Editor: Hye Jin
Tưởng Nguyệt dụi đầu vào cánh tay, mệt mỏi kêu một tiếng "ừm" thở dài ra một hơi, nằm bò trên bàn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Tống Tiểu Vân và Từ Thục Hoa đang nói chuyện, nhưng Tưởng Nguyệt không hề nói lời nào, nhìn thấy Tư Ninh Ninh ngồi ở cửa chăm sóc hai đứa nhỏ, Tưởng Nguyệt nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu chăm sóc quá cẩn thận đi, ở nhà cậu có em trai em gái sao?"
"Không có.”
Tư Ninh Ninh trả lời dứt khoát, mãi một lúc mới ý thức được cái gì đó, sắc mặt thay đổi bổ sung: "Có một em gái kế nhỏ hơn vài tháng tuổi."
“A?” Tống Tiểu Vân sững sờ vươn cổ tò mò nhìn Tư Ninh Ninh: "Không có em trai, anh trai sao? Em gái kế gần tuổi ... Kia vì sao em ấy không xuống nông thôn."
Một từ em gái kế làm Tống Tiểu Vân gần như có một ý tưởng mới về xuất thân của Tư Ninh Ninh.
Em gái kế tức là con gái của mẹ kế, cha ruột thì càng yêu thương con gái mình chứ? Xuống nông thôn đương nhiên phải muốn giữ con gái mình bên cạnh chứ?
Vậy mà Tư Ninh Ninh lại phải về nông thôn.
Tư Ninh Ninh vuốt nhẹ mái tóc xõa ra sau tai, cụp mắt xuống, cong môi nở một nụ cười nhẹ, vừa định trả lời thì một giọng nói vang lên từ phía ngôi nhà của một thanh niên trí thức:
"Sớm Mầm, Hòa Cốc?"
Tư Ninh Ninh sửng sốt, nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ say, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Ba cô gái trong phòng nhìn nhau, và tất cả đều thống nhất suy đoán của riêng mình.
Từ Thục Hoa xúc động lên tiếng: "Tớ còn luôn cho rằng Ninh Ninh gia cảnh tốt nhất trong chúng ta, thì ra, cậu ấy cũng có áp lực ..."
Tưởng Nguyệt im lặng và thở dài: "Tư Ninh Ninh không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, ngày thường đều cố gắng chiếu cô chúng ta ... Về sau mọi người tự mình làm bữa sáng đi, đừng chuyện gì cũng chờ người khác.”
Tống Tiểu Vân gật đầu tán thành.
Tư Ninh Ninh xinh đẹp, gia cảnh tốt, biết nhiều thứ, dù là ở chung với thanh niên trí thức hay là với xã viên đội sản xuất đều thực tốt.
Nói cách khác, Tống Tiểu Vân luôn hâm mộ với Tư Ninh Ninh, thậm chí có lúc cô ấy còn ghen tị với Tư Ninh Ninh.
Cho đến khi nghe nói Tư Ninh Ninh có một người em kế cũng trạc tuổi nhau, và Tư Ninh Ninh phải xuống nông thôn chứ không phải em kế, Tống Tiểu Vân tự mình bổ não một hồi kịch đại chiến gia đình.
Hiện tại Tống Tiểu Vân chỉ cảm thấy Tư Ninh Ninh thật đáng thương, vô cùng đáng thương.
Ngay cả với những thứ tốt mà Tư Ninh Ninh thường dùng, Tống Tiểu Vân cảm thấy đó không phải là "tình yêu" của người cha dành cho con gái, mà là một loại "dỗ dành".
Thân là cha, dỗ dành con gái ruột vui vẻ để con gái ruột chịu đựng xuống nông thôn thay vì con gái vợ sau.
Nghĩ đến đây, Tống Tiểu Vân đột nhiên khóc nức nở, nước mắt rơi xuống: "Ninh Ninh, Ninh Ninh thật đáng thương!"
Từ Thục Hoa và Tưởng Nguyệt nhìn khó hiểu, nhíu mày.
"Cậu không sao chứ?"
...
Ngược lại, Tư Ninh Ninh chạy lon ton đến bên hông nhà, đụng phải Hoắc Lãng.
"Anh trong huyện bận xong rồi sao? Hai đứa nhỏ ngủ rồi."
“Hả?” Hoắc Lãng ngây người một lúc, mới hỏi ngược lại: “Cái gì chuyện trong huyện, tính toán thời gian, anh đoán chừng hai đứa nhỏ cơm nước xong xuôi rồi vẫn ở nhà chờ mà không thấy hai đứa nhỏ về, liền tới đây nhìn xem."
Hoắc Lãng dừng một chút, mới nói: "Em nói bọn nhỏ ngủ rồi, ngủ ở chỗ thanh niên trí thức?"
