Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 192 - Chương 192: Đầu Cơ Trục Lợi

Chương 192: Đầu Cơ Trục Lợi Chương 192: Đầu Cơ Trục Lợi

Editor: Hye Jin

Giọng nói đột ngột dừng lại, hai cô vợ trẻ đang thảo luận trong góc ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên nở nụ cười tươi rói trước mặt.

Chu Thúy Hoa khóe môi giật giật, do dự hỏi: "Tiểu đồng chí, em có việc sao?"

"À, hai chị, em muốn hỏi thăm hai người một chuyện này.""

Tư Ninh Ninh đặt giỏ xuống, giả bộ thành thật mở tấm vải trên mặt cái sọt ra, tùy tiện vạch đồ bên trong ra cho hai người xem, cười cười: "Chị cả em gọi là Chu Hồng Hoa, hai tháng trước dọn đến đây ở cùng với anh rể, mẹ em bảo tính ngày chị gái sắp sinh rồi, bảo em đến đưa đồ vật tới. Em tìm nửa ngày không thấy chị gái, hai chị có quen chị ấy không?"

"Chị đồng chí là người nhà công nhân xưởng dệt, phải không? Nơi này không có ai tên là Chu Hồng Hoa." Chu Thúy Hoa đang nói được nửa chừng thì bị Dương Vân chặn lại.

“Làm gì vậy? ” Chu Thúy Hoa chậc chậc mấy tiếng, Dương Vân hất cằm về phía cái sọt bên kia.

Chu Thúy Hoa nhìn chằm chằm những thứ trong sọt của Tư Ninh Ninh, cổ họng cuộn trào nuốt xuống, hoàn toàn quên mất vừa rồi Tư Ninh Ninh hỏi cái gì, nắm lấy mép giỏ trước khi Tư Ninh Ninh kịp che vải lại: "Bán sao? Bán đi? Tiền hay phiếu gì cũng được."

Chu Thúy Hoa ngẩng đầu, nhìn Tư Ninh Ninh như một con sói đói.

Khóe miệng Tư Ninh Ninh giật giật, vốn dĩ còn muốn làm bộ chút nữa, bây giờ ....

Cô mím môi khẽ gật đầu.

Dương Vân ra hiệu, cả ba cùng nhau đi về phía góc tường, ngay chỗ góc chết.

“Thịt này ngon, thịt này ngon!” Chu Thúy Hoa hung hăng gật đầu: “Tiểu đồng chí, này bao nhiêu tiền một cân?"

Dương Vân thầm nghĩ: Ôi là trời bà chị của tôi ơi .... ngốc không chứ chưa biết giá cả gì mà đã khen, lát nữa sao mà ép giá được nữa?

Dương Vân khóe miệng giật giật, nhanh chóng đẩy tay đang cầm cái sọt của Chu Thúy Hoa ra: "Thịt này cần phiếu không?"

"Tình cờ đi ngang qua, nghe nói hai chị có nhu cầu, em cũng không nói cái khác, hai chị nếu mà muốn em cấp một cái giá tốt nhất ha, thịt heo một đồng 8 một cân, không cần phiếu. Heo mỡ lá là một khối chín một cân."

Dương Vân lần này không kìm được nữa, kinh ngạc hỏi : "Thiệt hay giả?"

Chợ đen mà Chu Thúy Hoa nhắc tới vừa rồi, thật ra cô đã từng tới đó rồi, còn đụng phải người bán thịt, nhưng là chưa hỏi nhiều ít, chỉ còn một khối nhỏ mà thôi, cơ bản đều là thịt nạc, giống như thịt phô của tiệm thịt cắt ra vậy.

Và giá cả cũng không hề rẻ, nói chung giá thường từ 2 tệ đến 2 tệ 2 một cân.

Nhìn miếng thịt trong rổ của thiên niên này, mỡ nhiều, béo ngậy, chỉ cần nhìn thôi là đã chảy nước miếng.

Nghĩ nghĩ một chút, Dương Vân liếc nhìn Tư Ninh Ninh từ trên xuống dưới, nhìn thấy Tư Ninh Ninh tuổi tác không cao lắm, nhiều nhất còn ở tuổi thiếu niên, chắc là không có kinh nghiệm đầu cơ trục lợi.

Sau khi cân nhắc một hồi và ném ra nghi ngờ, Dương Vân nói: "Chợ đen bán có 2 đồng 2 một cân. Cậu em như thế nào mà giá rẻ thế? Một cân rẻ tận mấy chục xu, có phải heo chết từ đâu kéo lại chỗ nào đó không?"

Khi Tư Ninh Ninh nghe thấy điều này, cô liền minh bạch ý tứ đối phương.

