

Chỉnh thể một cây xương ống, thật ra là hai khúc, sau khi cân lại, tổng cộng lại gần năm cân, nhưng hai thứ này không thuộc loại thịt heo, bởi vậy giá rẻ hơn thịt heo hơn phân nữa, cũng không cần phiếu.

Tư Ninh Ninh càng nghĩ càng thấy thích hợp, cô thật là thông minh mà.

Trong nhà bếp, chặt nhỏ xương ống ra thu được bốn đoạn.

Đóng gói xương và gan heo lại, chuẩn bị dùng vào ngày mai, Tư Ninh Ninh rửa sạch vết máu trên tay, lấy ra một chậu khác, đi ra ruộng rau bên ngoài biệt thự hái một ít rau diếp và dưa chuột tươi.

Trong lúc đang loay hoay hái rau, thì đụng phải con gà đang dùng sức mổ gì đó dưới đất, vô cùng vui vẻ, con gà nghe thấy động tĩnh thì phập cánh bay thật là xa đi mất.

Tư Ninh Ninh không hề được báo trước, bị bất ngờ này làm cho sửng sốt, xong việc rồi cô đem đồ ăn bỏ vào nhà bếp tự mình vào hậu viện xem.

Vừa thấy thì vừa phát hiện được kinh hỉ.

Chuồng gà dựng tạm không biết là tự lúc nào đó đã bị hai con gà đánh sập, đống trấu lộn xộn cả lên, bên trong an an tĩnh tĩnh có hai quả trứng gà nằm ở đó.

Gà ở các điểm thanh niên trí thức lông còn chưa cứng nữa chứ đừng có nói gì đến đẻ trứng, vậy mà gà trong không gian cô đã bắt đầu đẻ rồi.

Con gà mái không biết đã đi đâu, Tư Ninh Ninh đứng ở nơi đó nhìn trứng gà, còn con gà trống mào đỏ như cái vương miện đứng chắn chỗ hàng rào, cũng đang đánh giá Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh chỉ sợ những sinh vật thân mềm, không xương sống. Còn gà trống này có hung dữ đến đâu cô cũng chẳng sợ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên, giậm chân đùng đùng, con gà trống uy phong lẫm liệt nháy mắt túng, run rẩy mà bay ra khỏi hậu viện.

Tư Ninh Ninh đúng như ý muốn nhặt được trứng gà.

Mặc dù thời buổi này trứng gà rẻ, nhưng nói thật đã không ăn trứng đã lâu, giờ nhìn trứng gà trong tay, Tư Ninh Ninh muốn chảy nước miếng, có chút thèm.

Cười cười mắng con gà trống kia không tiền đồ một tiếng. Tư Ninh Ninh không muốn bạc đãi chính mình, vào nhà bếp rửa sạch trứng gà rồi cho nước vào nồi, luộc trứng gà.

Trong thời gian đợi trứng chín, cô vào phòng tắm, rắm một trận, hong khô tóc thì vừa vặn trứng chín.

Bởi vì hai con gà đã dàn xếp ở hậu viện, tiến vào không gian không nhìn thấy được, cho nên có đôi khi cô còn quên cho nó ăn, lúc trước cô còn lo lắng bọn nó chết đói.

Chẳng những bây giờ nó còn sống khỏe mạnh mà còn đẻ trứng, chắc là cánh cứng rồi bay nhảy, cường ngạnh vượt ngục, nơi nơi mổ đồ ăn no bụng.

Vừa ăn trứng gà luộc vừa đi dạo quanh chỗ đất trồng rau, đúng là có nơi phát hiện dấu mổ.

Đồ ăn này cũng thuộc về đồ ăn thuần thiên nhiên, đúng không?

Hơn nữa nuôi thả, không biết có phải áo giác hay không Tư Ninh Ninh cảm thấy trứng có mùi thơm lạ thường.

Hai quả trứng nuốt xuống bụng, thực sự dạ dày đã có cảm giác chắc bụng, cơ mà vẫn thèm thuồng, lại đi tủ lạnh lấy ra thêm nửa quả dưa hấu, ăn xong mới thoải mái, ôm cái bụng ra khỏi không gian nghỉ ngơi.

Một đêm ngon giấc không mộng mị.

Ngày hôm sau, mọi người đều đi làm, Tư Ninh Ninh lấy ra từ trong gian những thứ đã chuẩn bị từ tối hôm trước, để lại rau cho thanh niên trí thức đặt dưới bàn bếp, bỏ gan heo cùng xương vào bồn gỗ rửa rau.