Đôi môi màu hồng đào của Tư Ninh Ninh khẽ mím lại, cảm giác được có điều gì đó không ổn, thành thật gật đầu: "Hòa Cốc bảo anh vội chuyện trong huyện, em suy nghĩ ở trong nhà không có ai, hai đứa nhỏ còn nhỏ quá, trở về em không yên tâm nên lưu hai đứa nhỏ lại.
Nói đi nói lại, Hoắc Lãng và Tư Ninh Ninh cơ bản đã đoán ra được sự tình rồi.
"Tiểu tử thối kia, học thì không giỏi chỉ biết làm trò.”
Vẻ mặt Hoắc Lãng nhất thời trầm xuống, bước đi mạnh mẽ uy vũ hướng đến cửa nhà thanh niên trí thức, muốn xách người về nhà dạy dỗ một phen.
Tư Ninh Ninh nhìn sắc mặt là biết anh ấy suy nghĩ cái gì, vội vàng lùi lại một bước, giang hai tay chắn Hoắc Lãng.
Cô lắc đầu không tán đồng: "Đừng vội vàng cấp ra kết luận, vạn nhất hiểu sai gì thì sao? Hơn nữa em quên cùng anh nói, kiên nhẫn một chút!"
Quan niệm của người dân thời đại ngày nay nhiều người cho rằng, con trai không ngoan, mặc kệ là chuyện gì thì "đánh" để giải quyết, giải quyết không được thì đánh thêm trận nữa.
Đúng, đôi khi nó có tác dụng, nhưng đối với một đứa trẻ bảy hoặc tám tuổi như Hòa Cốc, tâm tính và các phương diện nhận thức còn chưa phát triển đầy đủ, đánh sẽ không có tác dụng.
Đặc biệt, Hòa Cốc lúc này còn đang gặp một số vấn đề về tâm lý.
Tư Ninh Ninh nói những lời này, cô hiển nhiên có chút tức giận.
Nhìn thấy vẻ mặt cô chấp căng chặt, dừng lại bước chân: "Vậy em nói làm sao bây giờ?"
"Chuyện này em sẽ nghĩ cách dẫn đường thằng bé."
Tư Ninh Ninh cau mày, suy tư một chút rồi nói: “Ngoài ra, em còn phát hiện ra một số vấn đề chi tiết."
Tư Ninh Ninh lật ngược tất cả những cân nhắc trước đây về các triệu chứng như chán ăn và thích sạch sẽ, phổ cập một số kiến thức cho Hoắc Lãng về chứng ám ảnh cưỡng chế.
"Hòa Cốc kháng cự ăn cơm không phải vì cơm mà là một số vấn đề chi tiết khi ăn cơm."
"Sau khi anh về, hãy quan sát và điều chỉnh theo những gì em nói, xem xem thằng bé có phát sinh mâu thuẫn gì hay không..."
"Nếu vẫn là như cũ, anh phải nhớ kỹ, không được quát thằng bé, quay đầu tìm em nói rõ tình huống cho em biết."
Tư Ninh Ninh bên này nói chuyện phiếm, bên kia, bên phòng thanh niên trí thức Lý Lăng Nguyên ngồi ở cửa vươn cổ nhìn ra ngoài.
Tống Thư Hãn mượn cuốn sách quý bìa đỏ của Mạc Bắc, theo hướng Lý Lăng Nguyên căng ra như con hươu cao cổ, tò mò hỏi : "Cậu ra sức nhìn cái gì vậy? "
Ngay tại khi lời nói rơi xuống, Tống Thư Hãn đã ngồi xổm bên người Lý Lăng Nguyên, cùng nhau vươn cổ nhìn về phía bên sườn phòng nữ thanh niên trí thức.
Tống Thư Hãn híp mắt không nhìn rõ, lấy tay dụi dụi mắt, đeo kính vào, tiếp tục nhìn về phía kia.
Sau khi nhìn rõ, Tống Thư Hãn nhíu mày cặp mi dài thanh tú, rít một cái, do dự hỏi Lý Lăng Nguyên: "Thanh niên trí thức Tư rất quen thuộc với đội trưởng đội bảo an kia à?"
"Chắc dậy á? Bằng không người ta sẽ dùng quan hệ giúp chúng ta mua thịt, còn ủy thác thanh niên trí thức Tư chiếu cố em trai em gái chứ?"
Lý Lắng Nguyên nói chuyện ánh mắt vô thức quay đầu nhìn về phía phòng của mình.
