Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 186 - Chương 186: Hoà Cốc Thay Răng

Chương 186: Hoà Cốc Thay Răng Chương 186: Hoà Cốc Thay Răng

Editor: Hye Jin

Vội xong rồi thì Tư Ninh Ninh ngáp dài bò lên giường ngủ.

Sân đập lúa bên kia buổi sáng bận đập lúa, rồi tuốt lúa rồi sàn, cô vội xong việc ở chuồng heo rồi gần trưa hoặc xế chiều vừa vặn tốt, không cần ra cửa quá sớm.

Bởi vì lịch trình làm việc khác nhau, Tư Ninh Ninh rất ít khi cùng mọi người sáng, vốn dĩ không có gì chỉ là trải qua chuyện buổi chiều hôm qua, sáng này trên bàn ăn không khí rõ ràng có chút không thích hợp.

Lý Lăng Nguyên vừa ăn khoai lang vừa đánh giá, trong lòng biết không đúng chỗ nào, hắn lại không thể nói ra được.

Mãi đến sau bữa sáng , Từ Thục Hoa và những người khác tiếp nước xách ra ngoài, Lý Lăng Nguyên hỏi một câu mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Nam nữ thanh niên trí thức an bài công việc không giống nhau, trước sau phân thành hai hướng.

Lý Lăng Nguyên quét về phía Mạc Bắc vẻ mặt âm trầm: "Mạc lão đại, cậu có phải chọc thanh niên trí thức Tư không cao hứng rồi không? Tối hôm qua thanh niên trí thức Tư đã không nấu ăn rồi, hôm nay còn để bọn mình tự mang theo nước ....."

Mạc Bắc cụp mi, không nói gì.

Hắn biết Tư Ninh Ninh đang tức giận, nhưng lý do gì hắn không hiểu, là hắn nói câu nào khiến cậu ấy hiểu lầm hay là như thế nào?

Muốn hỏi rõ ràng vẫn không tìm thấy được cơ hội.

Mạc Bắc còn đang phiền não đây.

Thường ngày làm việc quá mệt mỏi, lạc thú của Lý Lăng Nguyên chỉ có mỗi ngày đến giờ ăn cơm, mỗi ngày đến giờ cơm với hắn mà nói giống như mở hộp bất ngờ, chờ mong Tư Ninh Ninh có thể làm ra món ăn hiếm lạ gì, được ăn món gì ngon.

Tư Ninh Ninh tối qua không làm cơm mà là Từ Thục Hoa làm.

Cho dù buổi sáng là Tư Ninh Ninh làm nhưng Lý Lăng Nguyên vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Lo lắng Tư Ninh Ninh thật sự bỏ gánh không làm nửa kia thì nhân sinh của hắn thật sự ngã vào đáy cốc.

Lý Lăng Nguyên muốn nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt khó coi của Mạc Bắc, hắn nuốt lời định nói ra trở vào.

Sau khi suy nghĩ cân nhắc thật kỹ lời cần nói, Lý Lăng Nguyên hóa thân thành đại sư tư vấn tình cảm: "Mạc lão đại, nếu cậu mà thích thanh niên trí thức Tư, thì, thì .... Cậu quan tâm hơn chút đi. Cậu cứ làm mặt lạnh đừng nói là thanh niên trí thức Tư, cả tớ cũng sợ hãi ..."

Nói chuyện Lý Lăng Nguyên còn đưa tay ra ôm cánh tay xoa xoa: "Hơn nữa thanh niên trí thức Tư ... Không phải là thanh niên trí thức Tư thích cậu ... Cậu nói chuyện thì ôn nhu một chút, đừng có mà làm cho con gái nhà người ta phải đi đoán tâm tư tình cảm của cậu."

Hắn nói hắn thích Tư Ninh Ninh khi nào?

Mạc Bắc nghe không được nữa, dừng chân lại liếc Lý Lăng Nguyên một cái: "Nhiều chuyện."

Mối quan hệ giữa Mạc Bắc và Tư Ninh Ninh, Lý Lăng Nguyên đương nhiên thích Tư Ninh Ninh hơn vì cậu ấy làm đồ ăn ngon.

Bởi vì vậy lúc này hắn không còn sợ Mạc Bắc nữa, đứng tại chỗ giậm chân, đen mặt: "Cậu xem, cậu xem đi! Chính là cái ánh mắt này, cậu còn không cho tớ nói ... Cái ánh mắt này nhìn cứ như muốn ăn thịt người vậy, thanh niên trí thức Tư chắc chắn sẽ tức giận."

Mạc Bắc nhìn có chút hoang mang, lời giải thích suýt chút nữa buột miệng thốt ra: "Tớ không có dùng ánh mắt này nhìn cậu ấy."

"Vậy cậu nhìn Thanh niên trí thức Tư thế nào? Hay cậu nói cái gì với cậu ấy?"

"Tớ ..." Mạc Bắc không khỏi suy nghĩ một hồi, tưởng tượng tới tình cảnh lúc ấy, sắc mặt lại nhanh chóng lạnh đi, lướt qua Lý Lăng Nguyên không nói lời nào.

