Chương 182: NGƯỜI TỚI KHÔNG CÓ Ý TỐT
Editor: Hye Jin
Nói rồi, Lý Lăng Nguyên lại liếc nhìn Tống Thư Hãn một cái, vặn vẹo cổ nói: "Tớ thấy cậu mới là đồ nhát gan. Mạc lão đại thích Thanh niên trí thức Tư, ít ra cậu ấy còn biểu lộ ra một chút, còn cậu thì sao? Nhìn còn chả dám nhìn, rùa đen rút đầu!"
Tống Thư Hãn ngẩn người trong chốc lát, cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Hắn lắc đầu, ngồi ở trên ngưỡng cửa bên cạnh Lý Lăng Nguyên cười cười, ngẩng đầu nhìn lũ chim sẻ đung đưa líu ríu trên cành, thấp giọng lẩm bẩm như thở dài, trong lòng xúc động: "Thích cũng được phân thành nhiều loại, không phải một hai ở cạnh nhau mới gọi được là viên mãn."
"Chờ về sau cậu gặp được người thiệt tình vừa ý, cậu sẽ hiểu."
Tâm trí của Tống Thư Hãn đột nhiên hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên xuống đất, ở bên cạnh giếng gặp được Tư Ninh Ninh.
Cô gái trong sáng như ánh mặt trời, xinh đẹp như hoa, dịu dàng như ánh trăng ...
Khi Ngô Dũng xúc phạm cậu ấy, thái độ của hắn đã làm hắn rơi xuống thế hạ phong.
Mà ngay cả khi không có sự tình của Ngô Dũng, cô gái kia tốt như vậy bên cạnh thiếu người ưu tú à, hắn vĩnh viễn không xếp hàng nổi.
Tống Thư Hãn rất tự hiểu chính mình, bất quá lúc này nghiêng mắt nhìn bên kia. Nữ thanh niên trí thức kia nở nụ cười.
Ánh trăng ôn nhu này ...
Cuối cùng sẽ rơi vào lòng bàn tay của ai.
Tống Thư Hãn đặt tay lên vai Lý Lăng Nguyên, lơ đãng cụp mắt xuống, cặp kính cận che giấu sự mất mát trong mắt, hắn cười nhẹ: "Này, người anh em, cậu và tớ làm người ngoài cuộc thật tốt đi."
"Gì nha, cậu nói cái quái gì thế, kỳ kỳ quái quái." Lý Lăng Nguyên cau mày than thở, nhưng hắn không đẩy tay Tống Thư Hãn ra.
Bên kia, Tư Ninh Ninh vừa thuyết phục Hoắc Lãng, đang định vẫy tay tạm biệt Hoắc Lãng để trở về, buổi chiều rồi đến đón hai đứa nhỏ, hoặc là đến lúc đó cô sẽ cân nhắc để Hòa Cốc và Sớm Mầm tự về.
Cơ mà, môi vừa mới mở ra vừa khép lại, còn chưa kịp phát ra âm thanh, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng lạnh lùng: "Tư Ninh Ninh."
"Hả?", Hoắc Lãng cùng Tư Ninh Ninh ánh mắt nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.
Tư Ninh Ninh do dự: “Mạc Bắc?”
Liếc nhìn cái bình nước quân dụng trong tay Mạc Bắc, Tư Ninh Ninh nhớ tới lời cô nói lúc sáng, cơ mà buổi chiều cô nghe mọi người được nghĩ mà? Cô tò mò hỏi: "Cậu muốn nước sao? Buổi chiều này không phải nghỉ ngơi sao?"
"Ừm ..." Mạc Bắc thần sắc bình thường, gật đầu: "Tớ tính toán tranh thủ nghỉ ngơi đi dạo chung quanh, có thể pha cho tớ chút nước chứ?"
Tư Ninh Ninh gật đầu, xoay người bước lên hai bước cầm bình nước quân dụng, sắp vào cửa cô xoay người lại, vẫy vẫy tay với Hoắc Lãng, ý bảo không còn gì để nói, có thể đi về trước đi đừng đợi cô.
Hoắc Lãng gật đầu, Tư Ninh Ninh tiến vào phòng.
Hắn đưa mắt nhìn Mạc Bắc, hai người cao bằng nhau, tầm mắt ngang nhau, thân thiện gật gật đầu rời đi.
Mạc Bắc nhíu mày, lúc Hoắc Lãng quay người lại đột nhiên lên tiếng: "Có tiện chậm một bước nói chuyện không?"
Thanh âm mang theo địch ý, không phải là dò hỏi càng không phải thỉnh cầu.
Người tới……
Không có ý tốt.
Hoắc Lãng hơi dừng lại , quay đầu sang ngang, quét tầm mắt về phía sau.
Nhìn Mạc Bắc gương mặt lạnh lùng, hoàn toàn khác lúc này càng khẳng định suy đoán trong lòng của mình.
