Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 191 - Chương 191: Tìm Đến Khu Nhà Công Nhân

Chương 191: Tìm Đến Khu Nhà Công Nhân Chương 191: Tìm Đến Khu Nhà Công Nhân

Editor: Hye Jin

Tiếp sau đó, Tư Ninh Ninh nghiêm túc cự tuyệt vài lần gắp thịt của Hoắc Lãng, ngược lại cô bao trọn gói đậu que khô còn lại trong chén.

Chờ Tư Ninh Ninh ăn xong, dựa vào ghế ôm bụng thoải mái thở dài, bên kia Hoắc Lãng cũng quất hết 4 cái bánh hạt vừng, cũng gần như là ăn xong rồi: "Ăn ngon không?"

Tư Ninh Ninh cảm thán: "Đâu chỉ là ngon? Quả thực là hạnh phúc a!"

Có thịt, có rau, hương vị ngon, quan trọng nhất là cô chỉ phụ trách ăn, không cần chính mình làm, đây không phải là hạnh phúc sao?

"Lần sau rảnh rỗi lại đến, chờ tới mùa đông có củ sen, đến lúc đó có thể đến đây ăn thử ngó sen ... Em biết không? Tỉnh H có một cái hồ, củ sen ở đó đều là củ sen chín lỗ."

Củ sen chín lỗ?

Tư Ninh Ninh hứng thú a!

Củ sen chín lỗ trước kia cô từng có nghe qua, biết là ở phương nam nhưng là không nghĩ đến hiện tại cư nhiên khoảng cách gần như vậy, ở chung một tỉnh.

Tư Ninh Ninh muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Hoắc Lãng lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thời gian sắp đến rồi, anh phải đi rồi. Em ..."

“Một mình em thật sự được không?" Hoắc Lãng ngập ngừng liếc nhìn Tư Ninh Ninh: “Hay vẫn là trước tiên về Đảng Ủy với anh đi, em muốn đi dạo trong huyện anh bảo Tiểu Đơn đánh xe đưa em đi."

Phảng phất như để dỗ dành Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng cố ý nói thêm: "Ngồi xe khí phái."

".........." Tư Ninh Ninh trên trán nổi lên một hàng hắc tuyến, lại nhẹ giọng cự tuyệt: "Thật sự không cần đâu, em đi dạo quanh quanh đây thôi à, không thể nào lạc được. Em chẳng phải trẻ con."

Tư Ninh Ninh thái độ kiên định, Hoắc Lãng không còn cách nào khác đành phải đáp ứng.

Ước định tốt 2h gặp nhau ở tiệm cơm quốc doanh, Hoắc Lãng đứng dậy muốn rời đi, nghĩ đến cái gì đó, trong túi lấy ra một ít phiếu định đưa cho Tư Ninh Ninh để cô ấy giữa trưa mua cơm ăn, ai ngờ vừa đưa ra Tư Ninh Ninh cầm tờ tiền đủ màu sắc đưa tới.

Một tay lớn một tay nhỏ dừng ở giữa không trung.

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng, khó hiểu hỏi: "Anh làm cái gì vậy?"

“Em làm cái gì?"

“Em đưa tiền cho anh, cơm trưa chúng ta ... Phần ăn của em vừa rồi, chúng ta chia." Tư Ninh Ninh giải thích, lúc sau đoán ra được mục đính Hoắc Lãng đưa tiền cho cô, thật là thiếu chút nữa vừa tức giận vừa buồn cười đến chảy nước mắt.

Tư Ninh Ninh thở ra một hơi, đôi mắt nai trong veo liếc nhìn Hoắc Lãng: "Anh là đem em thành đối tượng của anh mà đối đãi, hay là xem như con nít mà chiếu cố?"

Hoắc Lãng chết lặng cứng họng.

Hắn đối với Tư Ninh Ninh không phải là đối tượng, mà ánh mắt Tư Ninh Ninh lúc này, "đối đãi con nít" hắn cũng không thể nói ra.

Nếu không, theo những gì anh biết về cô gái này, cô ấy sẽ phải nhảy dựng lên và mắng hắn một hồi .

Hoắc Lãng xoa xoa tóc đứng lên: "Được rồi, vậy anh đi trước, 2h em đừng quên. Nếu không tìm thấy nơi này thì hỏi người ta Đảng Ủy ở đâu, chỗ đó là tòa nhà cao nhất huyện, hầu như ai cũng biết."

“Được rồi, tôi đã biết, anh mau đi đi." Tư Ninh Ninh sốt ruột xua tay .

Cho dù Hoắc Lãng không nói cô cũng cảm giác được một tí.

Con nít thì là con nít đi, nên giảng đạo lý thì giảng đạo lý, nên nghe thì vẫn nên nghe, nên như thế nào ở chung thì cứ như thế đó đi, căn bản giống nhau.

