Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh do dự, thì hai người đã đi đến chỗ cây cầu dây, sắc trời đã hửng sáng, mà bên kia một chiếc xe bán tải nhỏ màu xanh quân đội đang đợi.
Là xe lần trước đưa Hoắc Lãng trở về.
Tư Ninh Ninh nghiêng đầu nhìn Hoắc Lãng, Hoắc lãng tình cờ cũng nghiêng đầu về phía cô, khuôn mặt mang theo ý cười: "Mỗi tháng ngày này anh đều sẽ đi vào trong huyện làm việc."
Vì vậy, người đón sẽ đợi ở đây.
Tư Ninh Ninh gật đầu, Hoắc Lãng chọn một ngày để đi vào huyện cũng không có gì mà ngạc nhiên.
Lúc trước cô từ nhà ga huyện về địa điểm tập kết ở công xã, rồi đi xe kéo lung lây đi hơn hai tiếng đồng hồ.
Nếu mà không có xe đi mà đi bộ phỏng chừng đi mất cả ngày.
Hai người lên xe, Hoắc Lãng ngồi ở phụ lái, Tư Ninh Ninh ngồi ở ghế sau, Hoắc Lãng lúc này mới giới thiệu ngắn gọn: "Đây là Tiểu Đơn. Đây là thanh niên trí thức Tư."
“Xin chào thanh niên trí thức Tư, tên tôi là Đơn Mãn Đường, em có thể gọi tôi là Tiểu Đơn hoặc là đồng chí Đơn đều được. ” Người lái xe Đơn Mãn Đường chào Tư Ninh Ninh từ gương chiếu hậu.
Tư Ninh Ninh cong môi lên cười, gật đầu đáp lại: "Xin chào, đồng chí Đơn. "
Sau đó, Hoắc Lãng nói chuyện với Đơn Mãn Đường, nhưng Tư Ninh Ninh không nghe nhiều, thỉnh thoảng có một hai câu vô tình lọt vào tai cô, chẳng hạn như "tuần tra", "tuyển chọn tân binh" vân vân và mây mây.
Chắc là liên quan đến công việc của Hoắc Lãng ở huyện.
Tư Ninh Ninh không lưu ý để làm gì. Mắt nhìn về phía cửa sổ, vốn là xem phong cảnh, mà bởi vì tối qua bận rộn đến tận khuya, sáng lại thức dậy quá sớm cho nên mới có một lát thôi mí mắt Tư Ninh Ninh đánh nhau, mở không nổi.
Lại qua thêm vài phút nữa, Tư Ninh Ninh nghiêng đầu, cả người từ từ ngả sang một bên dọc theo lưng ghế, cho đến khi hoàn toàn nép vào ghế.
Khoảnh khắc Tư Ninh Ninh chìm vào giấc ngủ, trong xe trở nên yên tĩnh.
Đơn Mãn Đường liếc nhìn kính chiếu hậu, không mặt mũi để nhìn quá nhiều: "Đồng chí Hoắc Lãng, đây là đối tượng của anh?"
Hoắc Lãng bị hai từ "đối tượng" này làm cho da đầu tê rần, thực mau phản ứng giải thích: "Là thanh niên trí thức trong đội, đến huyện làm việc, thuận đường đưa đi một đoạn."
"Ồ!"
Chiếc xe lắc lư đến huyện, Tư Ninh Ninh cả đường ngủ không yên, cơ hồ là khi xe dừng là mí mắt run lên, mở mắt ra.
Mới ngủ dậy còn chút mờ mịt, cửa xe bên cạnh bị mở ra, Hoắc Lãng khom người nhìn: "Tỉnh ngủ?"
"Vâng ..." Tư Ninh Ninh gật đầu ngáp một cái, dọn đồ xuống xe: "Đã tới rồi sao?"
"Ừm ..."
Tư Ninh Ninh xuống xe, Hoắc Lãng quay đầu sang chỗ ghế lái chào Đơn Mãn Đường: "Tôi xử lý một số việc cá nhân, cậu giúp tôi nói với sư trưởng một câu, đúng một giờ sau tôi sẽ đến."
“Đã nhận, đừng lo lắng, đồng chí Hoắc Lãng, tôi sẽ chuyển lời!" Đơn Mãn Đường cười cười, ánh mắt lại hướng về cô gái phía sau lưng Hoắc Lãng, lúc này mới đạp ra quay đầu rời đi.
“ Đi. ” Hoắc Lãng nói xong người đã đi về phía trước rồi.
Tư Ninh Ninh đi theo phía sau: "Giờ chúng ta đi tìm mèo sao?"
“Không.” Hoắc Lãng lắc đầu, Tư Ninh Ninh có hỏi cái gì cũng không chịu trả lời.
Tư Ninh Ninh đi phía sau ngây người mấy phút, trước mặt Hoắc Lãng đột nhiên dừng lại, cô theo sau ngẩng đầu nhìn, trợn tròn hai mắt.