Định đem xuống bể nước bên giếng để rửa, nhưng sợ người qua đường nhìn thấy sẽ hỏi thăm rồi nhân lúc thanh niên trí thức không người đến trộm đi mất.

Tư Ninh Ninh không còn cách nào khác đành từ bỏ, thỏa hiệp đổ nửa nồi nước vào trong nồi, đậy nắp nồi lại, ước chừng còn có thể giữ tươi được một chút.

Sau khi làm xong việc mọi việc, Tư Ninh Ninh lau chùi, quét dọn khắp nơi, xong việc thì thời gian cũng không còn sớm. Đúng như dự đoán là Hòa Cốc và Sớm Mầm còn chưa tới, chắc là nhớ kỹ lời cô dặn không qua quá sớm.

Muộn rồi không chần chờ thêm nhiều nữa, nhét một ít kẹo hoa quả mua ở chỗ Cung tiêu xã, mang mũ rơm lên, cầm theo bình nước quân dụng cùng cả ấm nước đi vào trong đội.

Như thường lệ, đi lãnh cám trước, kế tiếp là dọn dẹp vệ sinh chuồng heo rồi cho heo ăn.

Vốn dĩ nghĩ đám nhỏ Hòa Cốc còn chưa ra cửa, ai ngờ vừa vào ngõ nhỏ, Tư Ninh Ninh đã thấy bên cạnh chuồng heo hai đứa bé ngồi xổm.

"Hôm qua không phải chị đã nói hai đứa rồi sao? Sao còn đến sớm dậy?” Tư Ninh Ninh bước tới, đặt chiếc mũ rơm và ấm trà lên tảng đá bự, một đứa nhỏ nhét một viên kẹo.

Tư Ninh Ninh một bên bận cho heo ăn, một bên hỏi: "Hai đứa đến bao lâu rồi?"

“Thực ra, chúng em mới đến, đúng không Sớm Mầm.” Hòa Cốc đưa kẹo cho Sớm Mầm còn mình thì lắc lư theo sau Tư Ninh Ninh.

Sớm Mầm cầm lấy viên kẹo ở đó, do dự một lúc rồi mới gật đầu: "Dạ đúng chị thanh niên trí thức, bọn em mới vừa đến thôi à?"

Tư Ninh Ninh nghe xong liền mỉm cười: "Được rồi ... các em có thể ở bên cạnh chơi một lát, chị dọn dẹp nơi này, rồi đưa nước cho thanh niên trí thức, muộn một chút chúng ta mới qua chỗ nhà thanh niên trí thức nha."

Sớm Mầm ngoan ngoãn gật đầu, còn Hòa Cốc thì giống y như ruồi nặng không đầu lắc lắc: "Tư Ninh Ninh chị không phải bảo em giúp chị làm việc sao?"

Một mặt, Hòa Cốc hứa với Tư Ninh Ninh sẽ giúp đỡ chị ấy làm việc.

Về phương diện khác, nó nhớ rõ anh cả Hoắc Lãng dặn dò nó rồi, không thể gây chuyện, không thêm phiền toái cho người ta, không thể chuyện gì đều cho rằng là đương nhiên.

Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ cũng nên rèn luyện sức khỏe cho Hòa Cốc, nên không có chối từ, chỉ cái thùng nước bên cạnh chuồng heo: "Vậy em đi nhìn xem Tiểu Thúy có ở nhà không? Nếu là có ở nhà thì đi qua hứng thùng nước, chị lát nữa qua xách về."

"Được!"

Hòa Cốc dứt khoát quay người đi về hướng ngõ nhỏ bên kia.

Sớm Mầm đi theo sát: "Anh hai, từ từ đợi em với, em cũng cùng đi!"

Cả nửa tiếng 40 phút, Tư Ninh Ninh mới xong việc bên chuồng heo, mang theo mũ rơm cầm cái ấm nước đi ở phía bờ ruộng theo phía sau Hòa Cốc cùng Sớm Mầm.

Bên đường có mấy chú thím nhìn thấy thì sôi nổi trêu ghẹo: "Thanh niên trí thức Tư nhân duyên thật tốt, bây giờ trông coi mấy đứa nhỏ nữa."

Tư Ninh Ninh mỉm cười đáp lại : "Công việc của cháu có chút thời gian rỗi. Nên ở cạnh mấy đứa nhỏ, thím à thím đừng trêu ghẹo cháu, bằng không cháu cũng quá xấu hổ ra cửa mất."

Bình Luận (0)
Comment