Vừa nghĩ vừa nhìn bóng lưng của Hoắc Lãng biến mất ở lối vào cầu thang, Tư Ninh Ninh vô thức khẽ hừ một tiếng: "Anh rõ ràng không lớn hơn em được mấy tuổi đâu chứ ..."

Tiếng cửa sổ phát ra thanh âm ê răng gọi suy nghĩ Tư Ninh Ninh trở về.

Tư Ninh Ninh vỗ vỗ mặt, xuống lầu hỏi bà chủ quầy, nhà vệ sinh ở đâu, biết được tiệm cơm quốc doanh có nhà vệ sinh độc lập, Tư Ninh Ninh theo hướng dẫn tìm nhà vệ sinh, phát hiện ra một điều đối diện nhà vệ sinh có một cửa sau, có người khiêng cái túi khoai tây đi vào hướng này.

Tư Ninh Ninh tâm tư khẽ động, vào nhà vệ sinh sau then chốt cửa, 5, 6 phút sau ra tới là một tiểu tử mảnh khảnh.

Tư Ninh Ninh mang theo cái sọt nhỏ sau lưng, nhanh chóng từ cửa sau tiệm cơm quốc doanh rời đi.

Trong huyện không thường tới, địa hình không quen thuộc, hơn nữa thời gian có hạn, lần này Tư Ninh Ninh chỉ hóa trang trên mặt, vì để tiết kiệm thời gian trên chân vẫn đi đôi giày vải màu đen.

Hy huyện lớn hơn nhiều so với thị trấn Ba Hà, ngõ nhỏ rắc rối phức tạp, Tư Ninh Ninh suýt nữa đã lạc đường, cuối cùng dựa theo tiếng người nói mông lung trở lại đường chính.

Có rất nhiều người trên đường phố. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hoặc hai người đàn ông mặc áo khoác trắng và đi xe đạp 28 Đại giang chạy lướt qua, nhìn cách ăn mặc nếu không phải là công nhân nhà máy thì cũng phải là chủ nhiệm Cung tiêu xã hoặc là giám đốc bách hóa lớn chẳng hạn.

"Tư Ninh Ninh vừa đi vừa nhìn, bất tri bất giác đi đến một căn nhà gỗ hai tầng, có bảng hiệu là nhà thuê, một thím ra ngoài đổ rác, Tư Ninh Ninh bước chân lên một bước: "Thím."

Sau đó lắp bắp bồi thêm một câu khẩu hiệu: "Học hành chăm chỉ, mỗi ngày hướng về phía trước! Thím ơi, cháu, cháu có thể hỏi thăm thím một chuyện được không ạ?"

Tư Ninh Ninh gãi tai xấu hổ, so với hình ảnh trước đây, lần này cô cố ý nói lắp bắp, trên mặt làm ra điệu bộ thẹn thùng, cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là không nhiều tuổi lắm, vẫn là một thanh niên nhút nhát.

Quả nhiên thím đó không hề có tâm lý dự phòng, cây chổi võ võ vào cái lưng thùng rác, dọn xong rác mới duỗi tay hướng chỉ Tư Ninh Ninh ra ven đường: "Chuyện gì a tiểu đồng chí?"

"Cháu, cháu .... chị cả cháu mới sinh con, mẹ của cháu bảo cháu đến huyện tặng đồ, nói cái xưởng gì đấy mà cháu quên mất rồi, hiện tại tìm không thấy ...."

"Ai nha, chúc mừng, thêm người là chuyện vui!"

Thím ấy đầu tiên là khen, thấy vẻ mặt lo lắng của Tư Ninh Ninh, bà nhanh chóng an ủi: “Tiểu đồng chí cháu đừng vội, trong huyện có mấy cái xưởng, a ...."

Thím ấy suy tư một chút, trở cái tay kẹp cái chổi, bẻ ngón tay đếm cho Tư Ninh Ninh: "Có xưởng dệt, lò gạch, lò sát sinh ba cái này."

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút nói: "Thím à, cháu nhớ rồi, mẹ cháu bảo cháu đi xưởng dệt."

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh đã nhớ rồi, thím nhẹ nhàng thở ra, vì cậu thanh niên này cao hứng: "Tiểu đồng chí, chị gái của cháu là người nhà công nhân sao?"

Nghe vậy, Tư Ninh Ninh đoán ra được một số điều, đánh giá là nhà xưởng cùng nhà ở cho công nhân hẳn là tách ra ở hai nơi khác nhau.

Như vậy thì tốt a ...

Nghĩ đến đây Tư Ninh Ninh trả lời: "Chị cả của cháu là người nhà, là anh rể cháu làm việc ở xưởng dệt, chị cả cùng lại đây để chăm sóc cho anh rể."