Nhưng mà, Hoắc Lãng không nói gì, chỉ là nhẹ gật đầu, đi về phía trước.
Tư Ninh Ninh từ trong phòng bếp đi ra, Mạc Bắc và Hoắc Lãng không thấy ai ở cửa nữa, quay đầu lại định hỏi đám người Từ Thục Hoa, ba cô gái nằm dài trên bàn ngủ say rồi.
Tư Ninh Ninh không còn cách nào khác, đành phải gạt suy nghĩ của mình sang một bên, ôm cái bình nước ngồi ở ghế gấp, chống cằm chờ.
Chờ Mạc Bắc quay lại.
Tư Ninh Ninh đoán hẳn Mạc Bắc đi vệ sinh hay gì đó.
Tư Ninh Ninh không hề biết chính là ở rừng tre phía sau căn nhà thanh niên trí thức, hai nam nhân đối chọi gay gắt, khí thế không ai thua ai.
Mạc Bắc hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh thích Tư Ninh Ninh?”
"Đây là vấn đề gì?"
Hoắc Lãng sửng sốt một chút, sau đó bật cười sang sảng: “Cậu tìm tôi chính là nói chuyện này?"
Trước mặt đứa con đồng đội cũ này, Hoắc Lãng biểu hiện tính ra là nhẫn nại nhiều hơn khi đối đãi với Tư Ninh Ninh nhiều: "Cậu thích đồng chí Tư?"
"Tôi chỉ là ..." Mạc Bắc đưa mắt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào chồi non của cây tre bên cạnh, lúng túng giải thích: "Tôi cũng có thể miễn cưỡng xem như là người phụ trách của thanh niên trí thức đội sản xuất ba, nữ thanh niên trí thức gặp an nguy, tôi băn khoăn trong lòng."
“Ừm, không tệ, rất tốt.” Hoắc Lãng gật đầu, môi mỏng cong lên, khàn khàn cười hai tiếng, tán thưởng: “Không hổ là người Mạc gia, rất có trách nhiệm, tôi xem trọng cậu."
"Tôi là tôi , ba tôi là ba tôi, tôi hy vọng anh trộn lẫn vào mà nói chuyện."
Mạc Bắc đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Lãng, lại nhấn mạnh: “Nếu anh không có ý tứ với Tư Ninh Ninh, tôi hy vọng anh tránh xa cô ấy ra đừng để người khác gièm pha."
"Tiểu tử cậu an tâm đi, Tư Ninh … Thanh niên trí thức Tư bây giờ mới chỉ 16? 17?"
Nụ cười của Hoắc Lãng tắt dần, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, khuôn mặt cứng rắn lộ ra sự nghiêm túc: "Đối với tôi, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, giữa chúng tôi vĩnh viễn không có khả năng."
Hoắc Lãng cho rằng sự thật chính là theo như lời mình nói, hắn không hề biết khi mình nói ra lời này, ánh mắt hắn nhìn Mạc Bắc có một tia dò xét khó nắm bắt.
Thu lại hết biểu tình tràn ngập địch ý của Mạc Bắc vào đáy mắt, Hoắc Lãng không hiểu sao lại cảm thấy có chút nghẹn muốn chết.
Tiểu tử thúi……
Đó là ánh mắt gì?
Cậu hiện tại lấy cái thân phận gì tới nói những lời này?
Phụ trách của thanh niên trí thức?
Nói là phụ trách an nguy thì có thể lý giải, nhưng việc xen vào tình cảm cá nhân có hơi quá đáng hay không?
Vẻ mặt của Hoắc Lãng dần trở nên nghiêm nghị, ánh mắt đối diện Mạc Bắc như là phân cao thấp, không ai chịu lùi bước trước.
Rừng trúc gió thổi sàn sạt, cùng với tiếng chim hót líu lo, hai người đang giằng co thì chợt nghe bên sườn thanh niên trí thức truyền đến một tiếng hô thật to: "Đồng chí thanh niên trí thức có ở đây không? Có chuyện nói cùng các đồng chí!"
Giọng của Triệu Hoành Binh đã làm gián đoạn hai người đang đối chọi gay gắt.
“Buổi chiều tôi phải làm việc, không có việc gì khác thì tôi đi trước đây." Hoắc Lãng định thần lại trước một bước, xoay người từ đường rừng đi đến tổ sản xuất.
Mạc Bắc bĩu môi, đột nhiên cao giọng nhắc nhở: "Mong rằng anh nhớ những gì đã nói ngày hôm nay."
Hoắc Lãng không đáp, mấy bước liền biến mất vào trong rừng cây .
Mạc Bắc nhíu chặt , tuy rằng nhận được sự bảo đảm từ Hoắc Lãng nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu, trong lòng luôn có cảm giác áp bách vô hình.
Những lời cần nói đã nói đến mức đó rồi, hắn cũng không có tư cách đòi hỏi quá nhiều.
