Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 185 - Chương 185: May Quần Áo

Chương 185: May Quần Áo Chương 185: May Quần Áo

Editor: Hye Jin

Nghĩ đến đây Tư Ninh Ninh kéo cái dây cột tóc xuống, hai tay muốn buộc lại tóc, khi mà cánh tay vừa nâng lên một nửa, dưới nách hơi căng căng, suýt nữa rách làm cô phát hoảng thật sự.

Tư Ninh Ninh nhìn một lượt, cuối cùng xác nhận thực tế là cô cao hơn không ít, quần áo cũng không còn vừa vặn nữa.

Quần áo bẩn ném vào máy giặt, suy xét vài ngày tới làm việc quần áo bận nhiều, Tư Ninh Ninh xoay người chạy tới chỗ quần áo mua trước đó, đúng là quần áo thích hợp dễ tìm thật chỉ là chưa chắc có thể mặc đi ra ngoài.

Mấy cái mà áo phông đen, rồi đủ loại màu sắc các kiểu, Tư Ninh Ninh hoàn toàn từ bỏ.

Màu sắc quần áo ở bên ngoài nhìn chung vô cùng điệu thấp, không đen thì xám hoặc xanh lục, hoặc một số màu tương đối mộc mạc, nếu màu đen mặc ra ngoài làm việc chắc bị nắng chiếu cho đen mất.

Những màu khác thì sao?

Cô mà mặc ra ngoài sẽ thành chơi trội nhất toàn bộ đường phố, cô không muốn bị người ta nhìn như nhìn khỉ đâu.

Tư Ninh Ninh không còn cách nào khác là từ bỏ ý định, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nhớ đến vải cùng máy may đợt ấy mua.

Có thể chính mình làm không ha?

Cô đã mua tận 60 vạn tiền vải, bên trong phần lớn đều là màu sắc tươi mát, Tư Ninh Ninh càng nghĩ càng thấy khả thi.

Chủ yếu vẫn cảm thấy chính mình làm được.

Có lẽ trong lòng cô gái nào cũng có ước mơ trở thành một nhà thiết kế đi, nhất là khi mọi thứ đều đầy đủ.

Tư Ninh Ninh không đợi được nữa, thậm chí còn chịu không làm chuồng gà. Tùy tiện ném bó rơm ở sân sau, di chuyển máy khâu đến cửa sổ thư phòng cho sáng sủa, rót một tách trà chanh đá đặt cạnh bàn, sau đó ngồi xuống.

Nói đến may quần áo, chắc chắn Tư Ninh Ninh không biết phải làm thế nào, cô chỉ có lòng tin vào bản thân, đầu óc cô lanh lẹ cộng thêm trên tay tài nguyên phong phú, vải có, quần áo để cô nghiên cứu cũng có.

Nói thì nói thế, mặc dù có trong tay nguồn tài nguyên dồi dào, cô cũng không dại là mới bắt đầu đã cắt ngay vải để may.

Quá lãng phí.

Xuyên đến đây một thời gian, cô cảm nhận được người ở niên đại này quá khó khăn, hành động hấp tấp gây nên lãng phí không đáng có.

Đem áo thun và áo ngắn vừa tìm được, Tư Ninh Ninh chọn chiếc áo phông đơn giản nhất và bắt đầu.

Dùng kéo nhỏ, nhặt các đầu chỉ và tháo hết ra, khi đã rút hết các đầu chỉ ra, Tư Ninh Ninh trải quần áo thành một mảnh trên mặt đất một cách gọn gàng, từ dưới đáy giá sách lấy ra một cuốn sổ mới tinh. .

Cô dùng thước để so sánh vẽ ra hình dạng vải của những bộ quần áo đã được tháo rời.

Vẽ xong rồi thì Tư Ninh Ninh đi đo kích thước từng góc và ghi vào sổ tay.

Hoàn thành việc này, cô lại đặt nó lên trên máy may, dựa theo cái đường chỉ vốn có đạp trở lại.

Và trong lúc đạp trở lại cô cẩn thận phân tích, đánh dấu vào trong sổ tay hướng để đạp, dùng để nhắc nhở sau này may quần áo để tiện mà phân biệt, tránh cho đem cổ tay hoặc là cổ áo làm thành cong queo, khó coi thì lại đau đầu một phen.

Áo phông rất đơn giản, khi bắt đầu quá trình may, cô bị tình trạng vải bị dính lại với nhau, hoặc là không đều kiểu chỗ may chỗ không.

Đối phó với tình huống này, cô rút điện thoại di động đã quay video trước kia ra, đối chiếu video điều chỉnh qua lại, rồi tháo rời áo phông ra rồi lại may lại lần hai, trên cơ bản đã có thể làm được rồi.