Chính là một cái liếc mắt Lý Lăng Nguyên rùng mình một cái, linh hồn bé nhỏ thiếu chút nữa bị dọa cho hồn bay phách lạc: "Ối trời ơi! Mạc, Mạc lão đại, cậu không phải ngủ trưa à! Vô thanh vô tức đứng phía sau bọn tớ, làm hết hồn à."
Đúng vậy.
Sau bữa trưa , Mạc Bắc về phòng ngủ, Tống Thư Hãn mượn sách của Mạc Bắc để giết thời gian vì không ngủ được.
Lý Lăng Nguyên, ngược lại, chỉ đơn giản là muốn trân trọng buổi chiều được nghỉ ngơi, muốn giết chút thời gian, đồng thời hy vọng thời gian trôi chậm một chút.
Hắn không ngờ người nằm ở trên giường mới chỉ một giây trước, hắn chỉ mới nói với Tống Thư Hãn hai câu à người đã từ giường đứng sau lưng hắn!
Lý Lăng Nguyên vỗ vỗ ngực, trấn an trái tim nhỏ bé.
Mà Mạc Bắc hoàn toàn không để ý đến Lý Lăng Nguyên.
Hắn đứng ở cửa, hoặc đúng là nói ở bên trong cánh cửa nghiêng người nhìn thẳng về phía bên sườn căn nhà thanh niên trí thức.
Buổi trưa nắng gắt, cô gái đứng dưới nắng quay lưng về phía hắn, thân hình mảnh mai gần như được bao bọc bởi thân hình cường tráng và cường hãn của người đàn ông.
Mà người đàn ông kia, coi cũng gọi là săn sóc đi, đôi bàn tay dày đặt lên đầu cô gái, che chắn ánh mặt trời ...
Thật đúng là chướng mắt.
Mạc Bắc chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt, đôi mày gắt gao nhăn lại nặng nề thở ra một hơi.
Lý Lăng Nguyên thật vất vả mới xoa dịu được trái tim nhỏ nghe tiếng thở nặng nề bản năng ngẩng đầu lên, vừa thấy sắc mặt Mạc Bắc, khóe miệng run rẩy nháy mắt quay đầu đi.
Mặc dù Mạc Bắc bình thường cũng không quá thân thiện, thế nhưng bây giờ khuôn mặt tuấn tú lại nhăn chặt mày, trên mặt tràn đầy tức giận, trông thật đáng sợ.
Mạc Bắc thích Tư Ninh Ninh, Lý Lăng Nguyên có thể cảm nhận được điều đó. Hắn ý thức được lời nói của chính mình làm dẫn đến cảm xúc này: "Cũng không nhất định là quen thuộc đâu, cũng, cũng là có khả năng là, cái kia, Thanh niên trí thức Tư ngượng ngùng ... "
Lý Lăng Nguyên không nói gì còn đỡ chứ còn mà bổ một đao, sắc mặt Mạc Bắc càng khó coi.
Lý Lăng Nguyên đổ mồ hôi hột, trong tâm thầm nghĩ: Cái miệng hại cái thân, đúng là tai bay vạ gió, nói cái gì không được một hai phải nói cái gì đấy, mày ngu à?
Mắng mình một hồi, một nửa câu còn chưa nói xong, Lý Lăng Nguyên chỉ có thể căn da đầu nói tiếp:
"Hẳn là Thanh niên trí thức Tư ngượng ngùng từ chối ..."
Mạc Bắc càng trở nên đen hơn, nhìn từ trên cao xuống nhìn Lý Lăng Nguyên, góc độ quỷ dị thiệt là đáng sợ.
Lý Lăng Nguyên làm động tác khóa kéo miệng lại: "Tớ sai rồi được không? Hôm nay tuyệt đối không nói thêm lời nào."
Mạc Bắc quay vào phòng, Lý Lăng Nguyên thở dài một hơi, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã thấy Mạc Bắc bước ra khỏi phòng một lần nữa.
Vội vàng duỗi thẳng thắt lưng chờ mệnh lệnh, ơ cơ mà Mạc Bắc bước qua hắn và Tống Thư Hãn, đi về phía nhà của nữ thanh niên trí thức.
Lý Lăng Nguyên vươn cổ nhìn theo một đoạn đường.
Tống Thư Hãn nhìn chằm chằm Lý Lăng Nguyên, thở dài, một lúc lâu sau mới cười nói: "Nhìn cậu nhát gan như vậy mà dám xem à? Không sợ Mạc Bắc quay lại tính sổ cậu?"
Lý Lăng Nguyên không dám địch lại Mạc Bắc, hắn và Tống Thư Hãn là một loại người, Tống Thư Hãn mắng mình là đồ nhát gan, không vui quay phắt đầu lại: "Nè ai nhát gan chứ? Tớ được gọi là đại trượng phu co được dãn được! Cậu thì hiểu cái gì chứ?"