Editor: Hye Jin
Sớm Mầm biết tính tình của anh hai, cho nên cô bé đúng với mong đợi của Tư Ninh Ninh, đứng sang một bên chờ Hòa Cốc chọn trước.
Mà đương sự Hòa Cốc, sau khi đã ăn được bì lạnh rồi, đầu tiên nghĩ đến đương nhiên là lựa chọn hộp cơm của Tư Ninh Ninh, thế nhưng nhìn thấy đôi đũa kia thì phồng miệng lắc đầu ngầy ngậy.
Sau một lúc nhìn về phía bên kia.
Chén đũa ở đằng kia sạch sẽ, nhưng chén sứ là chén thô nâu thẫm, có nhiều vết đốm nâu đậm nhạt trên thành chén, Hòa Cốc nhìn thôi đã khó chịu.
Tư Ninh Ninh giả vờ rót nước, thật ra mắt vẫn không ngừng chú ý đến tình hình xung quanh bàn ăn, cô phát hiện hơi thở của Hòa Cốc rõ ràng là nặng nề hơn, tuy không khóc nhưng thằng bé đang vò tai mình rất mạnh, vô cùng nóng nảy.
Tư Ninh Ninh đặt cái ấm nước xuống, đặt hai cái cốc để trên bàn, kịp thời lên tiếng dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Hòa Cốc ngập ngừng lắc đầu, bỏ tay xuống, không nói gì.
Tư Ninh Ninh liếc nhìn hai cái bát trên bàn, chủ động hỏi: "Có phải em không thích cái đũa này đúng không?"
"Vâng ...."
Tư Ninh Ninh đề cập đến đôi đũa, Hòa Cốc ngập ngừng gật đầu và hỏi: "Tư Ninh Ninh, đũa của chị đâu?"
Đũa của Tư Ninh Ninh là đũa đồng bộ với hộp cơm, cũng làm bằng nhôm, ngày thường hộp cơm và đũa thường xuyên rửa sạch sẽ, hơn nữa do chất liệu nhôm nên không giống đua gỗ bình thường xuất hiện những vết cũ.
"Vừa rồi chị dùng gan heo, rửa xong rồi vẫn còn lưu lại mùi tanh. Hiện tại em không thể dùng được.”
Tư Ninh Ninh tùy tiện tìm lấy cái cớ, sau đó vươn tay cầm lấy chiếc đũa trên chiếc chén sứ: "Như vậy, em và Sớm Mầm đổi đũa được cho nhau được không?"
“Vậy thì em có thể rửa nó được không?” Giọng của Hòa Cốc hơi mang giọng mũi.
Tư Ninh Ninh lắc đầu từ chối lời xin xỏ của Hòa Cốc: "Vừa rồi chị đã rửa sạch sẽ rồi, nó rất là sạch sẽ."
“Chính là……”
Hòa Cốc lại cảm thấy cảm giác khó chịu trong lòng lại dâng lên, nuốt nước bọt, cắn môi nhìn Tư Ninh Ninh, môi run lên một hồi, nó cầm lấy chiếc đũa trong tay Tư Ninh Ninh, xoay người ngồi trên băng ghế dài.
Đưa tay lên lau nước mắt, Hòa Cốc vừa dùng đũa gắp mì vừa hát bài hát mà Tư Ninh Ninh đã dạy ở giếng:
"Không sợ gió tuyết, ta là thế hệ trẻ tương lai đổ máu không đổ lệ ...
Những giọt nước mắt pha lê lần lượt lăn vào bát mì, kèm theo đó là giọng hát đứt quãng của đứa trẻ.
Tư Ninh Ninh đứng bên cạnh nhìn Hòa Cốc, trong lòng một trận chua xót.
Đúng vậy.
Không phải sạch sẽ cũng không phải là bệnh kén ăn.
Là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Cái niên đại này không có chứng bệnh gọi là "ám ảnh cưỡng chế", mọi người đều không hề hiểu biết đến nó.
Và bởi vì những nơi khiến Hòa Cốc cảm thấy khó chịu và kích thích là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày, mọi người chỉ đơn giản là không để ý, thậm chí không thể lý giải được.
Trong hoàn cảnh thiếu hiểu biết như vậy, thái độ của người lớn có thể khiến trẻ nhỏ cảm thấy bị áp bức, bức bách,… do đó càng thêm nhiều kháng cự.
Trong lòng không được lý giải, dần dà đứa nhỏ trở nên hướng nội, kháng cự cùng giao lưu với người khác.
Mà cơ thể không được no lâu, lúc đầu dạ dày sẽ nhỏ dần, sau đó kéo dài thêm triệu chứng “chán ăn”.
Mọi thứ đều do chững ám ảnh cưỡng chế dẫn đến các bệnh trạng tiếp theo ...
Ý tưởng của Tư Ninh Ninh miễn là xác định được vấn đề, đúng bệnh mới kê đúng thuốc được, chính là hiện tại ...