"Làm sao vậy? Sao cậu không nói gì?"

Lý Lăng Nguyên không hiểu, Mạc Bắc một chữ một chữ cũng không phun ra nữa.

Lý Lăng Nguyên nào biết đâu rằng Mạc Bắc khó xử?

Nói cái gì, nói như thế nào đây?

Nói: "Tớ nói với Tư Ninh Ninh rằng Hoắc Lãng đang âm mưu gây rối cậu ấy, bảo cậu ấy đừng có tin tưởng Hoắc Lãng nữa, bảo cậu ấy tránh xa Hoắc Lãng ra."

Hay là nói: "Tớ nói với Tư Ninh Ninh nói cậu ấy đừng tin tưởng Hoắc Lãng, tin tưởng tớ."

Dù là lời gì đi nữa, Mạc Bắc cũng không thể nói ra được.

Nghĩ đến cái gì đó, Mạc Bắc đột ngột dừng lại.

Lý Lăng Nguyên đi theo phía sau không dự đoán trước, mũi đập vào sau đầu Mạc Bắc, hắn thảm thiết hét ầm lên: "Ai da, đau."

"Sao, sao dậy Mạc lão đại? Sao đột nhiên dừng lại?" Lý Lăng Nguyên cúi đầu rơi lệ, trong lòng lẩm bẩm: Cũng may là hắn, nếu là Tống Thư Hãn, không chừng mắt kính cũng hỏng mất, đến lúc đó mắt cũng không dùng được rồi.

Mạc Bắc vẫn không trả lời, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, hắn đã nhận ra một vấn đề và đại khái có một số suy đoán mới.

Hắn cảm thấy trước mặt Lý Lăng Nguyên một chữ đều khó nói, nhớ lại từ đầu đến cuối, hoàn toàn đã nói những lời cần nói cho Tư Ninh Ninh ...

Về phần Tư Ninh Ninh, rốt cuộc là hiểu lầm lời hắn nói rồi tức giận, hay là bởi vì ....

Cậu ấy thích Hoắc Lãng? Cho nên hắn nói những lời nói đó nhằm vào Hoắc Lãng cho nên mới tức giận?

Lông mày Mạc Bắc bất giác nhíu lại, suy đoán mới làm hắn cảm thấy khó giải quyết hơn so với lần trước nữa.

Giữa buổi sáng, Tư Ninh Ninh đứng dậy đi vào không gian thu dọn, khi rời khỏi không gian cô thuận tay mang theo nửa chậu mã răng kiển.

Những thanh niên trí thức đúng ngọ sẽ không nấu ăn, bởi vì gần đây Hòa Cốc và Sớm Mầm đến ăn cơm nên ngoại lệ.

Mã răng kiển cô tính toán buổi trưa lấy ra trộn, còn lại lưu lại buổi tối dùng.

Cũng bởi vì chuyện xảy ra với Mạc Bắc mà hôm qua cô hứa làm mã răng kiểng trộn cho Lý Lăng Nguyên còn chưa có làm.

Rửa sạch chuẩn bị ra cửa, vừa mới đóng cửa thì Hòa Cốc lại đây rồi.

Tư Ninh Ninh nhanh chóng dùng dây gai để cột cánh cổng, vẫy vẫy tay Hòa Cốc, đi đến đội: "Sớm Mầm sao không đi cùng với em?"

“Chú Hoành Binh nói là bây giờ bận quá, mọi người đi sân đập lúa đuổi chim sẻ, Sớm Mầm ở đó rồi."

“Thì ra là như vậy. ” Tư Ninh Ninh gật đầu, đặt tay lên đầu Hòa Cốc vuốt vuốt, vừa đi vừa hỏi: Em có muốn kẹo không?”

Hòa Cốc do dự một lúc, lấy tay che miệng, liên tục lắc đầu.

Tư Ninh Ninh cảm thấy kỳ quái, ngồi xổm người xuống nhìn bàn tay nhỏ bé của Hòa Cốc: "Sao vậy? Em đang trốn tránh cái gì vậy? Có phải lén chị ăn ngon một mình hông?"

“Ô ... không, không có! ” Hòa Cốc quay đầu tránh Tư Ninh Ninh: “Tư Ninh Ninh, đừng làm vậy, em sắp tức giận rồi!"

Hòa Cốc nói những lời tàn nhẫn, Tư Ninh Ninh đã phát hiện ra manh mối rồi, che miệng cười thành tiếng.

Hòa Cốc như đang đối địch với kẻ thù, che miệng nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh: "Không cho cười."

“Được rồi, chị sẽ không cười.” Tư Ninh Ninh nín cười, đứng dậy đưa Hòa Cốc tiếp tục đi về đội sản xuất, không quên dỗ dành Hòa Cốc: "Này chỉ là tạm thời thôi, răng mới sẽ mau mọc ra tới thôi, không có gì phải xấu hổ."

Bảy tám tuổi đang trong thời kỳ thay răng.

