Editor: Hye Jin
Công việc dọn dẹp tốn nhiều thời gian nhất đêm qua là cân thịt và cắt vải, cân thịt rồi buộc lại còn tốt, cắt vải quả thật là một thảm họa, một mình thao tác không dễ dàng chút nào. Cô phải hỏng mất mấy tấm mới dần dần thành thạo.
Về giá vải, Tư Ninh Ninh vốn dĩ muốn bán với giá 60 xu một thước không cần phiếu, bất quá vừa rồi hàn huyên với Dương Vân một chút, Tư Ninh Ninh hiểu biết thêm đôi chút giá cả của vải vóc, cho nên giá vải phải điều chỉnh chút.
Vải trong không gian là cô gom trước khi xuyên đến đây, đủ loại mày đều có, có loại vải dày dùng làm rèm cửa, chăn ga gối đệm mềm và thoáng khí, có loại kết cấu tốt mềm mịn có thể dùng làm đồ trang trí trên mặt bàn. Cả khăn trải bàn cũng có sẵn.
Tuy khác nhau về chất liệu nhưng chất lượng là như nhau.
Tư Ninh Ninh định giá chúng là 80 xu, 1 đồng 5 và 2 đồng một thước.
So với giá cả thời đại này, mức giá này có thể khá thái quá, nhưng mà không cần phiếu, thêm cả chất lượng bày ra đó, cho người ta nhìn hay sờ một cái cho nên mua vẫn sẽ mua.
Tư Ninh Ninh ở chỗ lò mổ lượn lờ, mượn cơ hội đem đồ ra lập tức có người tiến lên dò hỏi.
Đúng như dự đoán của Tư Ninh Ninh, có người nghe giá cả thì quay đầu bỏ đi, có người thì sờ sờ một cái thì mua vài thước, có người mua tận mấy loại nhiều màu sắc nhiều hoa văn khác nhau.
"Màu đẹp quá. Con gái lớn của tôi cuối năm sẽ lấy chồng vừa lúc mua cho con gái làm của hồi môn."
"Trời ơi, gả cô nương mua tốt thế làm cái gì? Đến lúc đó chẳng phải cũng mang về nhà chồng à? Tiện nghi cho nhà chồng? Ông á ông thật là ngốc!"
"Cút đi! Lão tử đau lòng con gái liên quan gì đến nhà chồng? Đây là tao mua cho con gái tao. Đến lúc đó ai mà dám đánh chủ ý phải xem dao giết heo trong tay tao có đồng ý hay không?"
Ông chú đầu trọc mua vải cùng với một thanh niên cao lêu nghêu cãi nhau mấy câu.
Tư Ninh Ninh không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện để thu hút sự chú ý người khác, cô thò tay ở đáy sọt, lôi ra một nửa tấm vải đã cắt một cách gọn gàng, nói thêm vài câu để đặng một sự nhịn chín sự lành: "Được rồi mà, con gái mình mình thương, cháu là cháu tán đồng chú, nếu là con gái ủy khuất cần nhà mẹ đẻ chống lưng không bằng đánh phủ đầu lần đầu tiên đúng không, đảm bảo không có lần thứ hai."
Thanh niên cao gầy là làm nhiệm vụ vệ sinh nội tạng ở lò mổ, biết tên đầu trọc này giết heo có tiếng, biết bản thân không giống đối phương có hậu trường mạnh vội vàng cười cười phụ họa: "Đúng, đúng, đúng. Chính là đạo lý này, kỳ thật, kỳ thật, ta cũng có ý tứ này!"
Ông chú đầu trọc hừ một tiếng, cầm lấy nửa tấm vải mà Tư Ninh Ninh đưa cho rồi cất kỹ, rồi cười như Phật Di Lặc, khuôn mặt mồ hôi mướt mắt: "Này vải này đồ tốt, thanh niên chú đây cũng không lấy không, chỗ ta có một sọt lớn xương ống, có muốn hay không? Muốn thì ta để cho cậu nửa sọt!"
Trong không gian có thịt lợn tươi, muốn ăn xương ống thì lại lóc thịt ra thôi, cơ mà thời buổ này mà nó xương heo là thứ tốt, cự tuyệt mới là đồ ngốc đó, còn làm cho người ta hoài nghi.
Tư Ninh Ninh liền nói: "Được a! Chú cho cháu hai cái đi! Mang về cho vợ cháu hầm xương!"
Ông chú đầu trọc không nói hai lời, phất phất tay đi ở phía trước, ý bảo Tư Ninh Ninh đi theo hắn.
