Editor: Hye Jin
Bên trong túp lều tranh của Lương viện sĩ không gian hạn chế, không giống như chỗ cư dân ở hoặc là chỗ thanh niên trí thức ở, có nấu cơm bệ bếp thì ở giữa xây quanh một cái vòng tròn đá, bên trong còn có dấu vết củi gỗ thiêu qua, hiển nhiên là ngày thường nấu cơm ở chỗ này.
Không gian chật chội, ngọn lửa chiếm 1/5 diện tích không gian, cường ngạnh nói tốt đi thì đại khái mùa đông có thể có chút tác dụng sưởi ấm, nhưng hiện tại là mùa hè ....
Và vấn đề là chỗ nhóm lửa bất luận khoảng cách đến giường hay là đồ trang trí vụn vặt quá gần, hơi chút bất cẩn có thể gây ra hỏa hoạn.
Đánh giá xong Tư Ninh Ninh quay đầu lại nhìn về phía Lương Khánh Hồng: "Lương viện sĩ, hiện tại trời nóng, trong nhà nấu cơm cũng không tiện, nếu không tôi giúp ngài dịch ra ngoài đi."
Đối phương đang quay lưng về phía Tư Ninh Ninh và đang mân mê tóc để buộc gọn lại.
Gần như ngay khi Tư Ninh Ninh lên tiếng, Lương Khánh Hồng quay người lại, tóc của cô ấy đã được buộc lên bằng dây thừng, khuôn mặt sẹo dài và đôi mắt xám trắng hiện ra bên ngoài.
Giống như là muốn cố ý hù dọa Tư Ninh Ninh, trừng đôi mắt lớn về phía Tư Ninh Ninh, vừa nhìn thấy đôi mắt xám trắng lộ ra bên ngoài.
Nếu cô chưa nhìn thấy khuôn mặt này trước đây, Tư Ninh Ninh sẽ giật mình, cơ mà cô lúc trước đã thấy rồi, còn cảm thấy động tác của mình lúc đó quá mức thô lỗ.
Có lúc trước trải chăn trước rồi. Tư Ninh Ninh đương nhiên không sợ, không những không sợ, khi Lương Khánh Hồng tiến lại gần hơn, lông mày lưỡi liềm nhăn lại, nghiêng đầu, khuôn mặt biểu tình biểu hiện dấu chấm hỏi.
Lương Khánh Hồng kỳ thật là muốn thử Tư Ninh Ninh, duỗi cổ tiến lại gần, cả khuôn mặt gần như sán vào nhau.
Nhưng Tư Ninh Ninh chỉ hơi rụt cổ lại để tránh, còn thần sắc không một điểm biến hóa.
Nói như thế nào nhỉ? Hai bên đều có điểm xấu hổ .....
Lương Khánh Hồng lùi lại mấy bước xõa tóc, che đi vẻ xấu hổ xẹt qua trong mắt, cũng ngay lúc này không nhịn được hỏi ra một câu hỏi thứ hai: "Cô không sợ hãi?"
Tư Ninh Ninh lắc đầu, thẳng thắn nói: "Nếu là trong tình huống cụ thể, bất thình lình có lẽ sẽ bị dọa, ngoại hình không có nghĩa là tất cả. "
Lều tranh yên tĩnh một lúc, đột nhiên vang lên tiếng "lộp bộp leng keng" như ban đầu lại lần nữa vang lên, Tư Ninh Ninh nghiêng đầu theo động tĩnh tìm kiếm, phát giác là bên trái đống lửa có một cái hộp gỗ phát ra âm thanh.
Hộp gỗ rất vỡ, lại có cửa kéo, thoạt nhìn hơi giống lồng chim bồ câu, cô đoán chừng ở bên trong chắc chắn không phải chim bồ câu, bởi vì Tư Ninh Ninh đã nhìn thấy lông chỉa ra từ khe hở mép. .
Xám xịt, hơi dơ dơ, không biết là con vật gì nữa.
Tư Ninh Ninh nghiêng người định nhìn kỹ hơn, chưa kịp cất bước, Lương Khánh Hồng đang im lặng lên tiếng: "Cô chính là thanh niên vừa rồi ở khu nhà công nhân lò mổ?"
Tư Ninh Ninh rùng mình một cái, tóc gáy dựng đứng,
Cô ngồi xổm trước hộp gỗ, dùng những ngón tay trắng bệch dính đầy bụi chọc vào cánh cửa gỗ nhỏ, vờ như không nghe thấy lời nói vừa rồi, hỏi: "Lương viện sĩ, nơi này là mèo sao? Tôi có thể mở ra nhìn sao?"
Cách tấm ván gỗ có thể ngửi thấy một ít mùi, chắc chắn là mèo không sai.
