Editor: Hye Jin
"Em sẽ không làm con thỏ!"
Hòa Cốc gầy yếu khuôn mặt trái xoan cố chấp, không hề tình nguyện, khóe mắt lóe lên tia sáng, hình như là muốn khóc.
"Trên thế giới này có rất nhiều thứ không như chúng ta mong muốn, thì có thể thế nào? Em muốn làm đại bàng là bởi vì đại bàng lợi hại, đúng không? Nói cách khác chính là cảm thấy con nhỏ nhu nhược dễ dàng bị các loài động vật khác khi dễ.
Tư Ninh Ninh chỉ ra vấn đề và kịp thời dẫn đường sửa lại cho đúng: "Nhưng thực tế chính là, chúng ta là con thỏ, đây là sự thật ai cũng không đổi được."
Tư Ninh Ninh nhìn chằm chằm Hòa Cốc: “Không muốn bị người khác ức hiếp, trước hết phải tự mình đứng lên.”
Vừa nói, cô vừa đưa tay dùng ngón tay cái lau giọt nước mắt đang trào ra trên mắt Hòa Cốc: "Cũng giống như bây giờ, em chỉ là một cậu bé nhỏ, nếu gặp được sự tình không có biện pháp giải quyết, không được dễ dàng rơi nước mắt, càng không thể vì chuyện không thể đạt được ý nguyện của bản thân mà rơi nước mắt."
Sớm Mầm hiểu rất rõ anh hai của mình, nhìn tình huống này thì cơ bản cũng có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, vì vậy cô bé đã ngừng rửa rau từ lâu, thận trọng đứng bên cạnh Hòa Cốc, ánh mắt nhìn Hòa Cốc và Tư Ninh Ninh. Cô bé không dám làm quá nhiều động tác, càng không dám nói lời nào.
Và những lời nói chuyện của Tư Ninh Ninh cũng khiến Hòa Cốc nhận ra điều gì đó.
Cái gọi là thỏ ở Hoa Quốc không đơn giản là một câu chuyện xưa.
Nó có ngụ ý riêng.
Hoa Quốc, là Trung Hoa ... Đây chính là ngụ ý của nó.
Anh cả cũng từng dạy dỗ nó, hiện tại cuộc sống khổ, nhưng rất nhiều người ngã xuống, dùng mệnh để đổi lấy cuộc sống này.
Khoảng thời gian khó khăn nhất đã qua, tương lai sẽ càng ngày càng tốt đẹp.
Sẽ từ nó, cùng rất nhiều trẻ em như nó, kiến tạo đất nước này, làm quốc gia ngày càng phồn hoa, hưng thịnh!
Làm sao nó có thể bởi vì con thỏ đơn độc mong manh mà vứt bỏ nó được.
Hòa Cốc quay sang một bên, đây cái tay Tư Ninh Ninh đi.
"Xin, xin lỗi, oa...... Tư Ninh Ninh em sẽ là một con thỏ ngoan, giống y như anh cả vậy.""
Hòa Cốc quay người đi chỗ khác, lấy tay áo cố gắng lau nước mắt: "Em là con thỏ kiên cường! Là nam tử hán đại trượng phu.... Em không khóc, em không khóc ..."
Nhưng mà nước mắt càng ngày càng nhiều lâu không hết được, Hòa Cốc vừa nức nở đứng ở đó khóc không ngừng.
Bắt đầu nước mắt nho nhỏ rồi từ từ từng giọt nước mắt lớn từ khóe mắt rơi xuống: "Oa .... Tư, Tư Ninh Ninh, thực xin lỗi, là em không tốt ... em nhịn không được .... oaaaa."
Sớm Mầm cũng nước mắt lưng tròng: "Anh hai ... "
Anh hai khóc không biết bao nhiêu lần, là do tính tình ngoan cố, chỉ là lần này cô bé cảm nhận được anh hai không phải là ngoan cố, là anh hai không kiềm chế được.
Sớm Mầm còn nhỏ không biết phải làm sao, nhìn anh hai rồi nhìn Tư Ninh Ninh chỉ biết ở bên cạnh lén lau nước mắt, hai mắt đỏ hoe.
"Không trách em, không trách em."
Tư Ninh Ninh tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống, kéo Hòa Cốc vào trong người, nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ vỗ vỗ nhẹ lưng trấn an."
Trong thời gian ngắn như vậy, Hòa Cốc toàn thân đổ mồ hôi, phía sau lưng nóng hôi hổi.
Tư Ninh Ninh trong lòng đột nhiên cảm thấy thật không dễ chịu.
Lúc đầu, cô cảm thấy Hòa Cốc hơi thất thường, nhưng về sau cô có thể nhìn ra nỗ lực của Hòa Cốc để kìm nén điều đó.
Đứa nhỏ này ... thật sự không thể kiểm soát được.
