Editor: Hye Jin
Đem tiền lưu loát làm thẳng ra, vẫn bảo quản như cách cũ, mang những tờ tiền nào hoàn hảo chút thì nhét vào từ điển, sau lại lao vào nhà vệ sinh tết tóc lên.
Cô cũng chẳng muốn mỗi khi đầu cơ trục lợi xong thì phải tắm rửa gội đầu, mà không có biến pháp gì a, mang tóc giả mà tóc bị xẹp xuống, không phục hồi được như ban đầu, không gội đầu thì không khôi phục y như cũ được.
Muốn thật để một mái tóc bay loạn, bù xù đi gặp Hoắc Lãng không chừng anh ấy còn tưởng cô có phải bị đâm xe hoặc là bị người ta cướp hay không nữa không chừng.
Gần như xong xuôi, trở về hình dáng ban đầu. Tư Ninh Ninh đeo sọt rồi thêm bình nước quân dụng, lại đem vải bố đổi chỗ Dương Vân bỏ vào trong sọt, dự bị chốc lát Hoắc Lãng hỏi cô mua cái gì mà còn trả lời.
Giật mình ra khỏi không gian , Tư Ninh Ninh liếc nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ bỏ túi, 1:02 giờ chiều, không thể làm gì khác nên Tư Ninh Ninh lững thững trở về tiệm cơm quốc dân nước.
Đến được tiệm cơm quốc dân đã là một giờ rưỡi, Tư Ninh Ninh nhìn từ dưới lầu nhìn lên không thấy Hoắc Lãng, chắc là anh ấy đúng giờ sẽ lại, không nghĩ nhiều nữa, tiêu tiền cùng phiếu gạo mua một chén mì thịt heo thái sợi.
Người vừa đặt khay xuống còn chưa ngồi xuống, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía cầu thang: "Tư Ninh.... Thanh niên trí thức."
Tư Ninh Ninh quay lại và nhìn thấy Hoắc Lãng đang đi tới, tay cầm kia bình nước ngọt có ga màu cam.
Tư Ninh Ninh dứt khoát đứng thẳng: "Em còn tưởng em phải đợi một lúc ... Anh ăn chưa? Em xuống lầu gọi món cho anh."
“Anh ăn bên kia rồi.” Hoắc Lãng nâng cằm ra hiệu cho Tư Ninh Ninh ngồi xuống.
Sau đó, ngồi ở trước mặt Tư Ninh Ninh, trước mặt Tư Ninh Ninh, ngón giữa và ngón cái linh hoạt búng vào miệng chai, nghe thấy một tiếng "boo" , nắp chai chai nước ngọt có ga bật ra ngoài.
"......." Tư Ninh Ninh ngây người, lúng ta lúng túng: "Tay anh thật khỏe a."
"Nhích cái đầu đi chỗ khác, chuẩn bị còn kêu to hơn." Hoắc Lãng cười đến khàn khàn, hiếm thấy đùa như thế.
Nhưng mà trò đùa không hề vui chút nào lại thành công lọt vào mắt xanh của Tư Ninh Ninh.
Mở một chai nước ngọt có gia khác theo cách tương tự, Hoắc Lãng cười thành tiếng đẩy một chai cho Tư Ninh Ninh.
Không biết vì cái gì, hắn thích trêu chọc Tư Ninh Ninh, nhìn Tư Ninh Ninh trừng mắt nhìn hắn ngược lại hắn cảm giác bị chọc cười.
Tư Ninh Ninh liếc chai nước ngọt, không nhúc nhích, ăn một ngụm đồ ăn giương mắt hỏi Hoắc Lãng: "Anh biết bao nhiêu về Lương viện sĩ?"
Một lát phải tìm người ta Tư Ninh Ninh muốn hỏi thăm một chút.
“Không nhiều lắm, những gì anh nghe đều là từ miệng người khác." Hoắc Lãng nói đúng sự thật, đem toàn bộ mình biết cho Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh nghe xong, nháy mắt có chút phát sầu.
Lương viện sĩ này xuất thân học viện khoa học nông nghiệp, nghiên cứu về động vật học, nghe nói lúc trước bị liên lụy, bị đưa đi tây bắc, sau khi được điều tra rõ thì được chuyển đến tỉnh H, vừa phục vụ nhân dân trợ giúp xử lý chút vấn đề với gia súc.
Nói trắng ra, là một bác sĩ thú y.