Mạc Bắc thở ra một hơi quay lại nhà thanh niên trí thức.
Thanh niên trí thức đã tập trung ở lối vào của nhà thanh niên trí thức, chỉ còn thiếu một mình Mạc Bắc.
Nhìn thấy Mạc Bắc từ rừng trúc phía sau đi xuống, Triệu Hoành Binh chỉ tay nói : "Mùa này nhiều rắn lắm, đừng đi vào núi sâu hoặc là sâu vào trong rừng tre."
Mạc Bắc gật đầu: "Cháu chỉ tùy tiện đi loanh quanh."
Tư Ninh Ninh đưa cái bình nước cho Mạc Bắc, nhìn Triệu Hoành Binh, thấy Triệu Hoành Binh không nhìn về phía này, Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn Mạc Bắc thuận nhiên hỏi một câu: "Vừa mới bảo tớ giúp cậu đổ đầy nước, làm sao nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, đi đâu mà nhanh vậy?"
Mạc Bắc cúi đầu tùy ý tìm một lời giải thích: “Nhớ tới lúc trước ăn măng, vừa lúc không có việc gì làm nên ra sau rừng nhìn xem có không."
Đại khái là lấy cớ quá mức có lệ, có thể là vì một số phương diện khác, Tư Ninh Ninh bỗng nhiên có chút không cao hứng.
Đôi lông mày lưỡi liềm của cô dựng đứng, giọng nói cứng rắn lên: "Thanh niên trí thức Mạc, tớ tốt xấu gì cũng coi như là giúp cậu đi? Cậu trả lời tớ có thể nhìn tớ được không? Không thèm cho tớ một ánh mắt, cậu như bây giờ làm tớ cảm thấy thật không lễ phép, cậu không tôn trọng tớ!"
Mạc Bắc dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh theo đúng ý Tư Ninh Ninh.
Không biết có phải là ảo giác hay không, thời điểm Mạc Bắc nhướng mắt, Tư Ninh Ninh mơ hồ nhìn thấy cậu ấy giương cánh môi ủy khuất.
Tư Ninh Ninh cắn môi dưới, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm thì thấy Mạc Bắc vẫn y như trước kia, mày nhăn lại, cả khuôn mặt tràn ngập sự không kiên nhẫn.
Tư Ninh Ninh thở ra một hơi, nghĩ thầm: Quả nhiên là ảo giác.
Hai người quay đầu nhìn nhau, Tư Ninh Ninh hơi chút xấu hổ, nghĩ cách giải quyết làm sao cho chuyện này qua đi thì lại nghe thấy giọng nói của Triệu Hoành Binh truyền đến: "Thanh niên trí thức Mạc, tôi biết thanh niên trí thức Tư có bản lãnh, nhưng mà trước tiên xem ta chút đi, chờ ta đem chuyện này nói xong cậu bớt chút thời gian cũng không muộn."
Từ Thục Hoa và những người khác nhìn sang, ánh mắt trêu đùa nhìn sang Tư Ninh Ninh cùng Mạc Bắc, trong nháy mắt Tư Ninh Ninh cúi đầu, xấu hổ mà nhìn ngón chân mình.
Ở phía bên kia, Mạc Bắc cũng không khá hơn là bao.
Mạc Bắc tuy tính cách có hơi lãnh đạm hơn một chút, kỳ thật mặt mũi cũng mỏng, bị phong cách đàn ông thô bạo của Triệu Hoành Binh trêu chọc, một lúc sau, khuôn mặt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, nhìn á thì như mọi thứ không liên quan gì đến mình, không ai chú ý đến dưới mặt mày đơ kia hiện lên một tầng hồng đỏ ửng.
"Được rồi, đừng nhìn nữa.”
Triệu Hoành Binh cười toe toét và vỗ tay kéo lại sự chú ý: "Chiều nay xã viên sẽ đem phần lúa cắt xong, ngày mai bắt đầu phân việc lại lần nữa, hôm nay việc bận rộn các đồng chí cứ nghỉ ngơi một buổi chiều, ngày mai các đồng chí nam phân chia nhau từng người một đi ra ngoài ruộng gặp lão Hoa học cách cày ruộng, còn đồng chí nữ thì phụ trách ..."
Tiếng huyên thuyên của Triệu Hoành Binh tạm thời làm dịu đi sự bối rối của Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc, ngày mùa trồng gặt vội vã chính thức bắt đầu, mỗi người đều được phân phối nhiệm vụ mới, tỷ như nam thanh niên trí thức thay phiên nhau học cách đánh trâu đi cày, không đến phiên thì đi sân phơi lúa đập lúa.
Đội sản xuất chỉ có hai con trâu dùng để cày ruộng, khoảng thời gian này rõ ràng là không đủ dùng, vì vậy việc bên sân đập lúa cần thêm nhân công đến hoàn thành.