Editor: Hye Jin
Tống Thư Hãn nhẹ đẩy cái gọng kính: "Đồng chí Hoắc Lãng đã giúp chúng ta rất nhiều. Hai đứa em ở chỗ này ăn cơm không ảnh hưởng đến chúng ta, chỉ là phiền toái cậu thôi, thanh niên trí thức Tư.... Tập thể chúng ta thiếu nhân tình đồng chí Hoắc Lãng kết quả một mình cậu trả nợ nhân tình."
Đúng không?
Em trai và em gái của Hoắc Lãng ăn cơm ở chỗ thanh niên trí thức, người nấu ở chỗ thanh niên trí thức là ai? Là Tư Ninh Ninh!
Nhìn đống xương to bốc khói nghi ngút trong nồi, thịt trên đó ước chừng sáu bảy lạng ...
Ngửi thấy mùi thơm Tống Thư Hãn văn nhã cũng không thể không nuốt nước bọt.
Bọn họ…… Thật là chiếm đại tiện nghi của người!
Từ Thục Hoa cũng để ý chuyện này: "Người ta chiếu cố chúng ta nhiều như vậy, chúng ta có phải hay không nghĩ biện pháp hồi đáp?"
Trái tim Tư Ninh Ninh lệch một nhịp: "Không cần đâu!”
Cô lấy cớ để qua cái chuyện thịt và chuyện hai đứa nhỏ sang ăn cơm, giờ muốn đi cảm tạ người ta kia không phải bị lòi mất sao?
Nghĩ đến đó, Tư Ninh Ninh nhìn lướt qua mấy người đang mờ mịt ở trong phòng: "Tớ xem chuyện này không cần phải nói thêm nhiều lời, nói nhiều ngược lại thêm hiểu lầm, vạn nhất đồng chí Hoắc Lãng cho rằng chúng ta khách sáo quá không muốn hỗ trợ, thật vậy sau này chúng ta làm thế nào, nhỡ có việc cần hỗ trợ?"
"Về sau hai đứa nhỏ sang đây, mọi người thân thiện chút là được, không cần phức tạp nhường ấy đâu."
Nói về phía sau, giọng nói của Tư Ninh Ninh trở nên yếu hơn.
Tâm tư thật thà thuần phát là tốt, cơ mà Tư Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy thuần phát cũng có mặt ... khó nói
Nói đi nói lại, thanh niên trí thức ở chung một nhà làm cô sinh ra cảm giác muốn tận khả năng chiếu cố các cậu ấy. Phẩm chất các cậu ấy đúng với câu nói: "Người tặng ta mộc qua, ta tặng người quỳnh cư" (*)
Phàm là người ích kỷ, lòng tham vô đáy, cô cũng không giống như bây giờ vì muốn mọi người ăn một miếng thịt mà suy nghĩ đến nát óc.
Nghĩ nghĩ, đôi lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh hơi giãn ra, khuôn mặt nở một nụ cười bất lực.
May mắn là mọi người đối với lời nói của cô đều vô cùng tán thành.
Tống Tiểu Vân đồng ý: “Tớ nghĩ Ninh Ninh nói đúng. Các cô chú trong đội cũng tốt với chúng ta lắm.”
Tưởng Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó "ừm" một tiếng thật dài, ngập ngừng nói: "Chúng ta làm việc không tốt bằng xã viên, ưu thế nhất chắc là biết chữ ... Kia, hay chúng ta hỏi một chút xem trong đội con cái nhà ai muốn biết chữ hay không?"
Tưởng Nguyệt nhìn chung quanh mọi người, trong giọng điệu có quá nhiều xác định: "Nếu là có thì chúng ta dạy."
Từ Thục Hoa và Tống Thư Hãn gật đầu: "Tớ cảm thấy được đấy."
Mọi thứ bị khúc chiết một chút bất quá cuối cùng cũng phát triển theo mong đợi.
Tư Ninh Ninh cảm thấy nhẹ nhõm: "Mọi người tranh thủ ăn cơm đi."
Trên xương có khá nhiều thịt, có thịt nấu rục tán ra canh đại loại là khá nhiều.
Vừa nói, Tư Ninh Ninh vừa đi vào bếp nhanh chóng luộc một mớ rau diếp, thêm một ít nước tương, chút dầu trộn lên để trên bàn.
"Canh xương béo quá, nhiều dầu mỡ, các cậu ăn thêm chút rau trộn."