Đây là thấy cô nói giá rẻ tiện nghi, động tâm nhưng mà còn muốn ép giá.

Tư Ninh Ninh trực tiếp đẩy cái tay của Chu Thúy Hoa ra, dùng vải che lại cái sọt, nhăn mặt không cao hứng, mang lại cái sọt lên vai: "Xem hai chị, lời này có ý tứ gì, hay là xem em còn nhỏ tuổi mà toan lừa dối em đi? Thôi chị không cần tính, em đưa sang cho chị cả."

"Này! Tiểu đồng chí đừng nóng vậy." Dương Vân lo lắng, nhanh chóng đem Tư Ninh Ninh kéo trở về: "Muốn, chị muốn! Chỉ là giờ không có tiền ở đây ..."

Vừa nói, vừa vỗ vỗ nhẹ vào cái sọt Tư Ninh Ninh hai lần, sau đó lại nhìn Chu Thúy Hoa và Tư Ninh Ninh, thì thào nói: "Tới nhà chị đi, ở tầng một ngay góc cua."

Đây là khu gia đình công nhân, cơ bản nam nhân không có ở nhà, khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn khá là nhỏ.

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút rồi gật đầu .

Cả ba người nhanh chóng di chuyển đến nhà của Dương Vân, theo yêu cầu của Dương Vân, Tư Ninh Ninh lần lượt lấy hết đồ trong sọt ra.

Mười lăm cân thịt, bốn cân mỡ lá, mười túi nhỏ sữa bột và đường nâu gói trong túi nhỏ.

Thịt tối hôm qua Tư Ninh Ninh ở trong không gian đã cân qua rồi, một khối là một cân, dùng dây leo trong không gian buộc lại.

Lấy thịt ra, Tư Ninh Ninh đem cân vừa mới mua ra, để cho hai người tự mình cân, cho hai chị này yên tâm, cũng là đỡ gây phiền toái cho cô.

Chu Thúy Hoa yêu cầu một cách gọn gàng hai cân mở lá, một cân thịt heo, ngược lại Dương Vân, chị ấy liên tục gắp ra mười mấy miếng thịt.

Tư Ninh Ninh vội vàng nói: "Chị, chị nhìn xem thịt đều béo ngậy, hai chị đều biết giá cả của chợ đêm mà, khẳng định nhìn ra được thịt này so với chợ đen còn tốt hơn không thể nào kém hơn được."

Quả thực là như vậy.

Dương Vân cảm thấy hơi xấu hổ, cô gắp ra năm miếng thịt rồi kêu Tư Ninh Ninh tính tiền.

Chu Thúy Hoa trợn to hai mắt hỏi: "Dương Vân, em mua nhiều vậy sao? Trời nóng như vậy có thể để lâu được không?"

"Sao để không được? Lát nữa em cắt mỡ thắng mở, buổi chiều tranh thủ đi nhà mẹ đẻ, mang cho nhà mẹ đẻ một phần."

Chu Thúy Hoa nghe vậy liền nhìn miếng mỡ lá trong tay, bỗng nhiên cảm thấy không thơm.

Đúng vậy! Thịt này nhiều mỡ, nhiều mỡ có thể thắng mỡ a!

Nghĩ đến đó, Chu Thúy Hoa xấu hổ nhìn Tư Ninh Ninh: "Tiều đồng chí, mỡ lá này chị lui được không, mua thêm hai cân thịt được không?"

"Được rồi!” Tư Ninh Ninh gật đầu, dù sao cũng còn chưa đưa tiền đâu.

Chu Thúy Hoa trả lại miếng mỡ lá, cũng muốn lấy năm cân thịt heo, tính toán bằng giá Dương Vân, 9 đồng tiền.

Chu Thúy Hoa: "Hôm nay trời nóng, cõng sọt đi ra ngoài không chừng sẽ hư, tiểu đồng chí em xem như này được không? Em không vội thì chị ra ngoài hỏi một chút, chị có mấy chị em tốt, đoán chứng cũng muốn mua."

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Được rồi, phiền toái chị ha."

Chu Thúy Hoa đưa tiền rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Dương Vân chắp vá hết tiền trong tay, chỉ được có tám đồng, có chút xấu hổ.

Đang muốn thảo luận với Tư Ninh Ninh, nếu không bớt đi miếng thịt.

Tư Ninh Ninh thấy vẻ xấu hổ của chị ấy không phải làm bộ, làm bộ uyển chuyển: "Chị à, nhà chị làm ở xưởng dệt sao? Trong nhà có vải không? Có thể đổi a."

