Editor: Hye Jin
Như Hoắc Lãng đã nói, những người ở khu nhà công nhân lò gạch này không có ác ý, vừa nhìn chút có người tò mò bước tới hỏi thăm, khi biết được thân phận và mục đích của Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng, họ nhiệt tình chỉ đường:
"Các người đi theo con đường chính này đến cuối, rẽ trái sẽ thấy được một cái lều tranh, Lương viện sĩ sống ở chỗ đó!"
“Cảm ơn chú.” Tư Ninh Ninh nới lỏng vạt áo của Hoắc Lãng, hơi hơi cúi đầu cảm ơn.
Người đàn ông đen gầy xua tay cười ha ha: "Ôi trời chuyện có bao lớn, mau đi đi chậm trễ Lương viện sĩ không có ở nhà!"
Tư Ninh Ninh gật đầu, quay đầu liếc nhìn Hoắc Lãng, hai người đi theo hướng người đàn ông chỉ .
Khi mới nghe đến "lều tranh", Tư Ninh Ninh còn chưa có ý thức được cái gì, chờ đến khi nhìn thấy trước mắt mấy chục mét có một cái lều tranh đổ nát, Tư Ninh Ninh lắc đầu, nhướng mày nghi ngờ hỏi: "Lương viện sĩ là sống ở nơi này á?"
Căn lều tranh đã xám đen, cỏ tranh gần thối rữa, cái lán được chống đỡ bằng hai thân cây dày to bằng cổ tay, một cây méo mó đứng ở nơi đó, chỉnh tề chống đỡ cái chòi, toàn bộ có một cái cửa ra.
Hiện tại cánh cửa chỉ là một cái túi da rắn đã được tháo rời, mép túi da rắn đã bị thủng lỗ chỗ, dây thừng xuyên qua, qua loa ở trên khung cửa.
Kéo xuống thì có thể che lấp bên trong, nhưng kỳ thật che chẳng được cái gì, gió thổi sẽ bị nhấc lên, khi không có gió chỉ cần ngồi xổm xuống là có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Toàn bộ cái lều tranh đều mang theo dấu viết cổ xưa, rách nát, hơn nữa lung lay sắp đổ, có nguy cơ đổ sập bất cứ lúc nào.
Hoắc Lãng không ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy, do dự một hồi, hắn suy đoán: "Tuy rằng từ Tây Bắc bên kia chuyển đến, nhưng xem trước mặt hẳn là thành phần cá biệt hoặc là tồn tại tranh luận."
Nếu không, đường đường một viện sĩ như thế nào có thể sống ở một nơi như vậy?
Nhắc về thành phần cá biệt, Tư Ninh Ninh nghĩ đến bà Hồ, chắc hẳn Lương viện sĩ cùng với bà Hồ giống nhau. Hoặc như Hoắc Lãng nói thân phận bản thân không có vấn đề chỉ là bị người lợi dụng nghi kỵ ....
“Đi nhìn một chút.” Ninh Ninh nắm lấy dây dây sọt đeo trên lưng, bởi vì đi đường cho nên điều chỉnh dây đeo cao hơn một chút, dẫn đầu nhấc chân đi."
Lương viện sĩ là bác sĩ thú y, chắc là bản thân mình có nuôi động vật, đi vào lều tranh rõ ràng ngửi được một mùi nước tiểu mèo.
Tư Ninh Ninh cũng đã có kinh nghiệm nuôi mèo, cho nên rất nhạy mùi.
Lều tranh có thanh âm "lộp bộp" truyền đến, như là đang dùng dao cùn để chặt thứ gì đó, lại như là tiếng lấy sắt đập vào viên đá nhỏ, rồi lại phát hiện thanh âm đong đưa.
Tư Ninh Ninh đứng ở cửa, vén rèm túi da rắn ngập ngừng gọi: "Lương viện sĩ, ngài có ở nhà sao?"
Không có ai trả lời, tiếng "lộp bộp leng keng" im bặt, xem tình hình này hắn có người.
Tư Ninh Ninh lo lắng liếm môi, trong lòng cân nhắc ra những lời cần nói, bắt đầu kể ra ý đồ đến: "Lương viện sĩ, tôi là thanh niên trí thức ở Công xã Ba Hà, lần này là có chuyện muốn nói với ngài, ngài có thể giáp mặt nói chuyện chút không?"
...
Trong nhà vẫn không có động tĩnh gì.
