Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 187 - Chương 187: Lão Tư

Chương 187: Lão Tư Chương 187: Lão Tư

Editor: Hye Jin

Đôi môi nhợt nhạt của Hòa Cốc nhếch lên một vòng cung lớn: "Em có tự tin."

Nó đứng thẳng khỏi cánh tay của Tư Ninh Ninh, đôi mắt đen đối diện Tư Ninh Ninh vô cùng nghiêm túc: "Tư Ninh Ninh, em sẽ không bao giờ khóc nữa, em là nam tử hán đại trượng phu."

Hòa Cốc âm thầm bổ xung một câu trong lòng: Em phải bảo vệ chị.

“Được rồi tiểu nam tử Hán Hòa Cốc, buổi trưa hôm nay phải ăn cơm ngoan." Tư Ninh Ninh cười cười , đứng dậy đi phía trước.

Hòa Cốc đi theo phía sau, vừa chạy vừa cao hứng hét lớn lên: "Em nhất định ăn một chén lớn, em sẽ lớn mạnh như anh cả của em!"

Sân đập lúa bên kia mấy đứa nhỏ bằng tuổi Hòa Cốc rất nhiều, một bộ phận là an bài lại đây đuổi chim sẻ mổ lúa. Một bộ phận là do Tư Ninh Ninh hôm trước nguyện ý rảnh rỗi sẽ dạy mấy đứa nhỏ học chữ.

Người trong đội đều biết cô bận xong việc bên chuồng heo đa rồi mới sang sân đập lúa phụ việc, khẳng định ở chuồng heo bên kia không lâu, cho nên mới đem con cái trong nhà qua đây đợi trước.

Mấy chú mấy thím bận rộn, một đám củ cải đỉnh đầu đội nắng cãi nhau ồn ào ầm ỉ, một chút cũng không hề sợ nóng.

Tư Ninh Ninh vẫy vẫy tay bảo đám nhỏ chơi dưới bóng cây chơi, ở sân đập lúa phơi thóc, nếu có chim sẻ bay tới thì chạy đến đuổi, sau đó cổ vũ Hòa Cốc ở lại chơi với mọi người.

Hòa Cốc kháng cự một chút, nhưng nhớ lại những gì Tư Ninh Ninh đã dạy trước đây, không tình nguyện vẫn ở lại.

Bọn trẻ cãi cọ ồn ào, chơi mấy trò chơi đứng đắn, mà nói là trò chơi cũng không tính là trò chơi, bọn nhỏ là cậu đuổi tớ, tớ đuổi cậu, có mà chạy nhanh quá bị ngã cùng có rơm rạ, đau không đáng kể.

Mà trẻ con trong sáng, chơi trò chơi tưởng chừng không đâu có thể khiến bọn nhỏ cười "haha", cười đến khản cổ họng.

Tư Ninh Ninh đứng quan sát một lúc, thấy Hòa Cốc đang dần tới lại gần gần mấy đứa trẻ với Sớm Mầm, cô hơi buông tâm, xoay người đi đến kho hàng đại đội lãnh cám sau đó đi cho heo ăn.

Thời tiết nóng đến lợi hại, chuồng heo được vệ sinh sạch sẽ nhưng vẫn còn sót lại một số mùi hôi.

Tư Ninh Ninh trộn thức ăn cho heo, thừa dịp mấy đầu heo ăn, đi vào chuồng heo, nhoáng vào không gian xách theo một thùng nước đi ra, lấy cái chổi quét tước một phen, bên ngoài ngõ nhỏ bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân vọng vào.

Tư Ninh Ninh nhìn lên, người đàn ông đứng ở bên ngoài chuồng heo, ánh mắt sáng quắc nhìn vào bên trong.

Nhịp tim chậm lại nửa nhịp, cũng may cô vừa tiến vào không gian liền đi ra ngay, nếu tay chân chậm hơn không chừng bị bắt tại trận rồi.

Sau khi nghĩ lại, không biết tại sao, đột nhiên lại ở một mình với Hoắc Lãng như thế này khiến Tư Ninh Ninh có chút ngượng ngùng và xấu hổ.

"“Làm sao vậy?”

"Không phải anh xuống công sao?"

“Anh đoán thời gian này em ở đây nên tới nhìn xem." Hoắc Lãng nâng cằm ra hiệu cho Tư Ninh Ninh đi ra.

Nguyên bản là duỗi tay muốn đỡ, cánh tay duỗi ra nửa chừng thì rút về: "Là có chuyện quan trọng nói với em."

Tư Ninh Ninh tưởng có chuyện gì quan trọng, lo lắng heo sẽ làm mấy cái thùng nghiêng đi, cô xách cái thùng đến chỗ tường rồi mới trèo ra ngoài chuồng heo.

