Editor: Hye Jin
Chị ba Chu cũng làm việc ở gần đó, nghe thấy lời này thì đứng thẳng lưng: "Này, thanh niên trí thức Tư, những lời này không có ý gì đâu."
Nói xong, chị ba Chu cẩm cái khăn quấn quanh cổ mà lau mồ hôi, quay sang các xã viên nói: "Không biết sao? Thanh niên trí thức giỏi lắm đấy, không chỉ kể cho bọn trẻ nghe chuyện xưa mà còn dạy bọn trẻ biết chữ nữa đó. Thúy Thúy nhà tôi còn biết viết tên chính mình rồi."
Lập tức có người kinh hô lên tiếng: "Ai da! Là thật à?"
Niên đại này đa số mọi người tư tưởng khá là bảo thủ, nhưng tuyệt đại đa số trong lòng đều cho rằng đọc sách biết chữ là đường ra duy nhất thoát khỏi cái nghèo, cái khổ.
Nghe nói Tư Ninh Ninh còn dạy trẻ con đọc sách, có một chị trong đội hỏi thăm: "Thanh niên trí thức Tư, Nhị Mao nhà chị ngoan ngoãn lắm, ngày mai chị bảo nó ra chỗ em, em cũng dạy nó được không?"
"Còn Mao Đản nhà chị nữa."
"Nhà chị còn có nhà ta, Đại Chùy."
Khóe miệng Tư Ninh Ninh giật giật, không ngờ chuyện này diễn ra như vậy.
Thấy mấy dì mấy chị nhiệt tình quá, Tư Ninh Ninh mới thoải mái, khách sáo đáp lời: "Được, cháu ngày thường làm việc ở chuồng heo bên kia, buổi sáng có thể có chút thời gian rỗi, nếu bọn nhỏ có hứng thú thì thím, chị để bọn nhỏ qua chuồng heo bên kia tìm cháu, bên kia cũng mát mẻ."
Tất cả mọi người đều gật đầu: "Được, được, thanh niên trí thức Tư đồng ý là tốt rồi."
Người dân quê chất phác, chân chất, biết chữ là biết không biết chữ là không biết.
Phàm là biết được một chữ đó là biết chữ, khác với bọn họ chân lấm tay bùn xuống đất làm việc một chữ bẻ đôi cũng không biết.
Tư Ninh Ninh gật đầu rồi đưa Hòa Cốc và Sớm Mầm tiếp tục đến chỗ thanh niên trí thức đang làm việc.
Thật trùng hợp lần này làm ở một ruộng đất lớn. Mạc Bắc cắt lúa ở cuối ruộng, chiều này có thể cắt xong hết cánh đồng này.
Tư Ninh Ninh đi đến, ba người họ đều mang theo ca tráng men và ấm nước lại đây.
Cấp Mạc Bắc đổ đầy nước vào bình nước. Còn Mạc Bắc một tay chống eo đau nhức, đứng ở bờ ruộng uống một ngụm nước, làm như có chút khó hiểu, cúi đầu nhìn cái ấm nước một lúc, sau đó nhìn Tư Ninh Ninh, người đang rót nước cho đám người Lý Lăng Nguyên: "Nước hôm nay không lạnh?"
Tư Ninh Ninh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh đầy mồ hôi của Mạc Bắc, giải thích: "Hôm nay tớ có chút bận nên không ngâm qua nước giếng ..."
Hôm nay vẫn giống như trước kia, đi ngang qua sân đập lúa rót chút nước cho mấy chú thím bên kia, tính toán đến chuồng heo mượn cây cối chung quanh thu vào không gian, chỉ là cô không đoán được Hòa Cốc cùng Sớm Mầm chờ ở chuồng heo bên kia ...
Nhìn thấy đám người Lý Lăng Nguyên cũng như Mạc Bắc đều chật vật, Tư Ninh Ninh nói: "Buổi chiều tớ sẽ ngâm nước lạnh."
Mạc Bắc không phải có ý chất vấn Tư Ninh Ninh, càng không phải là trách cứ, hắn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Nghe được câu trả lời của Tư Ninh Ninh, Mạc Bắc gật đầu, người đàn ông cao lớn đứng thẳng người, trầm mặc uống thêm hai ngụm nước.
Ngay khi đám người Lý Lăng Nguyên hô to tiếp tục làm ruộng, Mạc Bắc không nặng không nhẹ nói một câu: "Lạnh không lạnh đều dễ uống."
Tư Ninh Ninh "a" một tiếng, có điểm không phản ứng được.
Mạc Bắc dịch tầm mắt đi chỗ khác, uống nửa ấm nước rồi đưa cho Tư Ninh Ninh, khôi phục lại bộ dạng thanh lãnh thường ngày: "Đổ đầy."
"Ừm!"
