Editor: Hye Jin
Chỗ ở của cô ở nơi dân cư đông đúc này, dù cố gắng thế nào cô cũng không thể bảo vệ được những tiểu đáng thương này, kinh tế đã là một vấn đề không nhỏ.
Thời thế vậy, mệnh vậy ... Đối mặt với Tư Ninh Ninh trước mặt, dựa vào cảm giác đầu tiên gặp mặt, Lương Khánh Hồng trong lòng nhiều lắm chỉ có 60% tín nhiệm, chính là không có biện pháp, ở nông thôn trời rộng đất rộng, nói không chừng còn có cơ hội sống sót.
"Tôi sẽ đối xử tốt với chúng, và tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho chúng. Nhưng là..."
Tư Ninh Ninh bàn tay trắng nõn vuốt ve bé mèo nhỏ gầy trơ xương, ánh mắt nhìn về Lương Khánh Hồng, do dự: "Ngài không cần lưu lại một con sao?"
Một con mèo con gầy còm như vậy thậm chí đi đường còn chưa có vững vàng, trong mắt một số người, nó là súc sinh, thế mà trong mắt những người khác, chúng lại là sự cứu rỗi.
Con mèo to lớn đó sẽ không sống được bao lâu nữa, nếu Lương Khánh Hồng không lưu lại một con bên mình, Tư Ninh Ninh lo lắng cô ấy mất đi chỗ dựa tinh thần, trong lòng luẩn quẩn, đến lúc đó lỡ phát sinh ngoài ý muốn.
Bất quá điều Tư Ninh Ninh lo lắng Lương Khánh Hồng không cảm kích.
“Không cần đâu.” Lương Khánh Hồng dứt khoát lắc đầu, người đã đứng dậy bắt đầu tìm đồ vật của mèo: "Cô để lại địa chỉ, sau này nhớ chúng nó tôi sẽ đi nhìn xem."
Tư Ninh Ninh không còn cách nào khác đành phải gật đầu, lặp đi lặp lại địa chỉ của đội sản xuất ba cho Lương Khánh Hồng vài lần, cho đến khi Lương Khánh Hồng gật đầu nhớ rồi mới dừng lại.
Hoắc Lãng cũng trở lại, trong tay mang về hai cái cọc lớn, còn có nữa bó rơm.
Đặt rơm rạ xuống, đón ánh mắt của Tư Ninh Ninh: "Đổi với gia đình bên kia, nói là cố ý đổi rơm từ trong thôn, chuẩn bị trải giường chiếu."
Tư Ninh Ninh gật đầu hiểu ý, Hoắc Lãng cúi đầu chuẩn bị thay cọc chịu lực túp lều, Lương Khánh Hồng đã từ trong nhà đi ra, dùng một chiếc túi da rắn có một cái lỗ thủng lớn để gói ba con mèo con lại.
Mèo con trong túi không thể đứng thẳng, xếp chồng vào nhau, tiếng "meo meo meo" kêu vô cùng thê thảm, thế nên mèo lớn trong phòng kia nôn nóng mà lay rương gỗ.
Lương Khánh Hồng đưa túi cho Tư Ninh Ninh: "Địa chỉ tôi đã nhớ rõ rồi, các người đi đi, mặt khác tôi tự mình làm."
Tư Ninh Ninh còn đang do dự, Lương Khánh Hồng đã làm động tác sẽ giật lại túi đựng ba con mèo nếu cô không chịu rời đi, không có biện pháp, Tư Ninh Ninh đành phải thỏa hiệp, tay nhỏ lôi kéo tay Hoắc Lãng, một bên lui về phía sau, một bên bảo đảm: "Lương viện sĩ, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt ... Về sau có cơ hội tôi nhờ người đưa tin tới tình hình cho ngài hay!"
Lương Khánh Hồng là nửa xua đuổi nửa tiễn đường, Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng từ chỗ ngoặt tiến vào ngõ nhỏ.
Hoắc Lãng nhận lấy túi da rắn trên tay Tư Ninh Ninh, trầm mặc nhìn nó: "Như thế nào làm được?"
Hắn mới đi ra ngoài tìm đồ, chưa tới nửa canh giờ, Tư Ninh Ninh không chỉ mượn mèo, mà mượn được tận ba con.
"Thực ra không tốn nhiều công sức. Ừm …. xem là hợp mắt Lương viện sĩ đi."
Cô thật sự không làm gì cả, càng nhiều là Lương Khánh Hồng tự thuyết phục bản thân mình.