Đứa trẻ nhỏ vô tội, giọng non nớt trẻ em đứt quãng hát một bài hát, tự mình cổ vũ bản thân, Tư Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy quá trình chữa bệnh không chỉ là sự dày vò với Hòa Cốc bé nhỏ.
Mà cô cũng bị dày vò.
Nhìn thấy Sớm Mầm câu nệ đứng bên cạnh bàn, Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng thở ra, cố gắng nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Được rồi Sớm Mầm, Hòa Cốc ăn trong hộp cơm này, vậy em ăn trong chén sứ được không?"
Vừa nói, Tư Ninh Ninh dời chiếc chén sứ sang đối diện, dắt Sớm Mầm ngồi đối diện với Hòa Cốc, để hai đứa nhỏ đối mặt nhau, không ai ảnh hưởng ai ăn cơm.
Sớm Mầm cười ngọt ngào, cầm đũa lên và đắm mình trong tô mì: “Cảm ơn chị thanh niên trí thức."
Trong nồi vẫn còn một chút gan heo và hơn phân nửa nước lèo, Tư Ninh Ninh lấy cái tô đổ ra, sau đó bắt đầu nấu cơm cho thanh niên trí thức.
Trong lúc bận rộn, cô nghe thấy Sớm Mầm từ trong phòng chính kêu lên một tiếng: "A ~ Anh hai, gan heo này ngon quá! Còn ngon hơn nhiều so với anh cả làm ấy!"
Thời buổi này nấu nướng, ngoại trừ dầu và muối, các gia vị khác ít khi được sử dụng, chứ đừng nói đến việc thêm chút bột mì bảo trị gia vị thức ăn.
Vả lại, Hoắc Lãng là người đàn ông, làm việc thì không thành vấn đề chứ mà bắt anh ấy nấu ra mỹ vị đúng là làm khó người mà.
Sở dĩ Sớm Mầm nói như vậy là vì trước đó trong nhà có gan heo. Là anh cả làm.
Làm xong mùi tanh không chỉ nồng mà còn cứng ngắc, ăn nghẹn!
Tuy nhiên, vì biết đồ ăn trân quý, chẳng sợ hương vị không được như mong muốn, lúc đó Sớm Mầm vẫn ngoan ngoãn ngồi vào bàn và ăn hết bát gan heo cùng anh cả.
So sánh với trước kia, bây giờ được ăn gan heo mềm thơm như vậy, Sớm Mầm hai mắt híp lại, vui vẻ hài lòng.
Hòa Cốc cũng bị đồ ăn làm cho nín khóc, hầu hết các bạn nhỏ đều sĩ diện, vừa mới khóc xong khó tránh khỏi cảm thấy thẹn thùng, ngượng ngùng, bởi vậy đúng là mì gan heo Tư Ninh Ninh làm rất ngon nhưng Hòa Cốc chỉ vùi đầu vào ăn thôi không đáp lời Sớm Mầm.
Sau khi hai đứa nhỏ ăn xong, những thanh niên trí thức khác lần lượt đi về, người còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng Tưởng Nguyệt kêu to: "Không phải là mua xương sao! Xương gì mà thơm quá à!"
Lý Lăng Nguyên: “Mau mau né ra choán hết cả đường đi, nước miếng của tớ không kịp nuốt luôn rồi!
Xương đã được hầm trong nồi hơn một tiếng đồng hồ, xương có cả thịt, Tư Ninh Ninh cho lá nguyệt quế, quế nhục cùng một số gia vị khác, lúc này mùi hương lan tỏa khắp nơi.
Lý Lăng Nguyên và Tưởng Nguyệt dẫn đầu lao vào phòng chính, Hòa Cốc và Sớm Mầm chưa kịp rời bàn làm cho giật mình, nhảy xuống ghế nép ở sau lưng Tư Ninh Ninh.
Lý Lăng Nguyên và Tưởng Nguyệt cũng bối rối, không biết trước mắt đang xảy ra chuyện gì.
"Cơm ở trong nồi ở nhà bếp. Các cậu sang lấy đi." Tư Ninh Ninh chớp chớp mắt, cầm lấy cái chén cái hộp cơm trên bàn, mang Hòa Cốc và Sớm Mầm đi đến bên cạnh giếng.
Đổ đầy nước vào bể, Tư Ninh Ninh yêu cầu Sớm Mầm và Hòa Cốc đợi một lúc, hái một phiến lá dày, to, giả vờ vào phòng để lấy một ít nước rửa chén.
Trở lại giếng , Tư Ninh Ninh nói với Hòa Cốc: "Nhớ đây là cái gì không?"
Hòa Cốc gật đầu .
Hôm qua nó mới dùng, nó nhớ, rửa bát rất sạch.
Tư Ninh Ninh cười hài lòng: "Được rồi, chị bây giờ bận, Sớm Mần không biết cái này, em có thể giúp chị dạy Sớm Mầm dùng thế nào được không?"
Hòa Cốc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Em có thể.”
“Thực ngoan." Tư Ninh Ninh tán thưởng sờ sờ cái đầu nhỏ của Hòa Cốc, dặn dò hai củ cải chỉ được rửa bằng nước trong bể, không được ghé sát vào giếng, đảm bảo xong mới ở lại chỗ nhà chính.