“Không phải lỗi của em … Lần đầu tiên em cố gắng chống lại sự phản kháng bên trong cơ thế, em sẽ cảm thấy bất lực và khó chịu.” Tư Ninh Ninh ôm Hòa Cốc, vén quần áo sau lưng lên, quạt quả gió nhẹ nhàng an ủi, cổ vũ: "Hòa Cốc, chị tin tưởng em có thể làm được."
"Em có tin vào chính mình không?"
Cảm xúc của Hòa Cốc đang trên bờ vực sụp đổ, với sự an ủi nhẹ nhàng của Tư Ninh Ninh khiến thằng bé dần dần bình tĩnh lại, tiếng khóc biến thành tiếng nấc nhẹ.
Thằng bé chần chờ hỏi Tư Ninh Ninh: "Em có thể chứ?"
Tư Ninh Ninh chưa kịp trả lời, cằm của thằng bé đã đặt lên vai Tư Ninh Ninh, nghẹn ngào khụt khịt nói: "Em không biết tại sao, chỉ là rất đau khổ, rất khó chịu ... Tư Ninh Ninh, em bị bệnh sao?"
Giọng nói non nớt thiên chân, thanh âm run rẩy, tràn ngập chua xót, bàng hoàng.
Trong lòng Tư Ninh Ninh nặng trĩu, đồng thời cô nắm bắt được một ít tin tức?
Bàn tay nhỏ bé tiếp tục vỗ vỗ lưng Hòa Cốc để trấn an, Tư Ninh Ninh chậm rãi hỏi : "Tại sao em lại cảm thấy không thoải mái?"
“Em ... em cũng không biết. ” Hòa Cốc do dự một lúc, rồi ngắt quãng nói rất nhiều.
Nói về câu chuyện xưa lần trước, Hòa Cốc không nghĩ đến con thỏ ở Hoa Quốc gian gian bắt đầu như vậy, rồi sau đó nói đến những sinh hoạt hằng ngày, muốn giường đệm sạch sẽ ngăn nắp, muốn đũa ăn cơm thẳng tắp đối xứng, vân vân.
Ngoại trừ cái đầu tiên, mọi thứ khác đều là chuyện nhỏ.
Tuy nhiên, chính những điều nhỏ nhặt này lại khiến Tư Ninh Ninh lập tức nắm bắt được mấu chốt.
"Ha ... Nguyên lai là như vậy sao?"
Cô đột nhiên bật cười.
Sớm Mầm cau mày và ngơ ngác nhìn Tư Ninh Ninh.
Hòa Cốc nghẹn ngào một lúc, cũng có chút khó hiểu.
Nó đứng thẳng dậy, vùng khỏi vòng tay của Tư Ninh Ninh, dẩu miệng khóc nức nở hỏi: "Cái gì như vậy?"
"Không có việc gì. Chị đã nói nha, mọi chuyện này đều là chuyện nhỏ, chỉ cần bé Tiểu Hòa Cốc nỗ lực là có thể đem chuyện nhỏ này xử lý một cách hoàn mỹ."
Tư Ninh Ninh cười, đưa Hòa Cốc và Sớm Mầm trở lại thành bể rửa rau.
Sau đó, cô lấy cớ dạy hai đứa bé ca hát dời đi tầm mắt, kỳ thật ở trong lòng, Tư Ninh Ninh cơ bản đã đem tiền căn hậu quả sửa sang lại rõ ràng.
Vẫn luôn cường điệu sự "sạch sẽ" chính là thói ở sạch.
Không muốn ăn cái gì, chính là bệnh kén ăn?
Tất cả hoàn toàn không phải ...
Bởi vì sao? Đơn giản nếu Hòa Cốc thực sự bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, vậy tại sao lúc ở ruộng ngô làm cỏ thằng bé vì cái gì mà không chút do dự moi đất làm cỏ.
Đối với người có thói ở sạch sẽ mà nói đây không phải là một sự tình cực kỳ thống khổ hay sao?
Còn có biếng ăn, nếu thật sự là kén ăn như vậy hôm qua sao thằng bé lại ăn một chén bì lạnh lớn, dù ghét bỏ mùi vị tỏi sống Hòa Cốc vẫn là ăn sạch sẽ cho nên giải thích như thế nào đây?
Cho nên đây không phải là thói ở sạch hay là bệnh kén ăn.
Từ khi bắt đầu, bọn họ nỗ lực nhưng đi sai hướng!
Trong lòng Tư Ninh Ninh có một suy đoán mới, để xác nhận suy đoán này, cô dự định sau khi nấu cơm mới hành động.
Rửa sạch xương ống, chần qua nước sôi, sau đó rửa sạch nồi rồi đổ nước vào, cho các loại hoa hồi và gia vị vào đun sôi, đồng thời Tư Ninh Ninh cắt bỏ một phần ba lá gan lợn đã làm sạch.
Con dao của thanh niên trí thức thức cũng do Triệu Hoành Binh mang theo, lúc đầu thì không sao, nhưng gần đây càng ngày càng lụt đi nhiều.