"Quốc, tiệm cơm quốc doanh?"
"Ăn cơm trước đã."
Tư Ninh Ninh chưa kịp nói gì thì Hoắc Lãng đã bước qua ngạch cửa.
"..." Tư Ninh Ninh thụ động tiến vào tiệm cơm quốc doanh, đi vào liền nghe thấy Hoắc Lãng nói: "Em lên lầu hai tìm chỗ ngồi đi, anh lại ngay."
Tư Ninh Ninh không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời.
Tiệm cơm quốc doanh ở huyện to hơn nhiều so với ở thị trấn, không gian thoáng hơn, bàn ghế sơn cũng mới mẻ hơn nhiều, mới khoảng 80%, trông khác hẳn nhau.
Tư Ninh Ninh chọn một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, chú ý đến vách tường có treo một cái đồng hồ treo tường, cô sờ sờ vào sợi dây len đeo trên cổ, lấy ra chiếc đồng hồ đã bỏ dây.
Trước kia cô điều chỉnh thời gian căn cứ theo tiếng còi hiệu lệnh ở đội sản xuất, lúc này so sánh với đồng hồ treo tường trên vách tường phát hiện chậm hơn 12 phút, cũng coi là ổn, không quá là cách quá xa.
Chính lại thời gian tốt xong lại nhét đồng hồ vào trong quần áo, vừa lúc Hoắc Lãng bưng cái khay từ dưới lầu đi lên.
Tư Ninh Ninh giơ tay vẫy vẫy: “Nơi này!”
Hoắc Lãng đến gần đặt khay xuống, Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn một phát, thật là tố.
Hai phần mì thịt heo cắt nhỏ với bắp cải thái sợi, một phần ba chỉ heo kho rau cải khô, bốn chiếc bánh rán vừng và một đĩa cải ngồng.
Có thịt và rau, phần lớn đều là lương thực tinh, Tư Ninh Ninh đang đánh giá thì trước mặt đã được đẩy đến một chén mì.
Bữa ăn này tốn ít nhất hai khối tiền.
Tư Ninh Ninh chậm rãi ăn mì: "Lát nữa em phân với anh."
“Ăn trước đi .”
Tư Ninh Ninh yên lặng ăn mì.
Hoắc Lãng hít sâu một hơi, vô tình giương mắt nhìn Tư Ninh Ninh thong thả ung dung ăn uống, định thần một hồi, bỗng nhiên mở miệng: "Cơm nước xong anh mang em đi phát điện báo ... Em nếu là nhớ người nhà thì gọi điện thoại là được."
"Chờ vội xong chuyện này đại khái em cần phải chờ một lúc, anh xử lý một số việc trong huyện ... Sau đó đưa em đi dạo trong huyện, trễ chút chúng ta trở về đội."
Tư Ninh Ninh đã im lặng lắng nghe, nghe đến cuối cùng không nghe được chuyện muốn nghe, lông mày nhăn lại, vô cùng khó hiểu: "Kia mèo?"
"Mèo ..." Hoắc Lãng dừng lại một lúc, sau đó bật cười lắc đầu: "Trách anh không nói rõ với em, Viện sĩ Lương tính tình cổ quái, từ chỗ bà ấy mượn mèo không có khả năng."
"Ơ vậy anh còn đáp ứng đội trưởng?"
"Không mượn được mèo trở về mua nhiều mấy cái bẫy chuột là được."
Người này lớn lên soái khí, cứng rắn không giống đời sau mấy bình hoa, tiểu thịt tươi, cố tình bận tâm hình tượng gì đó, bọn họ ở chung nên càng tự nhiên thoải mái ở với nhau.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Tư Ninh Ninh vẫn dùng dằng không vui, cau mày cố chấp nhìn Hoắc Lãng: "Mèo là mèo, bẫy chuột là bẫy chuột, anh như vậy không phải là anh lừa đội trưởng sao?"
Hoắc Lãng vừa ăn xong bát mì, đôi mắt đào hoa sâu thẳm ngẩng đầu nhìn thẳng Tư Ninh Ninh.
Trên mặt anh ấy không có quá nhiều biểu cảm, biểu tình phảng phất như đang muốn hỏi Tư Ninh Ninh: Vậy em cảm thấy làm sao bây giờ?
Tư Ninh Ninh bị anh ấy nhìn chằm chằm không được tự nhiên tránh đi ánh mắt, dù sao Hoắc Lãng lấy cớ mới có thể đem cô đi huyện.
Cơ mà không thử một chút liền trở về cô không cam lòng: "Không thử xem làm sao biết được chứ? Vạn nhất có thể thì sao? Vạn nhất được?"
"Anh có biết Lương viện sĩ kia ngày thường ở đâu không? Có lẽ em thử xem sao?"
Tư Ninh Ninh suy tư một hồi, bổ sung thêm: "Em lúc trước đã gửi thư trong nhà rồi, không có yêu cầu gửi điện báo nữa ... Anh có thể vội chuyện của anh đi, trong khoảng thời gian này em tự mình đi tìm Lương viện sĩ."
