Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 184 - Chương 184: Hiểu Lầm

Chương 184: Hiểu Lầm Chương 184: Hiểu Lầm

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh trước nay đều không phải là người mặt nóng dán mông lạnh.

Cô cụp mắt xuống, gạt đi sự lạnh lùng trong mắt, đáp lại bằng giọng nói dứt khoát và rõ ràng: "Thanh niên trí thức Mạc, cậu cứ yên tâm, tớ hiểu ý của cậu."

Chỉ trong chốc lát, cô ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Bắc nở nụ cười: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tớ biết nên làm cái gì?"

Mạc Bắc cau mày nhìn cô hồi lâu, cuối cùng không kìm được mà hỏi: "Cậu thật sự hiểu ý của tớ sao? "

“Đương nhiên.” Tư Ninh Ninh mỉm cười gật đầu .

Ngay cả khi không có không gian trong tay, chỉ cần là đối với tương lai nắm rõ như lòng bàn tay, cô tuyệt đối không đi đường tắt.

Cô tuyệt đối không phải là người vì một cái lợi ích nhỏ liền bán đứng thân mình.

Càng không cho phép người khác khinh thường cô!

"Vậy thì, không có việc gì, tớ đi về trước."

Tư Ninh Ninh xoay người dứt khoát, bước ra ngoài hai bước, sau đó đột nhiên giảm tốc độ nhìn Mạc Bắc: "Đồ vật chốc lát nữa tớ bảo Lý Lăng Nguyên đưa cho cậu."

"Được ..." Mạc Bắc gật đầu .

Chờ Tư Ninh Ninh vào phòng, hắn lại mờ mịt nhíu mày, đồ vật? Thứ gì?

Với những nghi ngờ trong đầu, Mạc Bắc quay trở lại nhà của nam thanh niên trí thức.

Bọn họ không biết trong phòng của nữ thanh niên trí thức , Tư Ninh Ninh hùng hùng hổ hổ, dọa cho mấy người Từ Thục Hoa, Tưởng Nguyệt, Tống Tiểu Vân giật mình.

Tư Ninh Ninh lấy ra chìa khóa của rương mây cuối cùng bực bội mà giật mạnh ra.

Từ Thục Hoa vốn là ngồi bên mép giường tán gẫu với nhau, thấy động tĩnh này, mang giày vây quanh Tư Ninh Ninh: "Làm sao vậy? Ninh Ninh? Mạc Bắc nói với cậu cái gì, sao đột nhiên tức giận như vậy?"

"Không có gì .”

Tư Ninh Ninh vẻ mặt khó chịu căng chặt, từ trong hộp lấy ra nửa bao gạo, cô cầm bao gạo nhìn các cô gái một cái rồi nói: “Ngày mai bắt đầu bận, các cậu cũng biết trên người tớ còn an bài thêm việc, ngày mai sẽ không đưa nước cho mọi người ... Bất quá nấu cơm tớ sẽ pha một ấm, đến lúc đó mọi người mang xuống đất làm việc để uống."

Nói xong, Tư Ninh Ninh bước ra khỏi phòng, để lại ba cô gái nhìn nhau.

Tư Ninh Ninh đứng ở cửa lớn tiếng gọi Lý Lăng Nguyên, Lý Lăng Nguyên không biết giữa Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc đã xảy ra chuyện gì, cứ vậy chạy lon ton ra ngoài.

Tư Ninh Ninh đưa bao gạo cho Lý Lăng Nguyên: "Đây là đồ của thanh niên trí thức Mạc, cậu giúp tớ đưa cho cậu ấy."

"A? Sao, sao thế? Bên trong là cái gì vậy?"

Lý Lăng Nguyên nhéo nhéo cái bao gạo còn muốn hỏi nữa nhưng nhưng Tư Ninh Ninh đã xoay người đi vào phòng lâu rồi.

Chẳng còn cách nào khác, Lý Lăng Nguyên đành phải xách túi gạo trở về nhà giao cho Mạc Bắc.

Vừa nhìn thấy bao gạo, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Bắc tái xanh, chiếc cốc tre trong tay phát ra âm thanh một tiếng, xuất hiện hai rãnh nứt như tơ nhện.

Tư Ninh Ninh vừa rồi trông rất kỳ quái, hắn đã biết cậu ấy không lĩnh ngộ được ý tứ của hắn rồi.

Mạc Bắc "Duang" đặt chiếc cốc lên đầu giường, nhận lấy túi từ trong tay Lý Lăng Nguyên, đi ra ngoài cửa.

Lý Lăng Nguyên còn chẳng hiểu ra sao, nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm của Mạc Bắc:

"Tư Ninh Ninh, đi ra, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

"Tư Ninh Ninh!"

"Tư Ninh Ninh!"