Xuống nông thôn gần hai tháng, số lần ăn mặn đếm trên đầu ngón tay, hiện tại canh xương trước mặt, cả đám bắt đầu ăn uống thỏa thích, căn bản không ai lắng nghe Tư Ninh Ninh nói chuyện.
Tư Ninh Ninh cười cười không để ý.
Sau khi nếm thử, Tư Ninh Ninh cảm thấy canh xương có chút ngấy nên cũng không trộn lẫn với mọi người.
Còn lại nước lèo gan heo. Tư Ninh Ninh bưng cái chén đi ngoài cửa.
Hòa Cốc và Sớm Mầm đã rửa bát xong rồi, bây giờ một chén một hộp cơm chồng đặt ở một bên, hai đầu củ cải ngồi xổm dưới bóng cây chơi mặt rỗ đòn gánh.
Tư Ninh Ninh liếc ngang qua phát hiện bộ kia là bộ mới, cành liễu còn mới hình như mới làm.
"Các em ..."
“Tư Ninh Ninh, nhìn này!” Tư Ninh Ninh chưa kịp nói chuyện, Hòa Cốc ngưởng cái đầu nhỏ vẫy vẫy, khuôn mặt thoải mái tươi cười: "Đây là anh cả làm cho em, chờ chị ăn cơm xong chúng ta cũng nhau chơi nha!"
Tư Ninh Ninh gật gật đầu, tiếp tục lời vừa mới cắt ngang: "Ăn trưa xong rồi nghỉ ngơi một lát, các em về nhà hay ở lại chỗ thanh niên trí thức?"
Nếu ở lại đây, cô sẽ lấy chiếu xuống mang qua chỗ sảnh, gió lùa vào nhà chính ngủ trưa sẽ thật thoải mái.
Sớm Mầm quay lại nhìn Hòa Cốc, cô bé hoàn toàn theo ý của anh hai mình.
Hòa Cốc "vâng" một tiếng, không xác định hỏi: "Anh cả hình như đi trong huyện.
Hòa Cốc thật ra cũng không biết, bất quá liên tưởng đến anh cả lúc trước nói có chỗ ăn cơm, bản năng cảm thấy anh cả đi huyện rồi.
Tư Ninh Ninh nghe thấy điều này, cô biết phải an bài thế nào rồi.
Cô ngậm một ngụm cơm, nuốt xuống thức ăn: "Trong nhà không có ai các em đừng về nữa. Chờ buổi chiều anh cả trở lại thì đến đón các em ha."
Sớm Mầm ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ ~"
Hòa Cốc thì càng tốt, nó thích ở cạnh Tư Ninh Ninh, ước gì được ở lại chỗ này.
Cơm nước xong xuôi ở gần giếng rửa chén luôn, mang hai đứa nhỏ về phòng, nhà chính nam thanh niên trí thức đã tan đi rồi, Từ Thục Hoa đang dọn bàn.
Tư Ninh Ninh lấy phiếu tiền và sổ đưa cho Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân, bảo hai cậu ấy thay cô tính toán mà chia tiền lại cho mọi người.
Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân đều học đến sơ trung, học vấn không phải nói chơi, Tư Ninh Ninh không lo lắng.
Xong rồi Tư Ninh Ninh dọn dẹp chỗ khu vực phòng chính, vác chiếu lại chỗ dự định trước, chăn đệm thì ra lang can giũ giũ phơi nắng.
Rút một chiếc khăn cũ ra lau thật kỹ, lại cọ cọ chiếu một lần, chờ hơi nước được gió hong khô, Tư Ninh Ninh ngồi xổm ở một bên, vỗ vỗ cái chiếu gọi hai củ cải đang chơi mặt rỗ đòn gánh sôi nổi: "Được rồi, chờ chiều rồi chơi, lại đây ngủ trưa."
Từ Thục Hoa từ phòng bếp đi ra, nghe được lời này liền cười cười: "Cậu ngủ ở đây á, ngủ trên mặt đất có được không?"
"Tại sao không? Chỗ này thực mát mẻ."
Không phải trời mưa, trời nóng độ ẩm cũng không quá cao nhưng ngủ trưa vẫn có thể, nếu là ngủ lâu khẳng định không được.
Dễ mắc bệnh phong thấp.
Tống Tiểu Vân hỏi: "Hai đứa nhỏ ngủ ở đây, cậu ngủ ở đâu?"
Tư Ninh Ninh lắc đầu: “Tớ không buồn ngủ.”
"Nơi này thật tuyệt! Chiếu cũng lớn, hai đứa nhỏ nhỏ xíu, còn cả một khoảng lớn."