Bàn ăn bỗng im bặt.
Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng im lặng ở phía đối diện, thận trọng thăm dò: "Không được sao? Hoắc Lãng!"
Tư Ninh Ninh kéo dài thanh âm, rõ ràng là bộ dạng cầu người mà rót vào tai ai kia nghe y như là làm nũng.
"Không phải. Được thôi."
Đầu tiên Hoắc Lãng lắc đầu, sau đó gật đầu, cầm một cái bánh cắn một ngụm: "Kia vậy đi, cơm nước xong em cùng anh đi đến Đảng Ủy, chờ anh xong việc rồi chúng ta đi tìm Lương viện sĩ."
Đảng Ủy ... Vừa nghe có vẻ rất là nghiêm túc?
Tư Ninh Ninh do dự một lúc, không vội vàng trả lời, ngập ngừng hỏi: "Anh đại khái khi nào vội xong? Hoặc là chúng ta khi nào có thể đi tìm Lương viện sĩ?"
Hoắc Lãng tính toán một chút: "Khoảng 2h chiều."
Hai giờ sao...
Tư Ninh Ninh liếc nhìn bức tường sau lưng Hoắc Lãng, hiện tại là 9h 22 phút, chắc buổi chiều hai giờ còn khoảng 5 tiếng đồng hồ nữa.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Tư Ninh Ninh lên tiếng: "Em không đi cùng anh, khó một hồi đi vào huyện, em muốn đi dạo .... Ừm hai giờ chúng ta hẹn gặp nhau ở chỗ này, đến lúc đó cùng nhau đi gặp Lương viện sĩ, được không?"
Hoắc Lãng quét từ trên xuống dưới nhìn Tư Ninh Ninh: "Em được không? Nếu là đi lạc ..."
"Trong huyện không phải đi trong núi, em có miệng lại biết chữ, em không tìm được đường thì em hỏi đường là được rồi, anh đừng có mà xem thường em!"
Tư Ninh Ninh khịt mũi trừng mắt nhìn Hoắc Lãng, vươn đũa gắp một đũa đồ ăn, thực nhanh sự chú ý của Tư Ninh Ninh đã đổi hướng: "Không phải là thịt ba chỉ kho cải khô sao, không thấy cải khô, đây là đậu que khô mà?"
"Món thịt ba chỉ kho đậu đũa kho là một món ăn đặc sắc ở Hy huyện, em nếm thử xem, hương vị không kém thịt kho cải khô ở tiệm cơm quốc doanh thành phố." Hoắc Lãng vừa nói vừa tự nhiên gắp cho Tư Ninh Ninh một đũa.
Tuy nhiên, thứ mà Hoắc Lãng gắp không phải là đậu que khô mà là ba khối thịt to, trong chén thịt ít đi một phần ba.
Tư Ninh Ninh không ngờ tới, trơ mắt nhìn thấy thịt bị bỏ vào trong chén.
Mì thịt cải là loại nước dùng trong vắt, miếng thịt kho bỏ vào chén, váng dầu nháy mắt tan trong nước, nổi phiêu phiêu.
Thịt chủ yếu là thịt mỡ, nguyên thuần cư dân niên đại 70 mà nói khẳng định thích ăn, cơ mà Tư Ninh Ninh thì không giống, cô đến từ tương lai có cái gì ngon mà chưa ăn qua.
Tư Ninh Ninh hoàn toàn không thể ăn thịt mỡ, cô thích thịt nạc hơn thịt mỡ.
Nhưng bây giờ thịt đã cho vào trong bát, cũng không thể gắp về lại cho Hoắc Lãng, càng không thể lãng phí,
Tư Ninh Ninh khẽ thở dài một hơi, cúi đầu, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc, gắp miếng thịt cắn một miếng thật là nhỏ.
“Ừm……”
Nói như thế nào?
Thực ra thì không có cảm giác béo ngậy cho lắm, phần nạc thì hơi cứng, phần mỡ thì mềm và dẻo, chỉ có phần rìa da hơi cứng thôi, còn vị thì ...
Có chút giống thịt lợn kho tương, nhưng mà thịt đậm vị hơn, béo hơn.
Rất thơm.
Tư Ninh Ninh cảm thấy ăn thịt này với cơm sẽ càng ngon hơn nhiều.
Ăn xong thịt Tư Ninh Ninh kẹp lấy một chiếc đũa đậu que khô.
Đậu que nhăn nheo có màu sắc và bề ngoài tương tự như những cành cây già khô, nhưng hương vị khiến Tư Ninh Ninh cảm thấy rất kinh diễm.
Đậu que khô nhưng nếu nhai đậu ẩn sẽ có vị ngọt, cộng với vị mặn của thịt kho, đậu que ngâm trong nước kho thịt đậm đà, không những không dầu mỡ mà càng nhai càng thấy thơm, còn ngon hơn cả ăn thịt.