Bởi vì ở Tây Bắc có chút sự tình xảy ra, Lương viện sĩ luôn rất nhạy cảm, nhưng công tác hằng ngày đều cẩn trọng, hoàn toàn không bỏ bê.
Tỷ như ở đại đội Chu Cương cùng công xã với đại đội Cát Lĩnh, trâu cày ruộng bị ốm, trị mãi không hết, xã viên đã chuẩn bị tinh thần lo hậu sự.
Vị viện sĩ họ Lương này chính là đi bộ từ huyện đến đại đội Chu Cương chữa hết bệnh cho trâu.
Phải nói rằng một người tận tâm và chăm chỉ như vậy, sau khi biết xã viên gặp rắc rối với chuột, cho dù trong tay không có mèo, cũng cấp một số thuốc diệt chuột, chính là như thế nào cũng sẽ không mặc kệ.
Bất quá còn có một chuyện.
Theo dị bản mà Hoắc Lãng nghe được, lúc trước có người cũng đến mượn mèo như bọn họ, lúc ấy nói là sau khi phân lương sẽ cấp trở về kết quả thì sao?
Qua năm xong rồi, mèo không còn chỉ còn bộ da thôi.
Nói là mèo ăn phải gì đó đầu độc chết, sau đó có người truyền ra tới là bị đánh đập, xong rồi đã ăn thịt mất...
Dù sao từ đó đến nay, đừng nói là mượn mèo, chính là cấp mấy đội sản xuất phụ cận xem bệnh Lương viện sĩ cũng chẳng thèm đến.
Tư Ninh Ninh không biết người khác nghĩ gì về chuyện này, dù sao nghe xong cô cảm thấy rất khó chịu.
Nếu thật sự con mèo bị ăn phải gì đó mà chết thì tìm một chỗ chôn là xong rồi, đến lúc xin lỗi thì hãy nói sự thật, tình huống không ai đoán trước được thực sự không có biện pháp, cho nên người ta cũng thông cảm cả thôi.
Nhưng mà bị độc chết mà bị lột da à?
Câu trả lời thực sự là gì, trong lòng mọi người đều rõ rõ ràng ràng như ban ngày rồi.
Không có gì lạ khi thái độ của Viện sĩ Lương trở nên khó chịu.
“Ai……”
Đột nhiên nghe thấy Tư Ninh Ninh thở dài, Hoắc Lãng cười khẽ: “Như thế nào? Cảm thấy khó giải quyết?"
Đẩy chai nước ngọt lọt vào tay Tư Ninh Ninh: "Cung tiêu xã đặt ở trên đệm đá, uống thử xem."
"... ừm."
Tư Ninh Ninh do dự một chút, uống một ngụm.
Cô có một cái tủ lạnh trong không gian, đương nhiên, Tư Ninh Ninh không phải thèm cái chai nước ngọt này, cô là tò mò nước có ga niên đại này mùi vị thế nào.
Sau khi uống một ngụm thì thấy vị ngọt quá, không biết có phải đường hóa học hay không, rất ngọt, rất gắt ... Kỳ quái.
Một chai nước ngọt như vậy được bán với giá tận 10 xu trong cung tiêu xã, uống xong trả lại chai có thể nhận lại 5 xu, chính là trong hoàn cảnh chung có rất nhiều cô gái thích, mong muốn có được một chai như vậy, trên thực tế không phải ai cũng sẽ mua.
Bởi vì cảm thấy xa xỉ.
Mà nước ngọt có ga chính là đại biểu cho sự "xa xỉ" trong mắt người đời, giờ phút này trong mắt Tư Ninh Ninh uống không ngon.
"Uống không ngon?"
Thật là không ngon, mấy chữ này xoay chuyển tại đầu lưỡi, cuối cùng nuốt xuống.
Tư Ninh Ninh lắc đầu: "Không có."
Lãng phí đáng xấu hổ, chỉ lần này thôi, về sau cô gặp sẽ không mua nữa!
Tư Ninh Ninh nhăn mũi lại uống một hớp, sau đó đẩy nước ngọt có ga sang một bên, vừa tiếp tục ăn mì vừa nói với Hoắc Lãng: "Chuyện này quả thực có chút khó giải quyết, hơn nữa buổi chiều chúng ta vội trở về ...."
"Nếu chuyện về mèo đó là thật phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không thể lấy được tín nhiệm của Lương Viện sĩ, huống chi là mượn một con mèo."