Tư Ninh Ninh cầm dao làm bếp đi ra ngoài, dùng cái bậc cầu thang mài dao qua lại vài lần rồi trở lại phòng bếp dùng nước rửa sạch, thái gan heo, quả nhiên nhanh hơn rất nhiều.
Tư Ninh Ninh thái gan heo thành từng lát mỏng, từ không gian lấy ra hành lá đem ra chỗ bồn gỗ người giếng để Hòa Cốc và Sớm Mầm nhặt rồi rửa sạch.
Gan heo thái mỏng đổ vào bát, đổ nước vào bát, Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn lại, Hòa Cốc và Sớm Mầm đang ngồi xổm trong phòng chính quay lưng về phía phòng bếp, tập trung nhặt hành lá mà không thèm nhìn sang bên này. Cô nhanh chóng lấy gia vị ra khỏi không gian, một tí tinh chất gà, nước tương, dầu vào bát, và thêm hai thìa bột mì tinh.
Chai, túi gia vị dùng sau được thu gọn gàng vào không gian, Tư Ninh Ninh nhấc hộp muối trên bếp lên, múc nửa thìa muối cho vào bát, trộn đều, ngẩng đầu hô lên: "Hành đã chuẩn bị xong chưa?"
“Dạ xong rồi đây ạ!"
Sớm Mầm mau chóng mang hành lá đến.
Tư Ninh Ninh cắt nhỏ hành lá.
Thực lòng mà nói, kỹ năng dao kéo hiện tại của Tư Ninh Ninh tốt hơn rất nhiều. Nhớ cái hồi ban đầu nấu cơm, lúc ấy phải cắt măng thành lát nhỏ, cô phải trợn mắt cẩn thận nhìn, sợ cắt phải đầu ngón tay.
Nào giống bây giờ, dao phay bang bang bang nhanh chóng cắt hành nhỏ đều răm rắp.
Cho phần trắng của hành lá vào bát đựng gan heo trộn đều để khử mùi tanh, lúc này nước trong nồi gần sôi rồi.
Tư Ninh Ninh nhấc nắp nồi lên, căn bếp lập tức bốc khói nghi ngút.
Thả vào nồi mì trứng, dùng đũa tùy tiện chọc chọc cho mì tơi ra, Tư Ninh Ninh đậy nắp nồi lại nấu thêm chốc nữa thì thấy Sớm Mầm cau mày thận trọng: “ Chị thanh niên trí thức, đây là lương thực tinh ạ?"
Tư Ninh Ninh nhìn lại hai đứa nhỏ, cười cười: "Anh cả của hai đứa em đưa tiền đưa phiếu, không cần quan tâm lương thực tinh hay là lương thực phụ, chỉ cần tập trung ăn được rồi, nấu là phần của chị ha."
Sớm mầm ngây thơ gật gật đầu.
Tư Ninh Ninh đẩy hai củ cải nhỏ vào phòng chính: "Mì sắp nấu xong rồi, hai đứa ra nhà chính ngồi chờ đi."
"Vâng!"
Ngay khi hai đứa nhỏ rời đi, Tư Ninh Ninh nhấc nắp nồi lên, dùng đũa gắp mì lên nhìn, mì còn chưa chín hẳn, lúc này gan heo vừa chín tới. Thêm một lát nữa rồi lấy ra khỏi nồi, vừa vặn gan heo ở trạng thái ngon nhất.
Phần lớn bát gan lợn đã được đổ vào nồi, Tư Ninh Ninh đợi bốn năm giây rồi mới dùng đũa chọc chọc gan heo cho nó giũ ra.
Đậy nắp nồi và để lửa nhỏ, trong thời gian này, Tư Ninh Ninh lấy một nắm rau diếp đã rửa sạch từ trong rổ, dùng tay véo một đầu rồi xoắn nắm lá rau diếp thành hai phần.
Mở nắp nồi, ném rau diếp vào trong nồi, nước lèo trắng ngần.
Tư Ninh Ninh lấy một cái bát, nếm thử nước dùng, có hơi nhạt nhạt bỏ thêm vào nồi nửa muỗng muối, khuấy khuấy hai lần bắt đầu xuống tay bày biện.
Một là hộp cơm nhôm, hai là chén sứ, đều là nửa chén mì, nửa chén canh gan heo, cuối cùng là rau diếp dòn dòn.
Tư Ninh Ninh lần lượt bưng hai cái chén lên bàn, cân nhắc trong lòng, cô cấp cho cái chén một đôi đũa thẳng tắp sạch sẽ.
Đối với hộp cơm nhôm, đôi đũa tất nhiên là sạch sẽ, nhưng màu sắc của hai chiếc đũa khác nhau, một chiếc còn mới, chiếc còn lại có chút cũ cũ.
Hai cái chén, hai đôi đũa khác nhau, mỗi cái đều không hề hoàn mỹ.
Tư Ninh Ninh muốn xem Hòa Cốc sẽ chọn cái nào.