Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 189 - Chương 189: Đi Huyện

Chương 189: Đi Huyện Chương 189: Đi Huyện

Editor: Hye Jin

Hòa Cốc rất có linh tính, nói cách khác là rất thông minh.

Nó thích ai thì nguyện ý đi bên cạnh người ấy, không thích hoặc không quen thuộc rất khó thân cận cùng với nó. Song phương diện lễ phép, lễ tiết chỉ cần là người lớn, nó sẽ không phạm sai lầm dù là nhỏ nhất.

Từ Thục Hoa có rất nhiều em trai và em gái, đứa nhỏ tính nết thế nào cũng đã gặp qua, nhận thấy được Hòa Cốc bài xích, xa cách cũng không hề tức giận.

Trẻ con mà, sợ người lạ là biểu hiện hết sức bình thường.

Xét đến cùng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Bầu không khí kỳ lạ của khu thanh niên trí thức chỉ kéo dài trong một buổi sáng, sau buổi sáng hôm đó, mọi người trong nhà đều có nhiệm vụ của mình, quan hệ phảng phất như xa cách hơn một chút, lại phảng phất như không có gì xảy ra.

Tỷ như, các cô gái vẫn tiếp tục cười nói vui vẻ mỗi ngày.

Lại tỷ như thanh niên trí thức Mạc Bắc, tính tình so với trước còn thanh lãnh hơn vài phần, kể từ buổi chiều hôm đó, hay là từ buổi sáng sau chiều hôm đó?

Nói tóm lại không ai còn thấy Mạc Bắc cười nữa.

Người thiếu niên còn chưa hiểu được tâm ý của mình nữa thì đã bị bóp chết.

Nó tượng trưng cho những điều tốt đẹp, sự lãng mạn và tình yêu thiêng liêng, chưa kịp chạm vào chút ngọt ngào đã bị dội một chậu nước lạnh, nếm hết mọi thất vọng, muộn phiền, chua xót.

Đại khái trừ bỏ Mạc Bắc ra, không ai có thể hiểu được diễn biến tâm trạng phức tạp của hắn.

Hai đóa hoa nở rộ, mỗi người một cảnh, liên tiếp hai ngày bận rộn, cuối cùng đến thời điểm Tư Ninh Ninh cùng với Hoắc Lãng ước định cùng nhau đi lên huyện.

Đi lên huyện cho nên buổi chiều hôm đó, Tư Ninh Ninh đến đội sản xuất xin giấy giới thiệu, thật ra cô rất không yên tâm, bởi vì từ đầu đến cuối cô còn chưa lộ mặt, toàn bộ đều là Hoắc Lãng ôm một mình làm, khi đi xin giấy giới thiệu cô lo lắng gặp phải mặt đen của Triệu Hoành Binh nữa cơ.

Nhưng mà làm cô cảm thấy ngoài ý muốn đó là Triệu Hoành Binh thực khách khí với cô, còn khách sáo nói một vài lời khiến cô như lọt trong sương mù:

"Thanh niên trí thức Tư, cháu là người làm công tác văn hóa. Giống với người dạy chữ đều không dễ dàng, chuyện này giao cho cháu, nhất định phải dốc hết toàn lực."

"Đội sản xuất ba cuối năm phân lương chỉ dựa vào cháu!"

Tư Ninh Ninh đáp lại một cách mơ hồ, đoán chừng chính là Hoắc Lãng đã làm cái gì đó.

Triệu Hoành Binh nói năng rất nghiêm túc, Tư Ninh Ninh trong lòng suy nghĩ, thầm cầu nguyện mình có thể làm tốt, ai bảo Hoắc Lãng làm cô ôm một cái công việc khó khăn khó có thể hoàn thành được chứ.

Bằng không đến lúc đó mặc kệ là cô hay Hoắc Lãng đều không tốt lắm.

Tư Ninh Ninh với tư cách là một thanh niên trí thức, cơ hội lên huyện không dễ gì mà lấy được, có thể thơm lây một chuyến cô đã phải rất cảm kích Hoắc Lãng, nhất định không muốn làm cái chuyện kéo chân sau.

Trở lại nhà thanh niên được trí thức, Tư Ninh Ninh đại khái nói về việc ngày mai sẽ đến huyện làm việc vặt, khi Từ Thục Hoa và ba người thảo luận xem ai sẽ là người nấu ăn cho ngày mai, Tư Ninh Ninh thấp thỏm dọn dẹp xung quanh.

Đến khi màn đêm yên tĩnh, các cô gái đều đã ngủ say, cô vào không gian thu thập một vòng, chuẩn bị hết các vật dụng ngày mai cần dùng thu thập ra ngoài, đâu đó xong rồi mới ra không gian đi ngủ.