Hòa Cốc bị mất hai chiếc răng cửa, nơi có thể thấy được rõ ràng nhất, há miệng ra là có thể thấy.

Cũng khó trách vừa rồi nghe lời em ấy nói lời mơ hồ có nghe được hơi gió.

Nghĩ về điều đó, lông mày và mắt Tư Ninh Ninh cong lên, cầm lòng không đậu mỉm cười.

Lần này Hòa Cốc không có hung dữ Tư Ninh Ninh, không bắt cô không được cười: "Tư Ninh Ninh, răng của em có thể mọc ra lại được sao?"

"Hai ngày trước nó bị rung rinh, em, em hơi sợ hãi cho nên không nói với anh cả. Tối hôm qua em ăn trúng cơm cháy, cái răng bị cộm rớt cả hai cái ra luôn, chảy máu rất là nhiều, thật là đau." Tiểu Hòa Cốc nắm lấy góc quần áo của Tư Ninh Ninh, là rất sợ hãi.

"Đây là thời kỳ thay răng, là hiện tượng bình thường, sẽ mọc răng mới ra sớm thôi."

"Chờ răng mới mọc ra rồi, có nghĩa là Tiểu Hòa Cốc đã trưởng thành hơn một chút, sau này sẽ phải càng mạnh mẽ kiên cường biết không, không được khóc nhè, cũng không được nói dối gạt người?"

Hòa Cốc mổ như gà mổ thóc.

Răng mới mọc ra là được rồi, nó cho rằng về sau phải đối mặt với hai răng cửa hỏng có này ra làm cả đêm không ngủ.

Nghĩ đến đó, Hòa Cốc buồn ngủ thật sự, há mồm ngáp một cái.

Tư Ninh Ninh không biết đêm qua Hòa Cốc ngủ không ngon, chỉ ngẫu nhiên dặn dò vài câu chú ý giữ gìn vệ sinh răng miệng, để răng khỏe mạnh:

"Khi răng mọc sẽ hơi ngứa, em không nên dùng lưỡi chạm vào biết không, bằng không răng sẽ mọc lệch, xấu lắm."

“…… Vâng.”

"Không riêng gì buổi sáng rời giường đánh răng, buổi tối ngủ cũng phải đánh răng ... Đánh răng xong không được ăn bằng không thời gian dài lợi sẽ bị ăn mòn, về sau sẽ bị đau răng, nhớ kỹ không?"

"Vâng ..." Hòa Cốc gật đầu, nghiêng đầu nhìn Tư Ninh Ninh.

Mặt trời chiếu lốm đốm dưới con đường rợp bóng cây, trong tầm mắt bé nhỏ của Hòa Cốc, mơ hồ nhìn thấy nụ cười trên mặt Tư Ninh Ninh.

Nụ cười rất hiền ...

Nếu Tư Ninh Ninh là chị gái nó là được rồi, nhất định là chị gái dịu dàng nhất thế giới.

Chị gái dịu dàng nhất ...

Hòa Cốc nghĩ, không hiểu sao trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh mẹ gọi Sớm Mầm và nó ăn cơm, bất thời không chú ý dưới chân loạng choạng.

May mắn thay, Tư Ninh Ninh đã kịp thời nắm lấy cánh tay của Hòa Cốc để tránh Hòa Cốc bị ngã.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Tư Ninh Ninh cúi đầu, hơi nhíu mày, nhẹ giọng mắng : “Đi phải nhìn đường chứ."

Nói xong dắt Hòa Cốc đi tiếp.

Hòa Cốc, tự nhiên giữ chặt gấu quần áo của Tư Ninh Ninh, từ chối tiến về phía trước.

Tư Ninh Ninh còn chưa dò hỏi, Hòa Cốc đã nghiêm túc nhìn cô, lên tiếng trước: "Tư Ninh Ninh, chị có thể ôm em như ngày hôm qua không?"

Tư Ninh Ninh không nghĩ ngợi nhiều, chỉ suy xét đến Hòa Cốc nhạy cảm hơn đứa trẻ bình thường, còn tưởng rằng thằng bé vì thay răng mà mâu thuẫn sợ hãi, không hề do dự, khom người ôm lấy thân thể Hòa Cốc nho nhỏ gầy yếu, vỗ nhẹ phía sau lưng: "Không có gì phải sợ hãi, dăm ba bữa em có thể mọc được răng mới, đang đợi nửa tháng nữa là mọc ra rồi, tiểu Hòa Cốc có tự tin kiên trì thêm nửa tháng không?"

Hòa Cốc vùi mặt vào vai Tư Ninh Ninh và hít thở sâu.

Trên người Tư Ninh Ninh có một mùi hương rất ấm áp và nhẹ nhàng, rất là dễ nghe, trong phút chốc, Hòa Cốc cảm thấy mảnh trống trong lòng dường như lúc này đã được lấp đầy hoàn toàn.

Nó dường như cảm nhận được cảm giác có mẹ .

Thật tốt.

Bình Luận (0)
Comment