Tuy nhiên, Tư Ninh Ninh đại khái có thể hiểu được nỗi khổ cùng dụng ý của Lương Khánh Hồng: "Ba con mèo này sẽ thuộc về đội sản xuất ba của chúng ta ... Chúng ta là đội sản xuất ba, có luôn ba con mèo, anh nói có trùng hợp không?"
Hoắc Lãng kinh ngạc : "Anh còn tưởng rằng em mượn. Lương viện sĩ chịu cho em?"
Tư Ninh Ninh ưỡn ngực kiêu ngạo: "Đúng vậy. Em ra trận mà lại."
Chỉ trong chốc lát, nghĩ đến tình cảnh cuộc sống của Lương Khánh Hồng, cô lại cau mày "chậc chậc", bước chân cũng dừng lại: "Anh, anh đi ra đầu hẻm chờ em đi!"
Đón nhận ánh mắt nghi ngờ của Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh lùi lại: "Em có chuyện quên nói với Lương viện sĩ, em trở về một chuyến, lập tức liền tới!"
Nói xong, xoay người chạy tới chỗ ngã rẽ.
Hoắc Lãng sững sờ, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chờ đợi Tư Ninh Ninh.
Lương Khánh Hồng đã vào lều tranh, Tư Ninh Ninh vòng qua chỗ ngõ nhỏ, toàn bộ ngõ nhỏ chỉ có một mình cô.
Nhìn trái nhìn phải, để chắc chắn rằng không có nơi nào có địa hình cao, không có chỗ nào có thể trốn, Tư Ninh Ninh từ trong không khí, lấy ra bao xương mà ông chú đầu trọc đổi vải với cô vừa rồi.
Chạy đến lều tranh, càng gần đến động tác cô thả càng nhẹ, thẳng đến khi đến trước cửa, cô đặt túi xương để bên cạnh củi lửa, tùy tiện rút ra một cây củi gõ gõ vài cái ở bên ngoài sườn lều tranh.
Nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong truyền đến, Tư Ninh Ninh ném cây củi trong tay ra, ranh mãnh quay đầu bỏ chạy.
Lương Khánh Hồng từ bên trong đi ra, nhìn thấy bóng lưng của Tư Ninh Ninh đang chạy vụt đi, trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ quái, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi nhìn thấy những thứ trên đống củi, tâm trạng cô trở nên phức tạp.
Đại khái là một cô nương thiện tâm đi .....
Nếu có cơ hội trong tương lai, cô nên hỏi cô ấy tên là gì?
Một lúc lâu sau, Lương Khánh Hồng thở dài, cầm bao xương đi vào lều tranh.
Còn ở bên kia, bởi vì túi da rắn thoáng khí, Hoắc Lãng nhặt một loại cỏ dại, thêm một vài cái dây leo, tránh đi lỗ thủng lớn, buộc chặt túi da rắn chỗ thắt lưng.
Đơn Mãn Đường dường như vẫn chưa đi xa, thật mau tới rồi.
Hai người lên xe, Hoắc Lãng liếc nhìn sắc trời, sau đó nhìn Tư Ninh Ninh qua kính chiếu hậu: "Còn sớm, hiếm khi ra ngoài một lần, em không đi cửa hàng bách hóa đi dạo?"
Cửa hàng bách hóa sao ...
Cửa hàng bách hóa ở huyện cao tận ba tầng, đồ vật bên trong hẳn là đầy đủ hơn nhiều so với trong thị trấn, lúc đó cô mua cái cân rồi rời đi ngay căn bản không có nhìn kỹ.
Bây giờ nghe thấy Hoắc Lãng nhắc tới, Tư Ninh Ninh hơi động tâm, mà túi da rắn bên chân đụng phải chân cô, tiếng "meo meo meo" mỏng manh truyền đến, túm cái suy nghĩ đang trôi dạt trở về.
Hôm nay trời nóng như vậy, nhiệt độ bên trong xe cũng rất cao, túi da rắn mặc dù có thể thoáng khí nhưng rốt cuộc vẫn bị cột lại, chen chúc nhau, lo lắng mèo con chịu không nổi, lắc đầu từ chối đề nghị của Hoắc Lãng: "Quên đi, lần sau có cơ hội lên huyện rồi đi rồi cũng không muộn."
Thấy thái độ của cô kiên trì, Hoắc Lãng không nói thêm, nâng cằm lên, ra hiệu cho Đơn Mãn Đường có thể đưa bọn họ trở về.