Trong phòng chính, Từ Thục Hoa đổ hết canh vào cái chậu lớn, mọi người đã ngồi nghiêm chỉnh trên bàn rồi, thấy Tư Ninh Ninh bước vào cả một đám hai mắt sáng rực mà nhìn cô.
Lý Lăng Nguyên: "Thanh niên trí thức Tư, cái này sao nhiều thế? Bao nhiêu tiền á?"
Tưởng Nguyệt giật giật chóp mũi, dùng hai tay che miệng: "Ai ai! Tư Ninh Ninh cậu nấu làm sao vậy, thơm quá."
Cái bộ dáng kia giống như không che miệng nước miếng sẽ chảy ra vậy đó, thật buồn cười.
"Một nồi xương to này thật ra có ba cân hai lạng, còn có nửa cân gan heo, tổng cộng 4 cân rưỡi, tiêu hết 1 đồng không tốn phiếu."
Tư Ninh Ninh chuẩn bị sẵn lý do thoái thác rồi: "Xương bán giá không cao, xương heo tuy rằng không cần phiếu nhưng cơ bản ngày thường không mua được, đồng chí Hoắc Lãng có thể mua được hẳn là phải dùng quan hệ."
Gan heo giá không cao bằng thịt, đi vào chỗ mua thịt mua cơ mà đâu phải lúc nào cũng có thể mua được.
Bởi vì loại đồ vật này cơ bản công nhân chỗ lò mổ đã chia nhau cả rồi.
Tuy không phải là hành động đứng đắn ở thời đại này. Song như thế nào cũng là một miếng thức ăn mặn, có thể tự mình ăn hoặc là đem đi chợ đên để bán.
Mọi người nhìn nhau.
Việc nào ra việc đó, bọn họ đương nhiên phải cảm ơn Hoắc Lãng, càng nhiều hơn là ngượng ngùng.
Không ai nói lời nào, Tư Ninh Ninh tiếp tục: "Lát nữa cơm nước xong tớ đem tiền dư cùng phiếu ra ngoài, mọi người tính xem phân thế nào."
Trong phòng lại im lặng.
Mạc Bắc nhìn chằm chằm cơm trắng trước mặt, nhất thời thất thần.
Lúc trước hắn đưa gạo cho Tư Ninh Ninh, nhờ Tư Ninh Ninh xem tâm tình làm cho hắn, tối qua hắn có đưa hạt cao lương cho rằng hôm nay Tư Ninh Ninh sẽ làm hạt cao lương, cơ mà ...
Mắt lạnh lùng của Mạc Bắc xẹt qua, ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Hai đứa trẻ đó là ai?"
Người khác cũng phản ứng lại, mồm năm miệng mười: "Tớ biết em gái kia, tên là Sớm Mầm. Nghe thím trong đội bảo là em gái của đồng chí Hoắc Lãng, đúng không? Làm sao họ lại tới đây?"
Tư Ninh Ninh đã đoán trước được cảnh tượng này từ lâu, nên bình tĩnh trả lời: "Trong khoảng thời gian bận rộn mùa vụ này, đồng chí Hoắc Lãng là trai tráng lao động chính của đội ... Anh ấy biết khoảng thời gian kế tiếp sẽ rất bận không có thời gian chăm sóc hai đứa em, nghe thím trong đội bảo tớ ở thanh niên trí thức phụ trách nấu cơm, tớ nhờ anh ấy hỗ trợ mua thịt thì anh ấy thuận tiện ủy thác tớ chuyện này ..."
Lo lắng có người sinh ra ý tưởng không tốt, Tư Ninh Ninh mím môi nói tiếp: "Đồng chí Hoắc Lãng đã đưa khẩu phần ăn của hai đứa nhỏ lại đây. Bọn họ ăn cơm chỗ này, sẽ không ảnh hưởng đến mọi người. "
"Ý tớ không phải vậy!"
"Tớ tớ tớ tớ tớ cũng không có ý tứ đó!"
Nghe thấy lời nói của Tư Ninh Ninh , tất cả mọi người đều nhanh chóng nhấc tay tỏ thái độ.
(*) Nguyên văn:
投我以木瓜,報之以瓊琚。
匪報也,永以為好也。
Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư.
Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã
Người tặng ta mộc qua, ta tặng người quỳnh cư
Không phải vì báo đáp, vì giao hảo cả đời
Hai câu này trích trong bài thơ Mộc Qua 1 (木瓜 1) của Khổng Tử trong Kinh Thi
Mộc qua: dây mậu mộc, trái như trái dưa nhỏ, chua, ăn được.
Quỳnh: sắc đẹp của ngọc.
Cư: tên một thứ ngọc để đeo.
Hai câu này nói rằng người tặng ta một vật nhỏ mọn, ta phải báo đáp lại bằng một vật quý giá hơn, song chưa đủ để báo đáp, chỉ muốn giao hảo tốt đẹp và không quên nhau lâu dài."