Tư Ninh Ninh vỗ nhẹ đống tro bụi trên quần áo, nhìn Hoắc Lãng hỏi: "Là chuyện gì?"

"Có nhiệm vụ tạm thời, cần đến công xã lấy phiếu xét duyệt. Sau đó, anh sẽ lên huyện, em không phải muốn gửi thư cho người nhà sao? Trong huyện có thể gọi điện thoại."

Hoắc Lăng nói xong chân dài bước vào trong, trước mặt Tư Ninh Ninh tiếp nhận công việc ở chuồng heo.

“Này …” Tư Ninh Ninh vươn tay không ngăn được, thấy Hoắc Lãng đã bận rộn công việc, cô cũng không nói nữa.

Vừa nghĩ tới việc vừa rồi Hoắc Lãng đề cập đến chuyện đi huyện làm cô động tâm.

Nhưng tâm vừa động Tư Ninh Ninh lắc đầu: "Cảm ơn đồng chí Hoắc Lãng. Em e là lần này không được ... Đổi sản xuất ai ai bận rộn, rất khó rút ra được thời gian đi ra ngoài."

Cô rất muốn đi, nhưng vào lúc này, cô nào có gan xin phép Triệu Hoành Binh?

Cho dù không biết xấu hổ mở miệng thì Triệu Hoành Binh chú ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.

Tư Ninh Ninh dứt khoát đánh mất ý niệm, ngay lúc đó truyền đến giọng nói tự tin của Hoắc Lãng vang lên vào lúc này:

"Em muốn đi liền có thể đi."

"Phần còn lại anh sẽ lo."

Tư Ninh Ninh ngẩn ngơ, dựa vào mép chuồng heo nhìn Hoắc Lãng: "Sao anh đối tốt với em như vậy?"

Cả chuồng heo im lặng trong chớp mắt, chỉ nghe thấy tiếng chim hót thì thầm, cùng thanh âm mấy đầu heo ủn ỉn ăn ngon lành.

Hoắc Lãng im lặng một hồi, mới hỏi ngược lại: "Em giúp anh, anh giúp em cái này có gì kỳ quái sao?"

Tư Ninh Ninh khẽ cười mỉm, ánh mắt nhìn chỗ sàn chuồng heo: "Vậy thì cái này? Cũng là vì em giúp anh?"

"Em muốn lý giải như vậy cũng được."

Hoắc Lãng lại xối rửa chuồng heo, hất cầm: "Nước hết rồi, anh đi xách nước."

Tư Ninh Ninh gật đầu, lùi lại hai bước, nhìn Hoắc Lãng cười nói: "Kia chuyện đi huyện làm phiền anh ha?"

"Dễ nói."

Hoắc Lãng bước ra khỏi chuồng heo, nhặt cái thùng đi về hướng sau chuồng heo.

Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng đi xa lắc đầu cười cười, lại mục thêm hai gáo đồ ăn thừa đổ vào máng.

Hai người cười cười nói nói, không hề hay biết ngay tại con hẻm cách chuồng heo không xa, một người đàn ông cao gầy, đang tựa lưng vào tường, quay lưng về phía hai người đang đứng.

Mạc Bắc vẫn luôn tìm không ra được cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Tư Ninh Ninh, hắn tính toán thời gian tưởng chờ Tư Ninh Ninh đến chuồng heo đem lời nói ra, chỉ là hiện tại ...

Mạc Bắc cụp mắt xuống, nắm bàn tay lại thật chặt.

Dường như bây giờ cái gì cũng không cần phải nói.

Bởi vì ...

Hắn suy đoán là đúng rồi.

Hắn thích Tư Ninh Ninh sao?

Có lẽ đi.

Nhưng kể từ thời khắc này, không thể nữa.

Mạc Bắc nhíu chặt mày, đến khi ngẩng đầu lên lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, kiên quyết rời đi.

Với sự giúp đỡ của Hoắc Lãng, công việc ở chuồng heo nhanh chóng kết thúc, hai người đại khái ước định thời gian đi vào huyện, Tư Ninh Ninh đến sân đập lúa.

Trước khi đi, Hoắc Lãng lại nắm lấy bím tóc của Tư Ninh Ninh: "Bỏ cái thùng bên này, có thời gian anh tới đây giúp em dọn dẹp."

Tâm trạng đang vui vẻ nên Tư Ninh Ninh chỉ kéo bím tóc lại không có tức giận.

Đối với đề nghị của Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh cũng không bác bỏ, trong tiềm thức Hoắc Lãng giúp cô như cách cô giúp Hòa Cốc vậy.