Tư Ninh Ninh nội tâm rất thỏa mãn, rất có cảm giác thành tựu, tính toán thử làm áo khoác bên ngoài nữa, kết quả vừa động thì thấy thời gian trên điện thoại, đã trôi qua tận năm giờ rồi.

Tính toán chút thời gian bên ngoài chắc đã qua đi hai giờ đồng hồ rồi, thời gian chắc gần 6 giờ, xã viên đã chuẩn bị tan tầm rồi.

Lo lắng thanh niên trí thức không tìm được người bởi vì cô chậm rì chưa về mà đi tìm thì tiêu, đành phải tạm gác mọi việc sang một bên, uống một cốc nước, rời khỏi biệt thự thì cầm lấy một ít dưa chuột và ớt xanh, rồi lắc mình ra khỏi không gian.

Tư Ninh Ninh chạy trở lại nhà, ôm một đống đô trên tay. Gặp Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân ngay bên sườn nhà.

"Cậu bị làm sao vậy? Sao giờ này mới trở về?"

Đúng như Tư Ninh Ninh dự đoán, Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân đang định đến đội sản xuất tìm cô.

"Vốn tớ tính về lâu lắm rồi, trên đường gặp một thím đi hái rau về, thím gặng cho tớ mấy cái này .. Tớ suy nghĩ cầm đồ rồi đi luôn không tốt lắm nên mới đứng nói chuyện với thím ấy một lát."

Tư Ninh Ninh chỉ chỉ đống rau củ đang ôm cho hai người xem.

Các thím trong đội thực sự rất nhiệt tình, thanh niên trí thức khác không ít lần bị thiệt tình này mà không thể chối từ. Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân không nghi ngờ gì cả.

Trước sau lấy một ít đồ trong tay Tư Ninh Ninh, giảm bớt trọng lượng, ba người cùng nhau đi về, Tống Tiểu Vân nhìn quả dưa chuột nhỏ trong tay: "Lại là quả dưa chuột nhỏ này."

“Sao vậy?” Tư Ninh Ninh trong mắt lóe lên vẻ bối rối khó hiểu.

“Không sao.” Tống Tiểu Vân lắc đầu, Tưởng Nguyệt dường như biết bạn mình muốn nói cái gì, giành mở miệng trước tiên: "Tiểu Vân muốn nói loại dưa chuột này tương đối ngon đúng không?"

Tống Tiểu Vân gật đầu, tiếp tục nói: "Tớ cũng phát hiện quả dưa chuột loại nhỏ nhỏ này thực sự ăn ngon hơn rất nhiều."

Lúc trước Tống Thư Hãn và những người khác có mang dưa chuột về, to thì có to hơn, da hơi sừng, ăn thì hơi chát.

Bởi vậy đừng có mà thấy kích thước lớn hơn, dưa chuột Tư Ninh Ninh mang về mọng nước và giòn hơn rất nhiều.

Tưởng Nguyệt và những người khác nghĩ vấn đề nằm ở giống cây trồng.

Niên đại này thiếu thốn, phần lớn ăn còn chưa no bụng, dưa chuột không giống các loại trái cây khác, ngọt hay không không thành vấn đề. Xã viên đất trồng rau trăm cây dưa chuột, phần lớn suy nghĩ của xã viên tương đối giản dị, muốn chờ lớn chút rồi hái, già chút cũng không có vấn đề gì.

Về phần hương vị mọng nước hơn là do dưa chuột vốn đã hái được rồi nhưng vẫn để phơi cho to hơn chút nữa mới hái.

Vừa trò chuyện vừa bước vào cửa, Từ Thục hoa nghe động tĩnh từ phòng bếp ló đầu ra: "Đã về rồi? Cơm nấu xong rồi gọi mọi người ăn cơm đi."

Tống Tiểu Vân đi ra ngoài cửa gọi to, Tư Ninh Ninh muốn rửa tay, Từ Thục Hoa tiếp đổ nước cho cô: "Buổi trưa còn canh xương hầm nên tớ hâm lại rồi xào thêm cà tím ... Tớ thấy còn cả nữa cái gan heo, để tới mai có hư không?"

"Chắc không sao đâu? Nếu không yên tâm thì mình lấy cái bát thiệt to đậy lại bỏ vào thùng thả xuống giếng, buổi tối đen thui người khác không biết sẽ không đến đây mà trộm đâu."

“Để xem, ăn tối xong tớ làm ha."

Nghĩ đến điều gì đó, Tư Ninh Ninh giải thích : “Gan heo kia là chúng ta và đồng chí Hoắc Lãng mỗi người một nửa. Đặt ở nơi này để cho em trai em gái anh ấy, hôm nay tớ cắt một miếng nhỏ, còn thừa một ít ..."