"Có, có! Em chờ tí." Dương Vân bưng thịt đi vòng phòng bếp, dùng bao bố lau tay liên tục, sau đó đi vào phòng, quay cuồng nửa ngày mới rút ra một miếng vải bố: "Em xem cái này được không?"

Vải bố là loại vải loại hai, thường được các xưởng dệt cấp Cung tiêu xã.

Loại vải này chỉ có một màu và rất mỏng, nói chung thường được thanh lý, Cung tiêu xã bán 4 xu tiền một thước không cần phiếu.

Tư Ninh Ninh đã kiểm tra trực quan một chút, cũng không nói ước lượng bao nhiêu thước.

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh không có yêu cầu cô bù tiền, Dương Vân trong lòng thật sự nói thầm trong bụng, tổng cảm thấy chiếm đại tiện nghi của người ta.

Suy nghĩ một chút, Dương Vân nói: "Tiều đồng chí thịt của em thật không tồi, chị chiếm tiện nghi của em em cũng giúp em một phen, chốc lát nữa em đừng nói chuyện, xem ánh mắt chị mà hành động, được chứ?"

Mặc dù nghe như lọt vào sương mù, cũng không biết người phụ nữ trước mặt đang làm gì, Tư Ninh Ninh vẫn gật đầu.

Chu Thúy Hoa nhanh chóng mang theo mấy người phụ nữ, có già có trẻ, vừa vào phòng đã thấy trên mặt đất thịt, hai mắt sáng lên.

"Thế nào, em nói không sai mà đúng không?" Chu Thúy Hoa đắc ý dạt dào, giống như thịt toàn bộ của cô ấy vậy.

Cả đám người đánh giá thịt, Dương Vân kéo Chu Thúy Hoa qua một bên, hỏi mấy câu xác định Chu Thúy Hoa chưa có nói giá cả, Dương Vân đem suy nghĩ của mình nói với Chu Thúy Hoa một chút.

Chu Thúy Hoa hơi do dự: "Như vậy có được không? Mọi người dù gì cũng là bà con chòm xóm ..."

“Làm sao vậy? ” Dương Vân lôi lôi kéo kéo Chu Thúy Hoa liếc mắt nhìn Tư Ninh Ninh, nói tiếp: “Chúng ta đã chiếm đại tiện nghi rồi, nếu giờ bán được giá tốt, về sau tiểu đồng chí này tới chúng ta cũng có thể có nhiều ưu đãi hơn nữa ấy."

Chu Thúy Hoa động tâm: "Được, vậy nghe em!"

Tư Ninh Ninh ngồi trên chiếc ghế cũ bên cạnh, uống cạn ly nước trắng mát lạnh mà Dương Vân rót cho cô, nhìn hai người phụ nữ đã đạt được sự đồng thuận người xướng người họa:

"Thịt heo hai tệ một cân, còn mỡ lá 2 khối 2, mọi người nhanh lên nè! Giá rẻ vậy không mua còn chờ tới khi nào?"

"Đúng vậy, cháu trai của em sắp đi rồi!"

Tư Ninh Ninh mang thịt bán giá hữu nghị, đúng là thấp hơn chợ đêm không ít, công thêm Dương Vân cùng Chu Thúy Hoa thổi phồng, dư lại năm cân thịt cùng bốn cân mỡ lá thực mau đều được mua hết ráo, ngay cả bọc nhỏ sữa bột cùng đường đỏ cũng bán đi không ít."

Sau khi đuổi những người đó đi, Tư Ninh Ninh thu tiền vào người, muốn là muốn chia một ít cho Chu Tiểu Thúy và Dương Vân mà thái độ hai người thống nhất, đều xua tay kiên quyết không chịu, nói thẳng khi nào cô đến thì cho bọn họ giá rẻ chút là được.

Tư Ninh Ninh đồng ý, nhưng trong lòng lại thở dài: Cô không nên quay lại nơi này lần thứ hai.

Sau khi ra khỏi khu nhà công nhân xưởng dệt, Tư Ninh Ninh đếm tiền, tổng cộng được 37 tệ 60 xu. Vừa nãy hỏi được địa chỉ lò mổ ở đâu rồi, bất quá lần này Tư Ninh Ninh không định bán thịt.

Người nhà của công nhân nhà máy dệt thường không thiếu vải, thì có người làm lò mổ đương nhiên đương nhiên không thèm thức ăn mặn, bởi vì thỉnh thoảng có thể ăn được, nhưng mà vải vóc sữa bột các kiểu thì y như người thường, căn bản không có cách nào lấy được.

Tư Ninh Ninh tìm một góc, lại đem toàn bộ những thứ hôm qua chuẩn bị cho vào sọt, liều mạng vác đi tới phía khu nhà công nhân lò mổ.

Bình Luận (0)
Comment