Lương Khánh Hồng im lặng không trả lời, tiếp tục đánh thủng lớp ngụy trang của Tư Ninh Ninh: "Cô không cần phải giả vờ, trên người cô có một mùi hương, giống như mùi tôi ngửi thấy lúc đó."
Chỉ là mùi hơi nhạt hơn một chút, xác thật là giống nhau.
Hơn nữa vừa rồi Tư Ninh Ninh trả lời không đâu vào đâu, Lương Khánh Hồng càng khẳng định điều này.
Những lời nói lặp đi lặp lại này khiến Tư Ninh Ninh không thể giả vờ được nữa.
Cô khẽ thở dài, đứng dậy cười bất lực với Lương Khánh Hồng: "Lương viện sĩ đã phát hiện ra bí mật của tôi, vậy ngài có thể tín nhiệm cho tôi mang đi một con mèo không?"
“Bí mật" này giống như một cái nhược điểm, bất luận người nào bị người khác chộp lấy nhược điểm nắm trong tay đều sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vì vậy, nếu cô mang con mèo đi, Lương Khánh Hồng không phải lo lắng rằng cô sẽ đổi ý.
Tuy nhiên, Lương Khánh Hồng lắc đầu, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút: "Tôi không biết cô làm như thế nào? Dám chịu nguy hiểm lớn như vậy, tóm lại sinh hoạt bị bức bách."
Giống như cô vậy ...
"Mặc dù tôi biết bí mật của cô, tôi lấy tôn nghiêm ra thề người khác sẽ không lấy được tin tức nào từ tôi.
Tư Ninh Ninh thẳng thắn cũng được, tâm tư thâm trầm cũng được, điểm không thể phủ nhận chính là, Lương Khánh Hồng ở trên người cô ấy phát hiện ra rất nhiều điểm ưu tú.
So với những xã viên nông thôn nói chuyện không giữ lời, Lương Khánh Hồng càng nguyện ý tin tưởng Tư Ninh Ninh trước mắt, hơn nữa hiện tại tình huống không dung sự do dự của cô.
Lương Khánh Hồng quyết định cho bản thân và Tư Ninh Ninh một cơ hội, chân chính ra quyết định không phải là cô, càng không phải Tư Ninh Ninh.
Vẫy tay để Tư Ninh Ninh lùi lại nửa bước, Lương Khánh Hồng ngồi xổm xuống, đẩy cửa hộp gỗ ra, để Tư Ninh Ninh nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Trong hộp là một con mèo màu cam ... à không, bốn con.
Một con mèo lớn, ba con mèo con.
Con mèo lớn bị mất một chân trước và một nửa đầu. Chân đã lành và mọc lông mới. Còn ở nơi vết thương khác bên thiếu nửa đầu ẩn ẩn còn có chút máu đỏ lờ mờ, quả nhiên là đang trong thời kỳ dưỡng bệnh.
Lúc này, con mèo lớn đang nằm úp sấp, còn ba con mèo con gầy guộc và cong queo đang nằm trên chiếc bụng phẳng lì của nó, cố gắng uống được nhiều hơn một ngụm sữa ...
Bởi vì con mèo con rất gầy, lông tóc thưa thớt, còn dài nữa.
Chỉ nhìn lướt qua hai lần, cảm giác khó chịu từ nội tâm khiến Tư Ninh Ninh không thể tiếp tục quan sát, cho nên dịch chuyển tầm mắt.
Lương Khánh Hồng khàn giọng cười "haha" rồi cười hai lần, mang theo chút cảm xúc buồn bã: "Đây là cái thứ sáu."
"Thứ sáu?"
Tư Ninh Ninh khẽ cau mày , không hiểu lắm.
Và những lời tiếp theo gián tiếp nói cho cô đáp án: "Trong mắt một số người, đây chỉ là súc sinh giết người ăn thịt là chuyện bình thường."
"Súc sinh cũng có chủng loại, có người ngay cả súc sinh cũng không bằng đâu."
"Cô muốn mèo, tôi có thể cho cô một cơ hội, cô không chọn được nó, là bọn nó chọn cô."
Lương Khánh Hồng nói lảm nhảm, không biết tìm đâu ra nửa mảnh xương.
Cái xương kia là từ chỗ lò mổ, Tư Ninh Ninh đoán.
Lương Khánh Hồng lấy một miếng đá mỏng trên đống lửa, dùng một tay ấn vào xương, dùng miếng đá cạo bớt phần thịt vụn còn lại.
Tư Ninh Ninh tưởng rằng cô ấy là thu thập tự mình ăn, ai ngờ cô ấy đem miếng thịt bỏ vào miệng con mèo lớn trong hộp.
Con mèo lớn lưỡi trắng bệch, giống như há mồm sẽ ảnh hưởng đến vết thương, chỉ liếm một cái liền nằm trở lại.