Giọng nói của Mạc Bắc nghe lạnh lùng, nghe kỹ có chút tức giận, còn là tức giận không nhẹ.

Chỉ là đợi ở ngoài cửa đã lâu, gọi Tư Ninh Ninh mấy lần cũng không có đáp lại, cuối cùng nữ thanh niên trí thức trong phòng cũng không chịu nổi nữa: "Ninh Ninh đi đội sản xuất rồi, vừa rồi đi thôi ... thanh niên trí thức Mạc, cậu nếu có việc gì, chờ Ninh Ninh trở về rồi nói sau?"

Mạc Bắc nhíu mày thật chặt, bàn tay to nắm chặt bao gạo trong tay, chỉ có thể thất vọng trở về.

Ngoài cửa sổ im lặng, sau đó nghe thấy tiếng bước chân nhỏ dần, Tống Tiểu Vân nhìn Từ Thục Hoa một cái nhìn không đồng tình: "Cậu phản ứng cậu ta làm cái gì nha? Xem đi Ninh Ninh tức giận như thế nào ... Cậu ta nhất định là bắt nạt Ninh Ninh."

Tống Tiểu Vân vừa nói, lại nhớ tới dáng vẻ lãnh đạm của Mạc Bắc lúc trước, nhất thời giật mình, nằm bò lên cái giường sát chỗ Tưởng Nguyệt: "Nam nhân miệng gạt người gạt quỷ, Tưởng Nguyệt tớ nói cho cậu nghe, nam nhân lớn lên đoan chính đều là yêu quái biến hình, không chừng thời điểm nào đó sẽ ăn cậu, cậu đừng để bị lừa, biết không?"

Sau ánh mắt lạnh lùng đó, trong mắt Tống Tiểu Vân, Mạc Bắc đã giống như một ma vương có thể ăn thịt người, không biết thương hoa tiếc ngọc là cái gì.

Và bởi vì không có Mạc Bắc một tầng gút mắt kia, Tư Ninh Ninh cơ bản thành tâm phúc của Tống Tiểu Vân, hiện tại tâm phúc bị Mạc Bắc khi dễ, Tống Tiểu Vân tự nhiên đối với Mạc Bắc vô cùng ác ý.

Tưởng Nguyệt nhăn mặt "hừ" một tiếng, đưa tay gãi gãi cuối cùng vẫn nghiêm túc gật đầu.

Trong lòng thì thầm nghĩ: Tống Thư Hãn nhìn không xấu xí, tính là đẹp trai đi, cho nên nếu nói như vậy, Tống Tiểu Vân từ bỏ rồi nhỉ?

Ừ vậy đi.

Quản hắn là yêu ma quỷ quái gì đâu, chỉ cần Tống Tiểu Vân không mắc sai lầm là được.

Bên kia bởi vì buổi chiều thanh niên trí thức nghỉ ngơi có thể phụ nấu cơm chiều, Tư Ninh Ninh vội xong việc chuồng heo cũng không vội vàng mà trở về.

Bị Hòa Cốc năn nỉ ỉ ôi đòi dạy bài hát: "Không sợ phong tuyết" mấy lần mới đẩy được Hòa Cốc, Sớm Mầm cùng Chu Tiểu Thúy tự chơi, còn mình đi sang chỗ sân đập lúa bên kia."

Buổi sáng đã tuốt lúa xong, các chú thím trong đội đang dùng cuốc gom rơm rạ lại một đống.

Tư Ninh Ninh cầm cây chổi lớn trên mép sàn đập lúa, đi theo sau lưng hai chị dâu trong đội cùng quét lúc.

Lúc rảnh rỗi, chị dâu cười nói: "Này, thanh niên trí thức Tư. Nghe nói buổi chiều thanh niên trí thức được nghỉ, em nha không ở nhà nghỉ ngơi chạy đến nơi đây làm gì? Chuyện này để mọi người đây làm là được, nghĩ đi."

"Chị không gạt gì mọi người, em được phân việc mới, ngày mai đi sang bên này đập lúa, phơi lúa ... Em không có kinh nghiệm nên không biết làm sao.”

Tư Ninh Ninh xoa xoa trán, trên mặt đầy mồ hôi cũng mang theo ý cười thẳng thắn: "Em nghĩ đến đây nhìn xem thế nào, xem trước phương pháp thế nào."

“Đập lúa thì dễ lắm. Chỉ là chân tay em gầy gầy bé bé thế kia, lần đầu mà đập lúa á thì khuỷu tay chịu không nổi đâu."

Nói như vậy, Tư Ninh Ninh về cơ bản đã hiểu hiểu sơ sơ.

Liền nói đến việc cắt hạt kê, cắt lúa mạch chủ yếu là cúi lên cúi xuống cho nên tạo gánh nặng hai đùi.

