Editor: Hye Jin
Còn về phần công việc của nữ thanh niên trí thức thì tương đối đồng nhất. Giống như trước kia, rút mạ, cấy mạ.
Vì Tư Ninh Ninh chịu trách nhiệm bên chỗ chuồng heo, cô không cần xuống đất cấy mạ, bất quá ngoài việc cho heo ăn còn thêm một công việc, thời gian nhàn rỗi thì đi sân đập lúa hỗ trợ các công việc bên đó.
Theo giải thích của Triệu Hoành Binh, công việc này không khó và tương đối nhàn hạ, Tư Ninh Ninh khá tin tưởng, tinh thần chiến đấu sục sôi.
Nói xong chính sự, Triệu Hoành Binh lại xua tay: "Được rồi , giải tán đi! Chiều nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt, muốn làm gì thì làm, chuyện của đội không cần động."
Sau khi nói chuyện công việc, Triệu Hoành Binh vội vàng rời đi.
Thanh niên trí thức buổi chiều còn được nghỉ ngơi, hắn không đâu, đội sản xuất còn không ít việc.
"Thực ra tớ thấy cấy mạ còn tốt hơn so với cắt lúa a, cắt lúa làm cả người đều ngứa. Cấy mạ ngâm mình trong nước, ngược lại không thấy nóng ha."
"Tớ cũng nghĩ vậy ..."
Mấy cô gái lải nhải nói chuyện phiếm với nhau, đồng thời tụ tập đi cùng nhau vào nhà chính.
Tư Ninh Ninh đi theo cuối cùng, nghĩ đến chuyện ngày mai đi sân đập lúa, cô có thể làm được hay không, cân nhắc bước chân vừa bước qua ngạch cửa phía sau truyền đến thanh âm của Mạc Bắc: "Tư Ninh Ninh!"
Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, rõ ràng nhiều hơn tia dồn dập.
Tư Ninh Ninh dừng bước chân, tò mò quay đầu nhìn lại.
Mạc Bắc đứng ở dưới bậc thềm nhìn cô, trên đoan chính hiện lên tia mất tự nhiên, ánh mắt thoáng chốc quay đi, thực mau lần nữa dừng trên người cô.
"Thanh niên trí thức Tư.”
“Có tiện nói vài câu không?"
Mạc Bắc hiên ngang đứng dưới bậc thềm ngoài cửa, Tư Ninh Ninh đứng ở cửa, cách đó không đến hai mét, hai người đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là cảnh tượng bình thường tự nhiên, nhưng lại vừa thoải mái vừa đẹp mắt như một bức họa.
Tư Ninh Ninh do dự muốn hỏi có chuyện gì, nhưng tiếng cười của Từ Thục Hoa và những người khác từ phía sau truyền đến: “Ninh Ninh, cậu đi đi, dù sao chỗ thanh niên trí thức không có việc gì, có việc chúng tới thay cậu làm."
Một câu tuyệt đường lấy cớ từ chối của Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh oán hận nhìn sang, Từ Thục Hoa các cậu ấy toàn là ý trêu chọc, cô còn nhớ rõ Triệu Hoành Binh trêu các cậu ấy cũng là như thế, còn nháy mắt với cô nữa.
Ngay cả Tưởng Nguyệt cũng như thế này.
Tưởng Nguyệt vẫn luôn lo lắng bạn bè của mình nhầm đường lạc đối, không kiềm chế được đi tìm đối tượng, nhưng mà nếu là Tư Ninh Ninh cô có một loại tự tin cậu ấy sẽ không.
Tư Ninh Ninh rất thông minh và sẽ không phạm sai lầm trong vấn đề kiểu này.
Bởi vậy, Tưởng Nguyệt cũng tham gia đội ngũ trêu chọc, nói với Tư Ninh Ninh: "Thanh niên trí thức Mạc chẳng ăn thịt được cậu, đi đi."
Tư Ninh Ninh phồng má trừng mắt nhìn bọn họ, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt, gật đầu với Mạc Bắc: "Đi thôi!"
Cô không phải là ngượng ngùng.
Chỉ cảm thấy xấu hổ.
Mạc Bắc quá lạnh lùng, thường thì cậu ấy không thích hay ghét ai đó quá rõ ràng, mặc dù ấn tượng của Tư Ninh Ninh về cậu ấy có thay đổi qua một hai tháng qua lại, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy cậu ấy không dễ ở chung.
Cô thực sự không thể tưởng tượng được, nếu là người khác đem cô và Mạc Bắc nhấc lên quan hệ đặt ở cạnh nhau, về sau ra vào gặp mặt không biết Mạc Bắc khó coi thành cái dạng gì?
Trong chốc lát vẫn là tìm một cơ hội giải thích một chút.
Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ chậc chậc vài tiếng, thâm trầm mà thở dài.