Nhật nguyệt thay đổi, vật đổi sao dời, lớp mực dày trên bầu trời mờ dần, phía đông dần dần nổi lên những tầng mây trắng.

Vừa nghe tiếng gà trống gáy yếu ớt vang lên, Tư Ninh Ninh đã ngồi bật dậy rời giường.

Mấy cô gái trong phòng vẫn còn đang ngủ, có lẽ vì quá mệt mỏi với công việc hàng ngày, ngẫu nhiên còn phát ra một tiếng ngáy nhẹ.

Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng đứng dậy tắm rửa, cuối cùng đem tóc chải thật mượt, mười ngón tay nhanh nhẹn tết tóc gọn gàng rồi búi cao lên.

Lắc đầu xác định tóc không rời rạc bung mới đi về phía đội sản xuất.

Đi huyện khác với đi thị trấn, đặc biệt là với Hoắc Lãng nếu cô mang theo một cái sọt lớn quá lộ liễu, cho nên Tư Ninh Ninh chỉ vác trên vai một chiếc sọt nhỏ nguyên chủ mang từ thành về, cộng thêm một cái bình nước quân dụng.

Thực tế, đồ cần dùng đã được Tư Ninh Ninh bỏ vào không gian rồi ...

Trên người không có gánh nặng, bước chân của Tư Ninh Ninh trở nên nhanh nhẹn, mất chỉ tầm 7, 8 phút cô đã đi từ chỗ nhà thanh niên trí thức về đến chỗ đội sản xuất rồi, cách thật xa mông lung đã thấy một người đàn ông cao lớn rắn chắc đợi ở đằng đó.

“Hoắc Lãng!”

Lúc này xã viên còn đang nằm trên giường băn khoăn không biết nên ngủ thêm một giấc hay là tỉnh dậy đâu, bên ngoài căn bản không có ai, chờ ở nơi này không phải là Hoắc Lãng thì còn có thể là ai?

Tư Ninh Ninh nhấc chân dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, ở trước mặt Hoắc Lãng lời còn chưa kịp nói đã nghe Hoắc Lãng hỏi trước rồi:

"Sao hôm nay lại buộc tóc thế này?"

Cô gái nhỏ hôm nay đã cuốn hết tóc lên, cái cổ thon gọn trắng nõn, giống như lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy mỏng manh đến mức dùng sức một chút là đã không ổn rồi.

Hoắc Lãng trêu chọc: "Như thế nào? Là sợ anh nắm bím tóc của em?"

... Cô gái nhỏ nóng nảy!

“Anh cứ kéo bím tóc người ta, có ý gì?" Tư Ninh Ninh trừng mắt nhìn Hoắc Lãng một cái, đưa tay sờ sờ tóc của mình.

Bím tóc xoắn được tết từ nửa đầu bên trái qua đầu bên phải, thoạt nhìn trông giống như bím tóc thông thường kỳ thực là làm rắc rối hơn nhiều so.

Bất quá sở dĩ cô quấn tóc tên không phải là đề phòng Hoắc Lãng, chỉ là bởi vì thời tiết nóng bức, bím tóc tết dài ở sau đầu, thường xuyên ra mồ hôi.

Tư Ninh Ninh thu hồi ánh mắt, dùng tay nhỏ nắm lấy cái dây của cái sọt đeo sau lưng, đi lên một bước sóng vai đi cùng Hoắc Lãng: "Không nói cái này, em có việc hỏi anh."

“Làm sao vậy?” Hoắc Lãng nghiêng đầu hỏi cô, sau đó lảo đảo bước lên trước Tư Ninh Ninh một bước: “ Buổi sáng nhiều sương, em đi sau lưng anh."

Tư Ninh Ninh tốc độ hơi ngừng lại, trong chốc lát ngẩn ngơ ra.

Cô đi chậm lại một nhịp, Hoắc Lãng bối rối nhìn lại: "Đi thôi."

“… Vâng!” Tư Ninh Ninh rầu rĩ đáp một tiếng, rũ bỏ ý nghĩ kỳ quái xẹt qua trong đầu, khôi phục lại tinh thần phấn chấn thường ngày, chạy từng bước nhỏ theo phía sau lưng: "Ngày hôm qua em đi xin thư giới thiệu, đội trưởng nói với em mấy lời kỳ kỳ quái quái ... Anh thành thật nói cho em biết có phải anh ôm cho em cái việc gì hay không?"

"Ừm ... " Hoắc Lãng dừng lại, khàn giọng cười: "Là có chuyện, nhưng em không cần lo lắng, chỉ là một cái cớ mà thôi."