Tư Ninh Ninh đi theo một lúc, sau góc đường, hai bên đường có mấy cây hòe, trong đó một cây dưới chân còn chất rác thành từng đống, mơ hồ có thể thấy dấu vết đen do đốt qua, hẳn là ngày thường người ta đốt rác ở cái chỗ này.
Tư Ninh Ninh chỉ liếc mắt nhìn rồi nhìn đi chỗ khác, cũng không để ý lắm, lúc đi ngang qua chỗ đó, bãi rác đột nhiên phát ra một tiếng "rầm", một người đứng lên: "Đồng chí Phòng, anh đã trở lại rồi à?"
Người đàn ông ăn mặc rách rưới, quần áo gần với màu đất, gần trăm miếng vá, ngồi xổm hòa vào trong đống rác.
Tư Ninh Ninh không nhìn thấy ai ở đó cả. Người nọ thình lình đứng dậy sợ tới mức giật mình cái đụi, tưởng chừng nhảy tại chỗ gần ba thước.
"Ối trời ơi ..."
Tư Ninh Ninh vỗ ngực, không tự chủ thốt ra một câu thô tục.
Ông chú đầu trọc cũng bị dọa cho hoảng sợ, chờ thấy người trong đống rác rồi mới chậc chậc vài tiếng, có chút không kiên nhẫn: "Sao cô đến đây nữa? Cô nói xem cô một cái nữ đồng chí, lôi thôi lếch thếch còn không nói còn ở đây mà ..."
Tư Ninh Ninh mới nhận ra rằng người trong giống ăn mày đây kêu "Đồng chí Phòng" là kêu ông chú đầu trọc trước mặt cô .
Và nhìn phản ứng của ông chú đầu trọc, hai người có vẻ khá quen thuộc?
Hai người đang nói chuyện, Tư Ninh Ninh không xen vào, chỉ im lặng lắng nghe ở một bên.
"Đồng chí Phòng, mấy ngày nay tôi không đến đây. Hôm nay đồng chí có xương không? Có thể cho tôi một ít được không? Tôi, tôi ....."
Đồng chí lôi thôi kia nhìn Tư Ninh Ninh: "Tôi lúc này không phải tay không mà đến."
Ngay khi những lời này nói ra, Tư Ninh Ninh đoán ra được mục đích của đối phương cũng giống cô, ngoại trừ cô đến bán đồ, thì cũng có những người khác đến mua đồ.
Người phụ nữ ăn mặc lôi thôi này có vẻ không chú tâm đến bộ dạng bên ngoài cho lắm, nghe thanh âm thì tầm 30-40 tuổi, từ bề ngoài ... ừm không giống như người có tiền.
Mà có tiến sao không đi mua gạo mà chạy lại đây mua xương?
Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ, lắc đầu?
Dừng dừng dừng, Tư Ninh Ninh mày không được quơ đũa cả nắm, vạn nhất người ta là bởi vì có chuyện mới có nhu cầu cũng không chừng.
Ông chú đầu trọc buồn bã thở dài, xua tay nói: "Được rồi, hôm nay xương tôi đã đáp ứng cho người khác rồi."
Nói rồi, đưa mắt liếc nhìn Tư Ninh Ninh, rồi nói tiếp: "Tôi cũng phải chừa một chút cho mình, như vậy đi, tôi không cần tiền của đồng chí, chia cho đồng chí nửa cân."
Người phụ nữ liên tục khom lưng với ông chú đầu trọc: "Được, được! Cảm ơn đồng chí Phòng, thay mặt Đảng và nhân dân cảm ơn đồng chí."
Ông chú đầu tróc chậc chậc liên tục, xua xua tay: "Đừng.... Cậu thanh niên cậu cùng đồng chí này ở chỗ này đợi ta, ta lên lầu lấy một lát sẽ xuống."
Tư Ninh Ninh gật đầu, đợi đầu trọc xoay người đi, cô còn nghe thấy được đầu trọc nhỏ giọng lầm bầm: "Cũng không biết có cái tật xấu gì, nuôi cái gì không nuôi còn phải mang theo bên người, liên lụy bản thân mình ..."
Lời này hẳn là nói người phụ nữ bên cạnh.
Tư Ninh Ninh không hiểu chuyện gì xảy ra nên không nên bình phán quá nhiều, bất quá cô càng thêm tò mò người phụ nữ bên cạnh.
Nghiêng đầu đánh giá người, vừa khéo đối phương cũng đang đánh giá cô.