Trên đường trở về, chiếc xe lần nữa khiến Tư Ninh Ninh buồn ngủ muốn điên, như con gà mổ thóc ngủ gà ngủ gật, như mơ như tỉnh, một cái ý tưởng bỗng nhiên xẹt qua trong đầu, cảm thấy tính khả thi rất lớn, giật mình tỉnh táo lại: "Hoắc Lãng!"
Tư Ninh Ninh nghiêng người về phía trước và nắm lấy lưng ghế của ghế phụ bên cạnh ghết lại.
“Hả?” Hoắc Lãng nhìn lại cô: "Làm sao vậy?"
Hắn vừa rồi cũng vừa chớp mắt, lúc này đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, ánh mắt có vẻ mờ mịt, trạng thái cả người cũng có chút mệt mỏi.
Tư Ninh Ninh không có thời gian để ý chi tiết, hai mắt sáng ngời nói suy nghĩ của mình: "Anh cảm thấy tìm công xã hỗ trợ có hữu dụng sao?"
"Chính là đi công xã, tìm chủ nhiệm công xã thương lượng, nói chuyện mèo cùng Lương viện sĩ một lần, nhờ công xã hỗ trợ lập thỏa thuận bảo vệ mèo hoặc là chứng từ văn bản bảo hộ mèo, anh cảm thấy được không?"
Tư tưởng của Tư Ninh Ninh xoay chuyển thực mau. Hoắc Lãng xoa xoa đầu, giống như đang cân nhắc xác suất thành công.
Nhưng vào lúc này, Đơn Mãn Đường đang lái xe bên cạnh mở miệng: "Ha ha, ai nha tôi nói thanh niên trí thức Tư này, ý tưởng của em đúng là rất kỳ diệu."
“Đồng chí Đơn, anh cũng nghĩ nó khả thi sao! ” Tưởng là được khen ngợi và ủng hộ. Tư Ninh Ninh nở một nụ cười tươi sáng, nhưng mà câu nói tiếp theo của Đơn Mãn Đường làm tâm tình cô rơi xuống đáy cốc.
Đơn Mãn Đường lắc đầu, cười than: "Thanh niên trí thức Tư, tuy rằng ý tưởng của em thực kỳ diệu, nhưng mà loại chuyện này, để mà làm công xã nhúng tay thì còn lâu! Em có đi thì công xã cũng mặc kệ thôi ...."
"Em cũng không phải muốn làm công xã chống lưng ..." Tư Ninh Ninh tự lẩm bẩm, mi mắt hiện rõ sự thất vọng.
Ngẫm lại cũng là, thời đại này không có hiệp hội bảo vệ động vật nào cả, dù có thì cũng là để bảo vệ những loài quý hiếm như khổng tước hay là hổ chẳng hạn.
Chuyện này nói nhỏ không tính nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải việc lớn, cho dù công xã có lập văn bản cũng tuyệt đối không thể đứng ra can thiệp sau này.
Bàn tính ban đầu của Tư Ninh Ninh không nhằm mục đích yêu cầu công xã hỗ trợ cô, mà cô chỉ muốn có một tờ giấy hoặc một cái dấu mộc mà thôi.
Công xã có thể nhúng tay hay không không quan trọng, một khi có chứng từ chẳng khác nào được sự che chở "mánh lới", người dân bình thường nghe đến phải kiêng đi vài phần.
Nhưng hiện trạng là cái gì?
Cho dù lên công xã cũng chưa chắc gặp được chủ nhiệm công xã chứ đừng nói là hỏi chứng từ ...
Những lời nói của Đơn Mãn Đường như một chậu nước lạnh, ngay lập tức đánh thức Tư Ninh Ninh, khiến khiến Tư Ninh Ninh nhận ra ý tưởng bất chợt thật kỳ lạ.
Cô gái trong sáng chớp mắt giống như một đóa hoa sắp héo tàn, tươi cười mắt thường có thể thấy được đã biến mất, còn giận dỗi mà bặm môi.
Đôi mày sâu hoắm của Hoắc Lãng nhăn lại, buông ra rồi nhăn lại, tổng trong lòng không thể nào mà thoải mái.
Thu lại tầm mắt, Hoắc Lãng lười biếng dựa vào sau ghế phụ lái, lơ đãng đề ra một câu: "Vậy đi thử thử đi."
"Không thử thì làm sao biết có được hay không?"
Không biết có phải cố ý an ủi Tư Ninh Ninh hay không, đôi môi mỏng của Hoắc Lãng lại phun ra những lời mà Tư Ninh Ninh hùng hổ kêu gào cùng hắn lúc ở tiệm cơm quốc doanh.