Dứt lời nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tư Ninh Ninh một cái: "Anh sẽ lo liệu."

“Nhưng mà rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Tư Ninh Ninh mím đôi: “Sao anh không nói trước với em?"

Lông mày Hoắc Lăng nhăng lên, cho rằng Tư Ninh Ninh đang cảm thấy mất kiên nhẫn vì bị ép phải tiếp quản chuyện "phiền phức" , trong khoảnh khắc đó, cảm xúc là lạ xẹt qua trong lòng Hoắc Lãng

Thất vọng, mất mát ... Có chút phức tạp.

Ngay khi Hoắc Lãng cho rằng Tư Ninh Ninh không giống như hắn tưởng tượng, thông minh nhanh nhẹn, thông thấu thì bỗng dưng góc áo giống như là bị người khác túm lấy.

Cô gái nhỏ kia luyên thuyên không ngớt: "Nếu có việc gì em có thể làm được em nhất định sẽ giúp."

"Bất quá lần sau anh có thể nói với em một tiếng được không?"

"Vạn nhất anh đáp ứng người ta, em lại không làm được, kia về sau ở chung mọi người cảm thấy em thế nào?"

Giọng nói lanh lảnh có chút tức giận, cũng có phần bất lực.

Hoắc Lãng tâm tư bỗng nhiên thông suốt.

Đúng vậy.

Nếu Tư Ninh Ninh là người không thích phiền phức, thì ngay từ đầu, em ấy đã không chủ động yêu cầu giúp đỡ Hòa Cốc ...

Hắn vừa rồi suy nghĩ cái gì vậy? Vậy mà hắn nghĩ Tư Ninh Ninh là cái loại người như vậy?

Hoắc Lãng thở dài, tâm trạng bỗng nhiên tươi sáng, đúng vào lúc này, quần áo sau lưng lại đột nhiên giật mạnh một cái, thanh âm Tư Ninh Ninh cao hơn rất nhiều: "Em đang nói chuyện với anh đấy!"

"Nghe thấy được."

"Đã biết."

“Vậy thì tại sao anh không nói cho em biết, chuyện gì đang xảy ra vậy? ” Có lẽ quan hệ đã thân thiết hơn trước, hoặc là được Hoắc Lãng nhiều lần chiếu cố, giọng điệu của Tư Ninh Ninh có chút ủy khuất, có chút làm nũng mà chính Tư Ninh Ninh không hề ý thức ra được chuyện đó.

“Được rồi, nói cho em biết.” Hoắc Lãng ngây ngốc cười giải thích: “Kỳ thực chính là ...”

Thực ra là giữa hè là mùa thu hoạch, một đám lương thực mới thu vào, trừ bỏ nộp thuế lương lên công xã thì ở đội sản xuất dư lại không ít.

Những lương thực đó sẽ được cất giữ trong kho hàng hoặc kho lúa của đội sản xuất, chờ đợi thu lương vào mùa thu sẽ cùng nhau tổng kết lại, cuối năm dựa vào kết quả lao động một năm của xã viên, phân lương cho mỗi hộ.

Đội sản xuất ba thì đặt ở kho hàng, ngày thường thì có cán bộ ghi công điểm trông coi, buổi tối đội bảo an ngẫu nhiên đi ngang qua tuần tra, trộm lương thì dễ phòng bị, nhưng mà đục khoét thì khó mà phòng.

Cho nên cần còn một con mèo để thủ kho lương.

Thời đại này người còn không đủ ăn thì làm sao có thức ăn dư thừa thức ăn để mà nuôi mèo?

Mèo hoang đúng là có, mà y như là thành tinh vậy không ai bắt được cả.

Duy nhất có thể tìm thấy mèo ở một chỗ, vừa vặn Hoắc Lãng biết được, chính là ở trong huyện.

Tư Ninh Ninh nghe thấy như lọt trong sương mù: "Anh biết nơi nào có mèo hả? Anh mượn một con hay là trực tiếp mang về luôn không tốt sao? Em đâu cần tới đúng không?"

Tư Ninh Ninh không hiểu tại sao Triệu Hoành Binh lại đồng ý.

Hoắc Lãng cười đến khàn cả giọng giải thích : "Anh nói với đội trưởng, nuôi mèo là người làm công tác văn hóa, tính tình không tốt. Thanh niên trí thức Tư là xuất sắc nhất, để em đi không chừng có thể thành."

Tư Ninh Ninh không nói nên lời.

Nói như vậy việc này cứ thế mà qua á?

Nghe có chút gượng ép …

Bình Luận (0)
Comment