Cùng lúc đó, hai người đã đi tới giếng, có lẽ là nghe thấy tiếng thở dài nhìn cô, Mạc Bắc quay lại nhìn cô.
Tư Ninh Ninh ngay lập tức thẳng đứng, pha trò cười cười để giảm bớt sự xấu hổ, rồi nghiêm túc hỏi : "Có chuyện gì vậy?"
Cây cối được bao quanh bởi giếng, cành và lá chồng lên nhau, ánh nắng xuyên qua từng lớp một, rơi những đốm sáng nhỏ xuống cô gái đang đứng đó và mặt đất.
Cô gái chắp tay sau lưng, ngửa đầu mở to hai mắt, nhìn sang làm người ta cảm giác nóng rực.
Mạc Bắc nhìn đối diện, lỗ tai nóng lên không thể giải thích được. Cảm giác kỳ lạ trong lòng khiến hắn muốn né tránh ánh mắt của Tư Ninh Ninh, nghĩ đến chính sự hầu kết trượt lên trượt xuống mấy lần, buộc bản thân mình trấn định trở lại.
Thoáng hòa hoãn một lát, Mạc Bắc cuối cùng mở miệng: "Thanh niên trí thức Tư, cậu đến từ Bắc Kinh, phải không? "
“Ừ.” Tư Ninh Ninh ngập ngừng gật đầu, khuôn mặt hơi nhăn lại, cô nhìn chằm chằm xuống ngón chân của cô và Mạc Bắc.
Đây là phát triển thành cái quái quỷ gì đây?
“Tớ cũng đến từ Bắc Kinh. ” Mạc Bắc im lặng, nhìn chằm chằm chỗ tóc mái trên trán Tư Ninh Ninh: "Nhân khẩu cam, cậu biết chứ?"
Nhân khẩu cam?
Tư Ninh Ninh lại gật đầu .
Những năm 70 nhân khẩu cam cô không biết là cái dạng gì, nhưng mà đặt ở tương lai, cái đó thuộc về gia đình quân nhân.
Mà gia đình quân nhân này sinh sống trong một khu biệt thự độc lập, đa số sĩ quan quân đội sống ở đó, quân hàm không thấp hơn đại tá được.
Nói trắng ra, có bao nhiêu tiền cũng không mua được, thuộc về quốc gia phân phối.
Tư Ninh Ninh suy nghĩ, nhướng mắt nhìn Mạc Bắc một cách nghiêm túc.
Vai rộng eo thon, tuy làm người lãnh đạm nhưng nói năng bất phàm, hơn nữa năng lực lãnh đạo cực mạnh ...
Gần như ngay lập tức, Tư Ninh Ninh khẳng định Mạc Bắc là con trai của một cán bộ cấp cao.
Đó cũng là một khoảnh khắc khiến Tư Ninh Ninh càng quyết tâm tìm cơ hội giải thích sự việc vừa rồi cho rõ ràng.
Ở chung cô không muốn bị người ta hiểu lầm thành nịnh bợ chó săn, hoặc là nữ nhân ham mê vật chất ...
"Mạc ..."
Tư Ninh Ninh chưa kịp nói hết lời đã nghe thấy Mạc bắc nói tiếp: "Thanh niên trí thức chỉ có hai chúng ta từ một chỗ tới, cậu hiện tại biết địa chỉ gia đình tớ, cũng coi như hiểu rõ tận gốc rễ, tớ ..."
Mạc Bắc đột nhiên dừng lại, bất giác đến đây hắn mới phản ứng được lời này nói ra thực không thích hợp lắm.
Điều này khiến mọi người nghe có vẻ không phải vì sự an toàn của các thanh niên trí thức đồng hành mà suy xét, ngược lại giống như là tự giới thiệu với đối tượng.
Mạc Bắc vừa đỏ mặt vừa căng thẳng vì suy nghĩ của chính mình, vừa lo lắng Tư Ninh Ninh sẽ hiểu lầm, vừa sốt sắng muốn giải thích, nhưng hắn thường ngày không phải là người nói nhiều, lúc lo lắng càng thêm hỗn loạn:
"Ý của tớ là, không phải là cái ý tứ kia ... cậu, cậu đừng hiểu lầm."
Tư Ninh Ninh chẳng hiểu ra sao, nai con ngơ ngác nhìn Mạc Bắc mà lắc đầu.
Nhìn thấy cái biểu tình thế này Mạc Bắc càng thêm lo lắng, bản năng hắn muốn duỗi tay giữ chặt Tư Ninh Ninh, ý bảo cậu ấy đừng vội vàng rời đi để hắn nói cho xong.
Nhưng mà, khi tay vươn ra, sắp chạm vào người Tư Ninh Ninh thì phảng phất lý trí của Mạc Bắc thu hồi, cánh tay thu trở lại.
"Thực xin lỗi, tớ ..." Mạc Bắc chưa nói hết lời, lắp bắp, hai tay dụi dụi vào nhau.