Dựa vào lễ độ và phẩm chất, Tư Ninh Ninh nghĩ mình gật đầu một cái, cười một cái coi như là chào hỏi, vậy mà vào lúc này một cơn gió lướt qua con hẻm, kéo mái tóc rối bù trước mặt người phụ nữ lên, lộ ra một vết sẹo lốm đốm to dài bên phía trái. Hơn thế nữa bên mắt trái tròng mắt xám trắng không có lòng đen.
Hình ảnh quá mức kinh hãi, Tư Ninh Ninh không khỏi run lên, lui về phía sau mấy bước.
Người phụ nữ cũng nhận ra khuôn mặt của mình đang làm người ta sợ hãi, vội ấn mái tóc đang bị gió cuốn xuống, cuốn hai bên vào nhau, hai tay nắm chặt, sợ sẽ lộ ra khuôn mặt.
Vết sẹo lẽ ra là do bỏng, còn đôi mắt kia quá mức khủng bố, không chuẩn bị sẽ bị dọa, cơ mà phản ứng lại thì trong lòng cô cảm thấy có lỗi.
Tư Ninh Ninh muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, ông chú đầu hói xách xương chạy hồng hộc tới.
"Của đồng chí đây.” Ông chú đầu trọc ném nửa ống xương cho người phụ nữ.
“Cậu thanh niên, đây là của cậu. ” Không giống ống xương cho người phụ nữ, ông chú đầu trọc đưa cho Tư Ninh Ninh xương được bọc trong một cái bao.
Căng phồng, thật là khá nhiều ....
"Tôi nếu không ..."
Tư Ninh Ninh muốn nói rằng nếu nhiều như vậy có thể đưa thêm cho người phụ nữ một chút, kết quá không biết có phải người phụ nữ vì vừa rồi dọa cô sợ hay không, hay là vì nguyên do gì khác cầm xương xong quay đầu bỏ chạy.
Tư Ninh Ninh không còn cách nào khác, đành phải nói : "Cảm ơn chú".
"Cậu thanh niên, gọi tôi là Phòng Bàn, ta làm việc ở lò mổ, về sau có thứ tốt có thể tới tìm ra, đến lúc đó ta mua cũng được lấy thịt hay phiếu thịt đổi cũng được. Như thế nào cũng được, ta thấy cậu thật là tuyệt đối không hố cậu."
Vừa nói, Phòng Bàn vừa vỗ vào lưng Tư Ninh Ninh một cái tát trời giáng.
Tư Ninh Ninh có thể cảm giác được, anh chú là một người hào sảng: "Được Phòng đồng chí, lần sau có thứ tốt cháu trước mang đến đây!"
"Đúng vậy, haha! "
Ra khỏi khu nhà của gia đình ở lò mổ , Tư Ninh Ninh tìm một góc hẻo lánh, đi vào không gian, tắm rửa tẩy trang, thoa thêm một chút kem dưỡng ẩm mặt mũi mới dễ chịu một chút, xong xuôi rồi mới đếm tiền kiếm được hôm nay.
Ở khu nhà công nhân xưởng dệt là 37 tệ 60 xu, ở khu nhà công nhân lò mổ bán hết cả vải cùng hơn 20 túi sữa bột, nhưng mà đường đỏ bán được rất ít.
Nghĩ đến đây cũng có thể hiểu, dù sao đường đỏ trong cung tiêu xã có cung ứng mà, không cần phiếu chỉ là hơi đắt hàng chút.
Ở khu nhà công nhân lò mổ kiếm được 32 tệ, phần lớn là vải nè, một phần nhỏ là sữa bột.
Mỗi gói sữa bột chỉ khoảng 9 gam, vừa đủ dùng cho ba lần. Nếu tiết kiệm một chút cũng coi như là nếm được mùi vị sữa bột, đương nhiên có thể nếm thêm vài lần.
Một gói sữa bột như vậy bán hai xu, thường khi mua sữa bột thì chia ra nhiều nơi, một bên cần phiếu đổi ngoại tệ hoặc là phiếu mua sữa bột, giá cả không thấp.
Tư Ninh Ninh bán hai xu cũng không có gì quá đáng, chỉ là có những thứ khác để so sánh, thoạt nhìn sẽ cảm thấy không đáng là bao, cũng may công việc ở lò mổ đều là công việc béo bở, bằng không không có bao nhiêu người mua.
Tư Ninh Ninh dự định trong tương lai sẽ tìm được chiếc túi lớn hơn, nếu không hiệu quả , cô sẽ không bán sữa bột nữa, lưu lại cho mình uống ...
Tự mình uống không xong thì để lại cho đời sau, dù sao có không gian sẽ không bị hư.