Khi Hòa Cốc khỏe lại, như vậy mối quan hệ như vậy đương nhiên sẽ kết thúc.

Rời khỏi chuồng heo Tư Ninh Ninh đến sân đập lúa.

Ngày hôm qua lúc cô rời khỏi sân đập lúa, chú thím nói chuyện với nhau, công việc sàn hạt thóc đã có người tiếp nhận rồi.

Tư Ninh Ninh bước tới, nhưng chưa kịp nói chuyện, chú hôm qua đã vung tay lên nói chuyện: "Đi đi, thanh niên trí thức đến sang đảo rơm đi, việc này để chú tới."

Tư Ninh Ninh cong mi mờ mịt, nghĩ không ra được.

Một người chị dâu khác thuyết phục: “Đúng vậy, Thanh niên trí thức Tư, chúng ta là nữ sức lực có hạn, qua đây đi, sàn thóc mệt không nói còn đứng ở giữa nắng, không đuổi kịp nhịp độ."

Lời này có đạo lý, cô không thể làm chậm trễ tiến độ của mọi người, đành phải từ bỏ.

Kỳ thật Tư Ninh Ninh có thể nhìn ra đây là sự quan tâm của mọi người dành cho cô, vì vậy trước khi rời đi, cô thành khẩn cảm ơn: "Chú cảm ơn chú."

"Trời, cái này tính là gì chứ."

Ông chú cười cười, khoát tay tiếp tục bận việc.

Tư Ninh Ninh lấy thân cây gỗ cắm trên đống rơm ra để giúp đảo rơm.

Buổi sáng sân đập lúa phủ kín hạt thóc, đánh trâu đi qua đi lại để nghiền nát, hạt thóc hầu hết đã được tách vỏ ra rồi, vì tránh để thóc còn tàn dư trên rơm rạ phải đem rơm lật qua lật lại, rồi cho trâu đi thêm vài vòng nữa mới gom lại, chất thành đống.

Công việc này về cơ bản không khó, chỉ là bụi quá nhiều cộng thêm phải phơi người ngoài nắng.

Tư Ninh Ninh cúi đầu bận rộn, động tác từ từ quen thuộc, từ vụng về sang nhanh nhẹn, cơ bản đều đã quên mất đám nhỏ ồn ào xung quanh.

Cho đến khi một thím bên cạnh nhắc nhở cô: "Thanh niên trí thức Tư, Thanh niên trí thức Tư? Mấy đứa nhỏ đang gọi cháu đó?!"

“A? Vâng! ” Tư Ninh Ninh tỉnh táo lại, mấy đứa trẻ đầu trọc đứng nhìn cô, miệng kêu: "Lão tư, lão Tư, mẹ em nói là cô sẽ dạy bọn em học chữ, có thật vậy không? Chúng ta khi nào bắt đầu?"

Ban đầu, Tư Ninh Ninh nghĩ rằng bọn trẻ gọi cô là lão Tư, cô họ Tư, lát sau mới phản ứng được đây là khẩu âm địa phương, đám nhỏ đang gọi cô là "cô giáo."

Tư Ninh Ninh nhất thời không biết nói gì, mặt mũi đỏ lên.

Thành thật mà nói, gọi "cô giáo" kêu đến cô phải ngượng ngùng.

Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi và háo hức của những củ cải nhỏ này mà cầm lòng không đậu: "Hiện tại không có thời gian dạy mấy em học chữ, các em nguyện ý thì chị có thể dạy em cái khác trước ha."

"Nguyện ý! Bọn em nguyện ý!"

Không biết Tư Ninh Ninh sẽ dạy gì, đám nhóc tì đều đồng ý.

Mấy đứa trẻ xuất phát là muốn đọc sách viết chữ nên mới chạy lại nơi này, cũng có nguyên nhân vì ba mẹ ở nhà đã nói qua, nếu sau này muốn có tiền đồ phải đọc sách biết chữ.

Một đám nhỏ đứng tụm lại một chỗ, nói là ầm ĩ thì đúng là ầm ĩ, lại có một cảm giác không thể giải thích được.

Hòa Cốc đang ngồi xổm trong bóng râm, nhìn mọi người ồn ào cũng không nhịn được mà nghiêng người nhìn sang.

Tư Ninh Ninh thu hết vào mắt: "Chị biết các em nguyện ý. Đi sang bóng cây chỗ kia ngồi một lát đi, chị phải nghĩ một chút đã."

Sau khi đuổi được đám củ cải nhỏ đi, Tư Ninh Ninh suy nghĩ không ngừng.

Dạy chữ hay gì đó chắc chắn sẽ không thực hiện được.

Thứ nhất, không có thời gian, và thứ hai, không có điều kiện để dạy được.

Bình Luận (0)
Comment