"Được rồi, lát nữa tớ nói với một người một tiếng cho." Từ Thục Hoa hiểu ý gật đầu, sau đó hỏi chuyện khác: "Buổi chiều xảy ra chuyện gì? Cậu vừa đi thì thanh niên trí thức Mạc lại tới tìm cậu."

Mạc Bắc tới tìm cô?

Tư Ninh Ninh hơi khựng lại, một tia nghi ngờ lóe lên trong mắt cô, bất quá cũng không để chuyện này trong lòng.

Không phải cô ghét Mạc Bắc, chỉ cần nhân phẩm không thành vấn đề Tư Ninh Ninh cảm thấy thế nào đều có thể ở chung.

Mà tình thế hiện tại, nói như thế nào đâu?

Mạc Bắc đã nói rõ muốn giữ khoảng cách với cô rồi, mà cô cẩn thận suy nghĩ giữ khoảng cách tương đối có lợi với cô.

Tư Ninh Ninh trong lòng cũng nghĩ tới rồi, bình thường nên làm cái gì thì làm thôi, tất cả những tiếp xúc không cần thiết đều có thể hoàn toàn tránh được.

“Ninh Ninh?”

"Hả? Ồ ... không có chuyện gì to tát đâu"

Tư Ninh Ninh tỉnh táo lại, không dễ dàng nói cho Từ Thục Hoa biết chuyện gì xảy ra, cho nên đành phải viện cớ: "Cậu ấy nói tớ nấu cơm ăn không ngon, cậu biết mà tớ làm cơm bình thường mọi người đều thích ... Dù sao tớ không vui."

" .......... " Khuôn mặt của Từ Thục Hoa nhăn lại hỏi, tất nhiên, cô không phải đang chất vấn Tư Ninh Ninh, mà là Mạc Bắc.

Tay nghề nấu nướng của Tư Ninh Ninh được mọi người đánh giá là ngon nhất, hầm canh xương hầm còn ngon hơn nhiều tiệm cơm quốc doanh món thịt kho tàu nữa, còn thật là thơm.

Đến thế rồi mà Mạc Bắc còn ghét bỏ thì cái gì mới có thể thỏa mãn cậu ấy?

Từ Thục Hoa thở dài, đã bị Tư Ninh Ninh đánh lạc hướng thành công, cuối cùng không quên an ủi Tư Ninh Ninh: "Quên đi, đừng nghĩ đến những chuyện không vui này, thu dọn một chút, đi ăn cơm thôi!"

"Ừm."

Buổi chiều nhận được bao gạo thì Mạc Bắc ngồi ở cửa cầm sách đọc, bên ngoài đọc sách kỳ thật là nằm vùng đợi Tư Ninh Ninh trở về.

Thanh niên trí thức cây cối vây quanh, chạng vạng Tư Ninh Ninh trở về, trời đã tối sầm rồi Mạc Bắc vừa chỉ mới vào nhà cất sách thôi thì Tư Ninh Ninh đã về tới đi thẳng vào phòng rồi.

Sau khi hai người gặp lúc ăn cơm thì nhà chính đã đầy người, Mạc Bắc muốn nói chuyện cũng chẳng có cơ hội.

Sau bữa tối, hắn muốn gọi Tư Ninh Ninh ra ngoài nói chuyện, bất cứ khi nào hắn muốn nói chuyện, thì luôn có người vừa vặn một bước gọi người đi mất.

Cứ như vậy trời đã tối đen, muốn gọi Tư Ninh Ninh ra ngoài cũng không tiện, hắn tạm thời từ bỏ, gương mặt tuấn tú nhíu lại căng thẳng, trong lòng nặng trĩu, quanh thân cũng phảng phất bao phủ một tầng áp lực.

Mạc Bắc một đường trở về nhà, Lý Lăng Nguyên không dám thở mạnh, ngược lại Tống Thư Hãn khẽ nở nụ cười nhợt nhạt, đẩy cái gọng kính, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đảm đương tư cách làm người đứng xem tiêu chuẩn, nửa câu nhiều lời cũng không nói.

Một buổi tối yên bình trôi qua, sáng hôm sau, Tư Ninh Ninh làm bữa sáng, nước trong nồi sau đã đun sôi, suy xét hôm nay thanh niên trí thức đem nước theo để uống, Tư Ninh Ninh không pha sẵn.

Mang cái ấm nước đến bên giếng rửa sạch, thuận tay hái một ít bạc hà trở vào nhà đặt ở cái nồi bên cạnh giếng, cầm một cái chén ngâm bạc hà, viết một tờ giấy để lại.

Đại khái ý tứ là mọi người ăn sáng xong thì nước trong nồi đã nguội rồi, tự mình mang nước bỏ bạc hà vào là được.

Bình Luận (0)
Comment