Sau khi Tưởng Nguyệt tính toán xong, số tiền còn lại chia thành bảy phần, bên thanh niên trí thức nữ đã cầm rồi, còn ba phần chờ đi làm đưa cho đồng chí nam bên kia.
Tưởng Nguyệt ánh mắt nhìn thoáng qua Tư Ninh Ninh "Tớ có thể ngủ cạnh không?"
"Được thôi, cậu là muốn lòi chân ra hay lòi đầu?" Tư Ninh Ninh nhún vai cười nói.
Chiếu chỉ dài khoảng 1.5m hai đứa nhỏ thì dư chứ mà Tưởng Nguyệt cũng đòi trộn lẫn vào thì không được.
Tưởng Nguyệt mím môi, ngạo kều hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa.
Hòa Cốc và Sớm Mầm chơi một lúc, rửa tay bên giếng rồi mới chạy lại chỗ chiếu nhíu mắt ngủ.
Bên kia mấy cô gái hiếm khi không chợp mắt, ngồi quây quần bên bàn trong phòng chính, có người chống cằm, có người lại nằm trên bàn nhưng điểm chung là đều nói chuyện, nhỏ giọng mà nói chuyện với nhau:
"Đội trưởng nói lúa cắt gần xong rồi, lập tức vội tuốt lúa rồi phơi, xong rồi cắm mạ cho mùa tiếp theo, chiều này chúng ta được nghỉ nửa ngày, chờ ngày mai an bài công việc khác."
"Tớ đã muốn tan thành từng mảnh rồi, còn tốt a, chúng ta ở đây không phải là cái gì, à ừm ... gì á nhỉ, đợt ấy Tư Ninh Ninh nói ấy, Hán, à không đảo Hải Nam tận ba vụ lúa?"
Từ Thục Hoa cào cào cổ, lười biếng ngáp một cái: "Chúng ta mới vụ đầu tiên, muốn làm tận ba vụ chắc mài cả hai tầng da mất."
Tư Ninh Ninh gật gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Ai nói thanh niên trí thức không được chứ?
Toàn là người trẻ tuổi từ thành phố về, có thể không oán hận, kiên trì lâu như vậy, thực không tồi.
Ngoài cửa gió thổi nhè nhẹ cành tre, cửa sổ gỗ phát ra tiếng kêu ê răng "kẽo kẹt", trong phòng trầm lại, chợt nghe Tống Tiểu Vân thở dài: "Tớ còn tưởng vội xong còn có thể nghĩ hai ngày, hiện tại xem ra cắt lúa xong còn vội hơn."
"Cũng còn tốt mà … Mệt thiệt mà được ăn một bữa trưa như hôm nay, ngẫu nhiên có thể ăn uống thỏa mãn, chỉ canh thịt thôi tớ cũng đủ vui rồi."
Tư Thục Hoa cười ha ha ngượng ngùng: "Nhà tớ em trai em gái nhiều, là chị gái ngày thường mặc kệ mua cái gì tớ đều không dám tranh, nhường hết cho em.”
Từ Thục Hoa nhìn những chiếc lá xanh mướt đung đưa ngoài cửa: "Kỳ thật tớ cảm thấy ở một khía cạnh nào đó ở đây thật khá thoải mái."
Hòa Cốc và Sớm Mầm đã ngủ say rồi, hai đứa nhỏ nằm nghiêng, một đứa nhỏ nằm dang tay chân ra, chốc nữa xoay người thì có thể lăn ra khỏi đất mất.
Tống Tiểu Vân và những người khác nói về việc đồng áng, tâm sự về gia đình. Tư Ninh Ninh không có gì để nói chen vào nên cô im lặng nghe thôi.
Nhẹ nhàng đi tới cửa ngồi xổm xuống, ôm Sớm Mầm dịch vừa giữa, đúng dậy vẫy vẫy đuổi ruồi.
Thanh niên trí thức còn lại hơn nửa gan heo, có thể là có mùi tanh nên ruồi bọ nhiều quá.
Con ruồi bay loanh quanh trong nhà, có lúc đậu xuống bàn, có khi dừng chỗ Hòa Cốc và Sớm Mầm, quấy rầy hai đứa nhỏ, bực mình duỗi chân, ngủ không yên giấc.
Tư Ninh Ninh dọn cái ghế xếp sang bên cạnh, yên lặng nghe mọi người nói chuyện, tiện tay đuổi ruồi bọ cho mấy đứa nhỏ ngủ.