Đôi môi mỏng của Hoắc Lãng hé mở, Tư Ninh Ninh dường như biết anh muốn nói gì , lắc đầu nói: "Để em thử xem, nếu không được thì sao? Nếu không được thì chúng ta mua bẫy chuột ha?"
Bẫy chuột thời khắc quan trọng cũng có tác dụng, mà nhớ lại vẻ mặt của Triệu Hoành Binh lúc trước, rõ ràng là chú ấy rất hy vọng có thể mang mèo về.
Nhiều chi tiết cũng có thể phản ánh một số vấn đề, ví dụ như bẫy chuột dù sao cũng là vật chết, cho dù tác dụng hay là độ linh hoạt đều không thể bằng được thiên địch của chuột ------ Mèo.
Nghĩ tới đây, Tư Ninh Ninh càng cảm thấy không còn đủ thời gian, liền tăng tốc ăn hết chén mì, nhắm mắt ngưởng cổ uống cạn chai nước ngọt, đẩy cái bình không sang Hoắc Lãng: "Đi thôi!"
Khuôn mặt nhỏ tự tin đằng đằng sát khí.
Hoắc Lãng bất lực lắc đầu , cầm cái chai rỗng đi theo Tư Ninh Ninh xuống lầu.
Xe của Đơn Mãn Đường đã đợi ở ngoài cửa rất lâu, hai người lên xe, lắc lư thêm mười phút cuối cùng cũng dừng lại ở lối vào của một con hẻm đổ nát.
"Nếu là có việc thì cậu đi làm việc trước đi, trễ chút tới đón chúng tôi!"
"Biết rồi, đồng chí Hoắc Lãng! Vậy trước tiên tôi chúc đồng chí gặp nhiều may mắn . Viện sĩ Lương kia không dễ đối phó."
Đơn Mãn Đường cười ha ha nghe ra hàm răng đều tăm tắm, vừa nói vừa liếc nhìn người ở ghế sau.
Hoắc Lãng đứng ở bên cạnh giúp Tư Ninh Ninh mở cửa xe, Tư Ninh Ninh là chui qua cánh tay của anh ấy mà ra ngoài.
Đơn Mãn Đường đang bận quay vô lăng trong tay, nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại dặn dò: "À, đồng chí Hoắc Lãng, thanh niên trí thức Tư, tôi nghe nói là Lương viện sĩ kia không thể gặp người lớn lên đoan chính, dù sao hai người đi .... cẩn thận!"
Nói rồi giẫm chân ga bỏ đi.
Để lại Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng tại chỗ nhìn nhau .
Tư Ninh Ninh hỏi: "Ý của anh ấy là gì?"
"Chắc là ý tứ trên mặt chữ?"
Không thể gặp người lớn lên đoan chính ...
Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: "Kia không bằng anh đừng đi? Anh đưa em đến đó sau đó chờ em ở giao lộ hoặc chỗ nào đó đi ..."
“Tại sao không đi?”
"Lương viện sĩ không thích nam nhân đoan chính, lại không phải là cô gái, em không đi ai đi?"
Hoắc Lãng cười sự đơn thuần của Tư Ninh Ninh, không giải thích nữa, chân dài bước lên phía trước: "Nhanh lên, thời gian không còn nhiều."
Lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh nhíu lại, nhắc mãi nhắc mãi, ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Bên trong ngõ nhỏ rất phức tạp, bên trong cũ kỹ và đổ nát hơn cả lúc mới vào ở, cư dân bên trong cũng không tươm tất cho lắm, quần áo trên người không chỉ là nhiều vết vá, còn bẩn bẩn dính thành một mảnh đen.
Nhìn những khuôn mặt gầy gò đen nhẻm quay lại nhìn bọn họ, làm Tư Ninh Ninh liên tưởng đến những khu ổ chuột nổi loạn, khiến cô hơi sợ, tay nhỏ bản năng nắm lấy vạt áo nơi eo của Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng liếc mắt nhìn lại thấy Tư Ninh Ninh sợ hãi, trấn an : "Hầu hết những người sống trong con hẻm này đều là công nhân nhà máy gạch hoặc là người nhà. Họ chỉ tò mò chứ không có ác ý."
Tư Ninh Ninh gật đầu, nghe xong lý do, cô thật sự buông lỏng tâm tư không ít, thậm chí còn cảm thấy công nhân làm công việc chân tay đều thật thân thiết hiền lành.
Nhà máy gạch công việc đặc thù, khối lượng công việc rất lớn, về mặt vệ sinh thì quả thực lạc hậu hơn hai xưởng khác trong huyện.