Tư Ninh Ninh nghiêng đầu nhìn Hoắc Lãng, trong mắt lóe lên vẻ mất mác, chỉ chốc lát, nhìn về phía cửa ngập ngừng tiếp tục gọi: "Lương viện ..."
Lần này, cô còn chưa cất giọng, phía sau bỗng nhiên "rầm rầm" một tiếng vang thật lớn, Tư Nhinh Ninh vừa rồi đang tập trung hoàn toàn không phòng bị ở phía sau lưng, thình lình bị một tiếng vang lớn làm cho giật mình.
Hoắc Lãng quay người chắn trước mặt cô, một cánh tay vững chắc giang ra trước người Tư Ninh Ninh, lấy cái tư thế bảo hộ đem người hộ ở sau người.
Tư Ninh Ninh rón rén nhìn thấy một đống gỗ mục và củi khô chất đống sau lưng, còn treo một đống túi đựng cái gì đó dơ bẩn, bởi vì bị rơi xuống ngược lại bắn tung tóe khắp nơi lên quần áo Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng.
Do vị trí đứng, đại bộ phận dơ bẩn đều bị Hoắc Lãng chắn hết rồi, Tư Ninh Ninh thấy rõ tình huống nhíu mày, cho đến khi thấy được người bên ngoài túp lều, lông mày giãn ra, đôi mắt ngạc nhiên trợn ra: "Ngài ..... Ngài là Lương viện sĩ?"
Bên ngoài túp lều, đứng dưới ánh mặt trời, đó không phải là người phụ nữ mà Tư Ninh Ninh đã gặp trong khu nhà công nhân lò mổ sao?
Người phụ nữ trên mặt có vết sẹo to.
Cô ấy là Lương viện sĩ?
Tư Ninh Ninh không thể tin được, nhưng nếu đối phương không phải, thì sẽ không ném đồ đạc vào ngay cửa đúng không, cũng sẽ không đứng chỗ này như đối đầu kẻ địch nhìn hai người bọn họ, đúng không?
Trong bối cảnh thời đại như hiện nay, tuy có câu “phụ nữ nắm giữ nửa bầu trời” nhưng trên thực tế, đại đa số phụ nữ vẫn không được đối xử công bằng, rất ít phụ nữ có thể học xong đại học nữa chứ đừng nói có thể được gọi với hai chữ "Viện sĩ" .
Vì vậy, khi lần đầu tiên nghe thấy từ "viện sĩ", Tư Ninh Ninh bản năng đem Lương viện sĩ trong miệng mọi người là một người đàn ông, nhưng người trước mắt, không chỉ là nữ nhân, mà còn là một nữ nhân nghèo túng ....
Tư Ninh Ninh cảm thấy nhận thức của mình đã bị ảnh hưởng khá nhiều khi xuyên đến đây, trong lòng cô có một cảm giác phức tạp khó tả.
Cô vốn tưởng rằng vị viện sĩ này chỉ đang sống ở một nơi tồi tệ, chứ cô không nghĩ đến sẽ kém đến như vậy ...
“Lương viện sĩ, ngài……”
Ngay khi Tư Ninh Ninh mở miệng lên tiếng, Lương còn trông lo lắng hơn bọn họ, khom người đặt củi lửa sang một bên, thanh âm khàn khàn xa cách: "Nếu cấp gia súc chữa bệnh thì các người lưu lại địa chỉ, hai ngày tới có thời gian tôi sẽ đi xem."
“Nếu tới đây muốn mèo .... hừ." Lương viện sĩ dùng sức đem củi lửa xuống, hừ lạnh một tiếng.
Tóc tai bù xù không nhìn rõ mặt, huống chi là biểu cảm, chỉ có thể nghe được từ giọng nói mà đánh giá, từ lúc nhắc tới "mèo", giọng điệu của cô ấy rõ ràng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Lời mà Hoắc Lãng nghe nói trước đây, 80% là thật sự, chạy không được ....
Nhận ra điều này, Tư Ninh Ninh thầm nghĩ chuyện này càng thêm khó giải quyết.
Vừa nghĩ tới điều gì đó, cô lập tức thay đổi giọng điệu: "Vậy được rồi ... Nơi này có chút loạn, chúng tôi ở đây dọn dẹp cho ngài một chút rồi rời đi."
Nói rồi, trước khi Lương viện sĩ từ chối, Tư Ninh Ninh đã nháy mắt với Hoắc Lãng.
Người đằng sau ngay lập tức hiểu ra, xắn tay áo khoác bên ngoài, đưa tay đánh giá cái cây cọc gỗ đang chịu lực xiêu xiêu vẹo vẹo.