Ấm nước quân dụng mở nắp, Tư Ninh Ninh đổ đầy nước vào lo lắng nước sẽ tràn ra cho nên cúi đầu cực kỳ chuyên chú, hoàn toàn không lưu ý đến gương mặt Mạc Bắc đỏ ứng một cách quái dị.
Sau khi Mạc Bắc vặn chặt ấm quân dụng, mở miệng nói một câu: "Thịt không mua được bất quá tớ mua được xương. Giữa trưa hầm xương, cậu nói với mấy cậu ấy một tiếng, tan tầm đừng la cà, về thẳng nhà nha ăn cơm nha!"
Tư Ninh Ninh tự nhiên nói "về thẳng nhà ăn cơm", hoàn toàn không biết vì lời này mà lòng Mạc Bắc lần nữa xuất hiện cảm giác kỳ lạ.
"Được."
Hắn vừa bước chân dẫm vào trong ruộng liền nghe Tư Ninh Ninh đề nghị: "Cậu thích uống lạnh về sau chiều tan tầm đem ấm nước rửa sạch sẽ cho tớ, tớ buổi sáng nấu cơm thuận tay rót đầy cho cậu nha."
“… Được. ” Mạc Bắc gật đầu đồng ý.
Rời khỏi phía bên nam thanh niên trí thức đi, Tư Ninh Ninh đưa Hòa Cốc và Sớm Mầm đi một cái phương hướng khác.
Trên đường đi, Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ cái ấm nước quân dụng đông ấm hạ lạnh thực tiện lợi, trở về nhất định phải hỏi những người khác có mua hay không?
Cô và Mạc Bắc đang dùng chung một mẫu, hiện tại chỉ có cô mới có, giá trên thị trường chợ đen là 12 tệ, đám người Từ Thục Hoa hẳn là không mua được.
Cơ mà không nhất thiết phải mua loại này.
Hiện nay các loại ấm nước quân dụng trên thị trường cũng có lớp gang bên trong, giữ ấm không hiệu quả được như cái của cô nhưng cũng là xấp xỉ, hoặc nhiều ít cũng tiện hơn phần nào.
Đang nghĩ ngợi, thì đã đến chỗ nữ thanh niên trí thức làm việc rồi.
Tư Ninh Ninh nâng vành mũ lên quét một vòng, nhìn thấy cách đó không xa có mấy người đang chăm chỉ làm việc, kiễng chân lên, cao giọng gọi: "Thục Hoa, Tiểu Vân, Tưởng Nguyệt lại đây uống nước!"
Thanh âm vừa rơi xuống, Tưởng Nguyệt ở bên kia dẫn đầu thò đi trước, chạy chầm chậm tới, vừa chạy vừa kêu: "Tớ tính toán thời gian mặt trời đã lên đỉnh đầu rồi cậu cũng nên đến rồi, khác muốn chết!"
Từ Thục Hoa đi theo phía sau cười thành tiếng: "Cậu đi chậm một chút, coi chừng người ta thấy cảm thấy cậu làm việc không tích cực lợi dụng uống nước mà làm biếng."
Tưởng Nguyệt cổ cứng đờ, phản bác: "Nghỉ ngơi hợp lý, làm việc sẽ tốt hơn nhiều."
Chờ một ngụm nước vào họng, Tưởng Nguyệt hỏi câu mà Mạc Bắc đã hỏi lúc trước: "Sao hôm nay nước không lạnh? "
Tư Ninh Ninh vẫn lấy lý do thoái thác cũ.
Tưởng Nguyệt "ừ" một tiếng nói: "Lạnh thì tốt, không lạnh cũng được, đều dễ uống."
Tư Ninh Ninh cong môi cười, hoàn toàn hiểu ý của Tưởng Nguyệt.
Nói chuyện về xương hầm một lần nữa, dặn dò ba nữ thanh niên trí thức về sớm một chút. Cả ba cô gái nhảy nhót vui vẻ, sau cùng cô mang theo Hòa Cốc cùng Sớm Mầm về nhà thanh niên trí thức.
Bên cạnh giếng , Tư Ninh Ninh đổ đầy nước vào bể, để Hòa Cốc và Sớm Mầm rửa mặt cho bớt nóng, đồng thời dặn hai củ cải nhỏ không được tới gần miệng giếng, xoay người vào trong lấy đồ.
Cuối cùng, khi bước ra khỏi nhà, trên tay cô là một rổ xương và một rổ rau xanh, gian nan ôm đến chỗ giếng.
Hòa Cốc nhìn thấy thì nhanh chóng đứng dậy chạy đến chỗ Tư Ninh Ninh, đưa tay ra nói: "Em giúp chị."
“Không cần, còn có hai bước thôi mà."
Cầm đồ ở tư thế này không dễ chịu, bất quá vài bước, cô mang qua được rồi, lôi lôi kéo kéo kẻo rớt trên mặt đất lại gây ra phiền toái.
"Ồ ..."
Hòa Cốc than thở quay lại cạnh giếng.