Mà đập lúa chính là cánh tay, cánh tay dùng lực, một hai lần thì không sao, nếu cứ lặp đi lặp lại thì nhất định sẽ bị đau nhức.

Tư Ninh Ninh ở sân đập lúc bận việc chốc lạt, chờ rơm được gom lại một bên, hạt lúa được xếp thành một đống, cô liền thấy một chút cầm một cái xẻng.

Chú kia đứng ở sân đập lúa xem hướng gió, Tư Ninh Ninh ngồi xổm ở nơi râm mát quan sát chú ấy.

Xác định được hướng gió, chú ấy tìm được một vị trí thuận gió, bàn tay gầy guộc dùng sức xúc lúa hất lên cao.

Hàng ngàn hạt lúa vàng như thiên nữ tán hoa cuốn theo sức nóng xét qua, đem hạt lúa cùng vụn rơm rạ tách thành hai bên.

Tư Ninh Ninh nhìn hơn nửa giờ, đợi lúc chú ấy uống nước nghỉ ngơi, chủ động xin ra trận thử một chút.

Cô thường đến chuồng lợn để làm việc, còn thường xuyên nhân tiện đưa nước cho mấy chú thím làm việc ở sân đập lúa, xem như mấy cô chú ở đây với cô thực sự khá thân thiết. Chờ chú ấy trở lại vẫn thấy Tư Ninh Ninh chưa bắt được trọng điểm còn ở bên cạnh chỉ điểm hai câu.

"Thanh niên trí thức Tư, tay cầm cái xẻng không thể cầm quá ngắn, nếu không hất lên không đủ cao, tro bụi không thể bị gió thổi ra ngoài ... Cháu sức lực nhỏ, không thể cầm xa quá, lùi lùi lại, thử xem ... Ai, chính là như vậy đó, dùng lực thêm chút nữa a!"

"Đúng đúng đúng, như vậy không tồi!"

Tư Ninh Ninh tới lui hất cả mười mấy lần, chờ khi có thể làm thật hoàn hảo thì phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Nếu công việc này đàn ông làm thì đúng là việc thoải mái, còn mà phụ nữ thì khá vất vả, tương đương cố hết sức.

Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán như mưa, Tư Ninh Ninh không thể mở mắt nổi, cay xè.

Nâng cánh tay lên lắc lắc cánh tay, Tư Ninh Ninh đưa lại cái xẻng: "Chú à, vẫn là chú đến đi."

"Haha, được rồi!"

Tư Ninh Ninh không ở lại sân đập lúa bao lâu, học thành thạo rồi thì cô chào tạm biệt những chú thím, ôm nửa bó rơm rạ liền xoay người trở về thanh niên trí thức.

Cô không biết khi cô đi rồi chú mấy thím làm việc bên sân đập lúa rút ra chút thời gian rảnh rỗi quay đầu tán gẫu cùng mấy người khác: "Hoành Binh nghĩ sao thế nhỉ? Thanh niên trí thức có tận mấy đồng chí nam, sao gọi thanh niên trí thức Tư lại đây?"

"Cái kia có thể hiểu được mà! Sợ là bận đến hôn mê rồi, không cân nhắc quá nhiều ... Chờ ngày mai nhìn nhìn kỹ đã, nếu thanh niên trí thức Tư đến đây, đến lúc đó chúng ta thương lượng để đổi."

"Được, xem vậy được đấy!"

Một bên khác Tư Ninh Ninh giống như là trở về chỗ thanh niên trí thức kỳ thật là chọn một góc để lách vào không gian.

Cô mang rơm về, chỉ là muốn làm một cái chuồng gà cho hai con gà trong không gian, vốn là tính toán lam hết mọi chuyện vụn vặt trong không gian xong rồi mới đi tắm.

Kết quả là không gian được giữ ở nhiệt độ ổn định, bước vào mồ hôi đã được hong khô rồi vẫn để lại mùi, rất khó ngửi.

Không chịu được, thôi đi tắm trước trước thôi.

Sau khi tắm, lau khô tóc, và rời khỏi phòng tắm, Tư Ninh Ninh cài nút quần áo, đứng trước gương, đồng thời đánh giá bản thân trong gương.

Gương mặt vẫn không có dấu hiệu tròn lại được, nhưng huyết sắc nhiều hơn rồi, hơn nữa không biết phải ảo giác không có vẻ cô cao lên được một tí.

Phòng tắm phản chiếu trong gương, trước đây khi cô vào không gian thì cách cái kia ước chừng 5cm, hiện tại chắc chưa tới 3cm nữa. Đúng là không uổng công tẩm bổ, cộng với vận động liên tục, cao hơn thêm nữa cái đầu cũng không chừng.

Bình Luận (0)
Comment