Lương Khánh Hồng thở dài, lùi lại ý bảo Tư Ninh Ninh thử.
Tư Ninh Ninh không chút do dự ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc hộp gỗ, cô đã có kinh nghiệm nuôi mèo từ trước đó rồi, cô biết mèo rất nhạy cảm, chỉ cần chạm vào chỗ chúng thích thì chúng sẽ khò khè sung sướng.
Tránh vết thương của con mèo lớn, Tư Ninh Ninh đưa tay gãi gãi vào cổ và má con mèo lớn, con mèo lớn cảnh giác tầm khoảng hai giây, sau đó bắt đầu điều chỉnh tư thế để hợp tác với Tư Ninh Ninh, như vậy giằng co đại khái hơn một phút, mèo lớn phát ra tiếng ngáy lớn.
Cô nghiêng đầu nhìn Lương Khánh Hồng, Lương Khánh Hồng nói để mèo chọn chủ, cô không biết như thế nào được gọi là mèo chọn chủ nữa.
Tư Ninh Ninh do dự, biểu hiện của Lương Khánh Hồng đặc biệt mới lạ, Lương Khánh Hồng thở dài: "Nó rất thích cô."
Nói xong, hỏi lại: "Cô trước kia đã từng nuôi mèo?"
Nhìn tư thế vuốt ve rất quen thuộc.
"Không, trước kia ở hẻm nhỏ gần nhà có một con mèo, nó thực hiền, tôi thường sờ sờ nó."
Lý do tại sao Tư Ninh Ninh không nói cô có kinh nghiệm nuôi mèo là vì cô sợ Lương Khánh Hồng sẽ hỏi cô cho mèo ăn cái gì.
Cô cho mèo ăn cái gì?
Hồi tưởng một chút hồi đó nuôi mèo phần lớn đều là quản gia chăm sóc, cô chỉ sờ sờ, ăn là thức ăn nhập khẩu cho mèo, không thì các loại thức ăn bổ sung gan ngỗng, thịt nai ...
Chưa từng nuôi mèo những năm 1970. Nếu mà bị hỏi thật sự không biết trả lời làm sao.
Vạn nhất có sai lầm gì lại dẫn đến nhiều sự cố hơn.
May mắn thay, Lương Khánh Hồng không hỏi thêm câu nào, và giọng điệu của cô ấy không còn cáu kỉnh và cứng rắn như trước: "Tôi cũng không sợ nói cho cô, xác thật đàn mèo con này tôi nuôi không nổi, chỗ này cũng không phải chỗ gì tốt, cho dù nuôi cũng chỉ mấy ngày rồi chết."
Lương Khánh Hồng ngồi xổm bên cạnh Tư Ninh Ninh, đôi tay đen ngòm đút túi cả ba con mèo con bên trong: "Nếu có thể đem chúng đi thì đem tất cả, nhưng cô phải tốt với chúng, tôi rảnh rỗi sẽ đi qua đó nhìn xem."
Tư Ninh Ninh ngốc lăng, chẳng lẽ có thể dỗ mèo ngáy ngủ hoặc là mèo nguyện ý cho cô đụng vào cho nên thành ra là nó chọn cô?
Lương Khánh Hồng dường như sợ Tư Ninh Ninh sẽ lo lắng về việc lũ mèo ăn quá nhiều, do dự rồi bắt đầu giải thích: "Cái xương này là do con mèo lớn bị người ta đánh, cần được bồi bổ nên tôi mới nghĩ biện pháp đem về cho nó ăn ... Chúng nó thường ngày không ăn thịt, cũng không cần đút, nó tự mình bắt chuột ăn."
Ba con mèo con trông còn nhỏ đó, nhưng chúng đã gần một tháng tuổi, đã có thể cai sữa, Lương Khánh Hồng trong tay thật sự không có đồ vật gì cho chúng nó ăn, thả ra lại sợ bị người ta bắt đi làm thịt, cho nên lúc này mới nhốt bầy mèo con lại với mèo mẹ chung lại với nhau.
Lương Khánh Hồng cũng bất lực.
Cô đã trải qua những năm tháng đẹp nhất của mình trong sóng gió và chịu nhiều tổn thương người khác không thể tưởng tượng nổi, thế cho nên cô không muốn tin tưởng người khác, mà "mèo" giống như người nhà làm bạn với cô, cho cô niềm tin cùng ấm áp yếu ớt.
Khi cô dần mở lòng và sẵn sàng chấp nhận người khác một lần nữa thì những người đó lại giáng cho cô một đòn thứ hai bạo kích ...
Sau đó, Lương Khánh Hồng rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi, không còn hy vọng vào người khác, muốn độc diễn cuối cùng kết quả vẫn không như ý.