Mùa hè khô nóng khó có thể có tinh thần được, xung quanh cây cối tụ tập vô số loài ve sầu. Tiếng ve kêu râm ran không gián đoạn càng thêm cảm giác oi bức đồng thời trên người cứ nóng thế nào đấy, khả năng chỉ cần chọc một chút là bộc phát giận dữ ra ngoài mất.
Cái chậu và cái rổ gỗ được đặt trên bệ đá bên cạnh giếng, Tư Ninh Ninh đưa tay lau mồ hôi trên trán, trong lòng cũng nặng trĩu, trên lưng tựa như đang gánh một sức nặng vô hình, chỉ khát vọng có thể mát mẻ được một chút, hoặc là chỉ cần một cơn gió thôi cũng được.
Đại khái giống một câu nói:
"Mùa xuân dễ ngủ, mùa hạ buồn ngủ, mùa thu ngủ bao nhiêu cũng không đủ, mùa đông ngủ hoài không muốn dậy.” (*)
Tư Ninh Ninh đan hai bàn tay vào nhau, đưa lên đầu duỗi người, vừa duỗi eo vừa cử động vai, cánh tay, một lần nữa đánh lên được tinh thần: "Cho chị cái thùng nước."
Sớm Mầm thuận thế đưa thùng nước sang, thùng nước còn chút nước đổ ào ào vào bể. Cô đứng dậy đánh thêm một thùng nước nữa, nâng cằm, ra hiệu cho Sớm Mầm chặn đường thoát nước của bể nước lại, rồi đem đổ nước vào, lấy mấy quả dưa chuột từ rổ ra rửa sạch sẽ.
Trong rổ chỉ có ba quả dưa chuột nhỏ, Tư Ninh Ninh vốn định làm một đĩa rau trộn cho buổi trưa, trước mắt vừa lúc ba người, cô rửa sạch sẽ dứt khoát phân cho mỗi người một quả ăn ngay tại chỗ.
"Ăn đi.”
Tư Ninh Ninh cười: "Ăn xong rồi làm."
Nói rồi dẫn đầu cắn một quả dưa chuột.
Đừng nói quả dưa chuột chỉ giòn mà không có vị gì, tuy không ngọt như các loại dưa khác nhưng được rửa sạch bởi nước giếng mát lạnh, thật là thoải mái.
Một quả dưa chuột mát lành nuốt vào bụng, gió thổi nhè nhẹ lướt qua, nắng nóng dần dần thối lui, Tư Ninh Ninh bật cười, cảm khái.
Cô vậy mà cảm thấy ở mùa hè khô nóng, ngồi ở chỗ râm mát ăn được quả dưa chuột, cuộc sống bình đạm mang theo sự an nhàn, lạc thú.
Một ngày bận rộn bình đạm, vậy mà thực an nhàn nha ~
Khỏe mạnh bình yên sống, có đôi khi là một cuộc sống mà nhiều người khát vọng.
Mà vừa lúc Tư Ninh Ninh là một trong số "rất nhiều người" đó.
Ở một thôn xóm thô sơ cảm thụ văn hóa khu vực.
Ở dưới một mái hiên nhà cũ.
Dưới những bóng cây lốm đốm, lắng nghe tiếng gió vi vu ...
Đối với Tư Ninh Ninh, tất cả những điều này giống như là thanh lọc cơ thể và làm lắng dịu trái tim.
Cô không ghét hiện trạng này, không ghét niên đại thiếu thốn, ngược lại, cô thực hưởng thụ cuộc sống đang trôi qua bình dị như thế.
Khoát một ít nước ra rửa tay, Tư Ninh Ninh đổ rau vào trong rổ, lột bỏ lớp lá bên ngoài cho sạch đất ở gốc rễ, nhìn Hòa Cốc và Sớm Mầm cười dịu dàng: "Này, thỉnh hai bé thỏ con chăm chỉ giúp chị rửa rau đi ~ "
Sớm Mầm tay chân nhanh nhẹn, Tư Ninh Ninh chưa kịp nói cho hết lời đã bắt đầu hỗ trợ.
Hòa Cốc từ từ xắn tay áo lên, vừa chọn loại nào để rửa, một bên mím môi ngây thơ hỏi: "Vì sao lại là thỏ con? Không thể gọi là Đại Bàng sao? Đại bàng thật lợi hại nha! Nếu là đại bàng liền không cần lo lắng bị mấy con động vật khác khi dễ."
"Đại bàng là rất lợi hại."
Tư Ninh Ninh bận rộn hai tay, đồng thời không chần chừ mà đánh vỡ mong đợi của Hòa Cốc: "Nhưng chúng ta là thỏ, điểm này không thể thay đổi được."
(*) 春困秋乏夏打盹儿,睡不醒的冬三月
Xuân khốn thu phạp hạ đả truân nhi, thụy bất tỉnh đích đông tam nguyệt): câu này ý chỉ người mê ngủ, có thể ngủ mọi lúc.