Chiếc cọc gỗ chỉ dày bằng cổ tay, nếu đất ở bên dưới mà không ổn thì không thể tiếp tục sử dụng, nếu mạnh mẽ giữ lại thì lều này chống không được hai ngày nữa.
Đánh giá xong rồi Hoắc Lãng quay đầu đi xem cái cọc gỗ khác, hai bên tình huống đều không khác nhau mấy.
“Anh đi phụ cận nhìn xem có thứ gì thay thế hai cái cọc này không.” Hoắc Lãng nghiêng người sát vào Tư Ninh Ninh bên cạnh, thấp giọng nói: "Một mình em ở chỗ này, có được không?"
Tư Ninh Ninh gật đầu thật mạnh: "Đi đi."
Lúc mới vào, quả thực có chút bó tay bó chân, nhưng sau khi hiểu rõ tình hình ở đây, Tư Ninh Ninh cảm thấy không có chuyện gì, còn Lương viện sĩ ở bên này mà.
Mặc dù đối phương không thân cận với bọn họ, nếu là ai tới tìm việc cũng không thể trước mặt Lương viện sĩ đem cô trói đi, đúng không?
Thúc giục Hoắc Lãng rời đi, Tư Ninh Ninh cũng xắn tay, đêm cái sọt đeo gọn sau lưng, cô khom người nhặt đống củi lửa nhặt lên, chống lên thành đống.
Cứ như vậy nguyên đống củi lửa của Lương viện sĩ bị cô đẩy sang một bên.
Lương Khánh Hồng đứng sang một bên, đầu tóc rối bù đánh giá cô gái đang ngồi xổm bên kia bận việc.
Cô gái trẻ trông rất linh hoạt, trên người ăn mặc quần áo màu sắt nhu hòa, lúc này ngồi xổm trên mặt đất thu thập củi lửa cùng tro bụi, bởi vì không có cái chổi và hốt rác, cho nên cô gái dùng tay gom gom các mảnh vụi lại với nhau.
Đôi bàn tay trắng nõn ấy kia còn gầy hơn nhiều so với cô.
Đôi mắt mờ đục của Lương Khánh Hồng tiếp tục nhìn động tác của Tư Ninh Ninh, khi cô thấy vết bẩn trên quần áo của Tư Ninh Ninh chỗ thắt lưng, Lương Khánh Hồng dừng lại, cô biết đó là vừa rồi cô quăng đồ vật lên trúng vào người ta.
Những thứ kia cô đào ra từ đống rác, mặt trên không riêng gì bùn đất còn có rất nhiều vỏ trái cây thối, người khác nói không chừng nhìn thôi đã buồn nôn ....
Ngay cả như vậy, khi những thứ bẩn thỉu này bắn tung tóe trên người mà cô gái sống trong nhung lụa như thế mà thần sắt không hề có biến hóa.
Nếu một lần xảy ra chuyện như thế này, có lẽ cô cũng sẽ không bình tĩnh không có chuyện gì như cô gái này.
Chuyện phát sinh liên tục xảy ra trong mười năm qua khiến Lương Khánh Hồng không muốn tiếp xúc quá nhiều với người khác, nhưng là ...
Xem xét một số tình huống, Lương Khánh Hồng đành phải thỏa hiệp.
Cô lựa chọn cho Tư Ninh Ninh một cơ hội.
"Cô là thanh niên trí thức."
Một giọng nữ khàn khàn khô khan đột nhiên vang lên, Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi đến từ Bắc Kinh ..."
Lương Khánh Hồng chỉ nghe nửa câu đầu của Tư Ninh Ninh, đằng sau không có kiên nhẫn để mà nghe, xốc cửa túi da rắn lên đi vào bên trong lều tranh.
Tư Ninh Ninh vốn dĩ muốn mượn cơ hội "làm việc" để ở lại lâu hơn một chút, để tìm cơ hội nói chuyện, nhưng bây giờ đối phương chủ động lên tiếng, Tư Ninh Ninh cảm thấy xác suất thành công càng cao.
Suy nghĩ một chút, nhấc bước đi theo vào túp lều tranh.
Trong lều tranh không gian sử dụng không lớn, chất đống bao nhiêu là thứ, đa số đều dính bụi bẩn màu đen xám, xem ra toàn bộ không gian không được sạch sẽ cho lắm, bất quá đồ vật sắp xếp rất có trật tự.