Hắn cũng không biết hắn đây là làm sao vậy.
Rõ ràng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần nói vài câu là xong, tại sao lại khẩn trương và hoảng loạn như vậy?
Mạc Bắc có nghi ngờ, ngay lúc nghi ngờ nảy sinh, cảnh tượng vụn vặt lóe lên trước mắt hắn, tựa như câu hỏi trong lòng hắn đã có đáp án rồi.
Hắn là ... sợ hãi?
Sợ hãi Tư Ninh Ninh cùng với cái người đàn ông họ Hoắc kia càng đi càng gần ...
Kể từ ngày khi đi qua cây cầu hôm lên thị trấn, cảnh tượng đó thường xuyên xuất hiện, làm hắn cảm thấy chướng mắt càng ngày càng mãnh liệt.
Trong lòng dường như có điều gì đó thay đổi, Mạc Bắc lại không xác định được là cái gì thay đổi, lại là từ khi bắt đầu phát sinh biến hóa?
Kia là một lần sáng sớm nhận được ánh mắt quan tâm của đối phương? Hay là đối phương ngày thường vụng về tinh tế mà chiếu cố.
Hay là cái gì khác.
Mạc Bắc nói không rõ.
Bốn phía xung quanh Tư Ninh Ninh đều đang chờ lời nói tiếp theo của Mạc Bắc, có thể thấy được hai bàn tay to của Mạc Bắc không ngừng xoa bóp hai bên huyệt Thái Dương, tựa hồ không thoải mái.
Cô suy nghĩ một hồi rồi đề nghị : "Buổi chiều hiếm khi được nghỉ ngơi, sao cậu không ngủ một giấc? Chuyện gì có thể nói bất cứ khi nào có thể?"
“Không cần.” Mạc Bắc bỏ tay xuống, mày kiếm nhíu chặt, một đôi mắt đỏ rực đầy khó chịu.
Tâm trạng Mạc Bắc Cơ cơ bản đã ổn định trở lại, khi nhìn Tư Ninh Ninh lần nữa, ánh mắt hắn trở lại bình tĩnh như thường, không chỉ vậy, giọng điệu cũng trở lại bình thường: "Liền nói vài lời mà thôi. Tớ nói cậu nghe thì tốt rồi, về sau cụ thể muốn làm như thế nào thì làm chính cậu đắn đo suy xét."
Tư Ninh Ninh nhẹ gật đầu.
"Thanh niên trí thức Tư, tớ hi vọng cậu có thể hiểu rõ hơn được một chút, cho dù chúng ta cùng xã viên hòa hợp đi chăng nữa thì thanh niên trí thức ở đây mới là một đoàn thể."
"Tớ cho rằng đều là thanh niên trí thức ở đây đáng giá để tín nhiệm.”
Mạc Bắc rũ mi mắt, giấu đi đáy mắt sự giãy dụa, do dự.
Hắn vừa đã báo thông tin gia đình ở đây chính là muốn nói với Tư Ninh Ninh rằng bọn họ đến cùng một chỗ, hai bên nên hiểu rõ tình hình của nhau hơn, nói cách khác là đáng tin hơn.
Tư Ninh Ninh, hoàn toàn có thể tín nhiệm hắn.
Chính là……
Hắn không thích cảm giác chính mình bị cảm xúc làm lung lay.
Mạc Bắc nắm chặt tay, quay sang bên cạnh anh, nghiêm giọng lạnh lùng nói: "Cậu là nữ đồng chí, lớn lên cũng ... Tóm lại là cảnh giác, đừng nghĩ đến chuyện đi đường ngang lối tắt, càng không nên dễ dàng tin tưởng lời của nam nhân khác nói, đặc biệt là loại lớn lên cao ráo đẹp trai dễ nhìn."
Mạc Bắc cơ hồ muốn nói ra câu "đừng tin người đàn ông họ Hoắc đó", nhưng vì không nói thẳng Tư Ninh Ninh hoàn toàn không hiểu cậu ta.
Đúng là Mạc Bắc luôn siêng năng và tận tâm dù được giao cho công việc gì. Đi gặp các chú thím trong đội đều gật đầu chào hỏi, căn bản không có giao lưu quá nhiều, thêm một cái Tư Ninh Ninh trước đây chưa từng thấy qua Mạc Bắc cùng Hoắc Lãng chính diện giao phong, tự nhiên làm sao hiểu được Mạc Bắc đang ám chỉ Hoắc Lãng chứ.
Lúc này, Tư Ninh Ninh tập trung vào câu nói của Mạc Bắc "Đừng nghĩ đến chuyện đi đường ngang lối tắt."
Kết hợp với những suy đoán trước đó, Tư Ninh Ninh hiểu cái câu này chính là, Mạc Bắc đang cảnh cáo cô, không cần vọng tưởng đi đường tắt với cậu ấy.