Bà thím cười cười, chỉ hướng Tư Ninh Ninh: "Cháu đi theo con đường này đến cuối, rẽ trái đi đến cuối, rồi lại rẽ trái đi bộ khoảng 200, sẽ thấy một con hẻm hay treo quần áo, chỗ đó là khu nhà ở cho gia đình công nhân xưởng dệt."

"Cháu nha, cháu đi đến đó tìm người hỏi, nếu không hỏi được thì cứ gọi điện thử xem, chị gái cháu vừa sinh xong, nhất định sẽ không ra khỏi nhà."

“Vâng, cháu cảm ơn thím!” Tư Ninh Ninh mỉm cười, cúi đầu chào thím một cái rồi xoay người rời đi.

Thời gian quá ngắn để tìm ra chợ đen ở huyện, đến cửa sau nhà xưởng cũng có thể, nhưng mà phải đợi giờ tan tầm buổi trưa, thời gian quá eo hẹp.

Nghĩ tới nghĩ lui không có nơi nào thích hợp hơn khu nhà của công nhân cả.

Mật độ dân cư đông đúc, cộng thêm trong nhà có ít nhất một người công tác ở nhà xưởng, có nguồn thu nhập chính, tiền có trong tay tương đối linh hoạt.

Trước khi đến khu nhà công nhân xưởng dệt, Tư Ninh Ninh lại hỏi đường đến bách hóa mua một cái cân nhỏ, lúc này mới xuất phát đến địa điểm cần đến.

Khu nhà nằm ở phía sau của một con hẻm. Hầu hết các bức tường bên ngoài của khu nhà đó đã bị bong tróc, có những vết nứt rõ ràng, còn có dấu vết rêu xanh.

Trên hành lang ngõ nhỏ, vô số dây thường được kéo lên, trên đó treo đủ loại quần áo.

Nói là khu nhà cho gia đình công nhân, Tư Ninh Ninh vừa nhìn thoáng qua càng cảm thấy giống xóm nghèo hơn.

Cảm giác đông đúc, chen chúc, so với cư dân trong trấn còn không bằng.

Mấy cái kia của cô thật sự có thể bán ra ngoài sao?

Ai nha, tới cũng tới rồi, không đạo lý chưa lâm trận mà đã bỏ chạy ...

Tư Ninh Ninh tự mình phấn chấn lên, ngồi xổm xuống thả cái sọt trên vai xuống, tay nhỏ vén lên một góc vải như đang tìm kiếm cái gì đó, thật ra là đưa tay vào không gian lấy đồ ra.

Sách lại cái sọt lên lưng, vừa đi vừa đánh giá.

Trên lối đi rộng 3m, có không ít mấy thím cùng mấy chị trẻ tuổi đang bê chậu giặt quần áo, trong nhà mà có con cái thì đặt trong cái thùng bên cạnh, tránh cho con nít bò ra bên ngoài, chớp mắt tìm không thấy.

Tư Ninh Ninh đi chầm chầm, không dám tùy tiện mở miệng, sợ trêu chọc phải thị phi.

Những người trong ngõ nhỏ thật ra có để ý đến Tư Ninh Ninh, nhưng nhìn trang phục của Tư Ninh Ninh, chỉ riêng chất liệu vải cũng đã không tệ, chỉ tưởng là em trai hoặc cháu trai nhà ai đến thăm, căn bản chẳng nghĩ đến hai chữ "nhà buôn."

Vừa đi vừa dừng như vậy, Tư Ninh Ninh vẫn không thể tìm được cơ hội mở miệng. Đang lúc cô quay đầu muốn trở về thì bỗng nhiên nghe thấy hai giọng nói cố ý hạ thấp giọng nói chuyện với nhau:

"Hại, chuyện này a, có hâm mộ cũng không được! Lấy chồng với chị em phụ nữ chúng ta giống y như là đầu thư lần hai, chỉ tiếc a chúng ta không lấy được nam nhân thương vợ. Em nhìn đi Lưu Hiểu Tuệ. Sinh ra hai cái nha đầu mà nam nhân người ta đau lòng muốn chết! Nào là đường đỏ nào là trứng gà mỗi ngày đều có."

"Thì ấy, đường đỏ đắt đấy cũng không nói, tốt xấu gì Cung tiêu xã hay là trong Bách hóa đều có thể mua được, chị nói xem trứng gà kia khó mua thế nam nhân chị ấy mua được từ chỗ nào?"

“Còn ở đâu nữa? ” Giọng người phụ nữ trầm xuống, càng thận trọng gấp bội: “Chợ đen của huyện, em có phải chưa đi qua đúng không? Chắc chắn là từ đó ra đấy ... Chỉ tiếc chúng ta không có can đảm, nếu là có lá gan mà nói, cũng có thể —— "

Bình Luận (0)
Comment