Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 198 - Chương 198: Nắm Tay

Chương 198: Nắm Tay Chương 198: Nắm Tay

Editor: Hye Jin

Đơn Mãn Đường vốn đang cười Tư Ninh Ninh ngây thơ, nghe Hoắc Lãng nói thế thì kinh ngạc nhìn Hoắc Lãng: "Hoắc, Hoắc Lãng đồng chí, anh xác định muốn đi? Mang theo thanh niên trí thức Tư. Đi cùng đi?"

"Phiền toái đồng chí Tiểu Đơn phải đi thêm một chuyến."

Thấp giọng đề một câu sau Hoắc Lãng nhắm mắt dưỡng thần, giống như một giây tiếp theo sẽ ngủ thiếp đi.

Cho dù không trực tiếp trả lời câu hỏi, lời này đại biểu cho cái gì Đơn Mãn Đường đã hiểu rồi.

Ngay lập tức kiềm chế mọi tiếng nói ra khỏi miệng, không thể khống chế được mà từ kính chiếu hậu nhìn Tư Ninh Ninh ở phía sau, cơ trí kịp thời phát hiện đây là cô nương từ trong thành tới, với người nam nhân ngồi bên cạnh hắn mà nói, thân phận cùng địa vị tuyệt đối không phải người thường!

Nhận ra điều này, Đơn Mãn Đường nhanh chóng thu lại ánh mắt, hóp bụng, ưỡn ngực tập trung tinh thần lái xe.

Có lẽ là có sự, cho nên chuyến đi không quá xóc nảy.

Lại nhìn Tư Ninh Ninh, vốn dĩ tâm tình đã thấp thỏm rồi, nghe thấy Hoắc Lãng khích lệ, bảo Đơn Mãn Đường đi vào mở đường ở công xã trước. Đôi mắt Tư Ninh Ninh cong lên hình lưỡi liềm, gật đầu trộm "ậm ừ" cười, cười như chuột rơi vào hũ gạo.

Xe chao đảo hơn hai tiếng đồng hồ mới đến được công xã, chờ đến khi công xã lập chứng từ, đóng dấu ra tới bên ngoài đã tối hẳn.

Tư Ninh Ninh lấy đồng hồ bỏ túi ra, nương chút ánh sáng nhìn thoáng qua, đã 7h5 phút rồi.

Trên quãng đường nhỏ bỗng nhiên lóe lên ánh sáng, Đơn Mãn Đường ló đầu ra khỏi xe: "Thanh niên trí thức Tư, đã xong việc rồi sao?"

“Vâng!” Tư Ninh Ninh gật đầu, lon ton chạy tới đứng bên cạnh xe, sự vui vẻ trên mặt không ngăn được: "Chậm trễ Đơn đồng chí rồi, làm anh phải đợi lâu như vậy, trở về nhà đã đêm khuya ...."

"Là chuyện nhỏ thôi, thanh niên trí thức Tư em là đồng chí Hoắc Lãng .... à bạn bè, chính là ..."

May là phản ứng kịp, suýt chút nữa hai từ "đối tượng” đã buột miệng thốt ra, Đơn Mãn Đường lắp ba lắp bắp, càng giải thích càng không ổn, dứt khoát đổi chủ đề: "Chúng ta là con cháu trong một gia đình lớn, khách sáo làm gì. Nói nữa chức trách của tôi là tài xế cho Hoắc Lãng đồng chí, anh ấy bình thường không cho tôi đi theo, vì chuyện này mà mấy đồng chí khác Đảng Ủy được phân phối công tác tương tự còn không thiếu mà chê cười tôi đâu!"

“Hôm nay muộn một chút ngược lại là chuyện tốt, xem bọn họ còn có thể nói cái gì?" Đơn Mãn Đường banh khuôn mặt tươi cười.

Có bát sắt tốt, cơ mà bị người ta bắt lấy nhược điểm … cảm giác khó mà nói thành lời.

Tỷ như Hoắc Lãng coi như là cấp trên của Đơn Mãn Đường, thường ngày Hoắc Lãng hoạt động nhiều hơn ở đội sản xuất.

Do địa hình không tốt, Đơn Mãn Đường không thể chạy xe vào đội sản xuất, vô pháp đợi mệnh, Hoắc Lãng dứt khoát để hắn ở trong huyện, ngày thường nghe lời của những lãnh đạo khác làm việc, không cần đợi hắn.

Nhưng mà mấy vị lãnh đạo kia trong huyện người ta phần lớn đều có tài xế riêng rồi, làm sao mà gọi Đơn Mãn Đường được.

Thường xuyên qua lại như thế, có một số người ghen tị đỏ mắt với Đơn Mãn Đường, công tác quá là "thoải mái", nghe được không ít lời nói khó nghe từ miệng người khác, tỷ như Đơn Mãn Đường chỉ biết tham tiền mà không chịu làm việc .

Mà muốn nghị luận, chỉ trách một mình Đơn Mãn Đường à?

Hoặc là nói, đổ lỗi cho Hoắc Lãng?

Tư Ninh Ninh không biết những chuyện này, thông qua lời nói và biểu hiện của Đơn Mãn Đường, cô ít nhiều đoán được vài điều, cô không phải là đương sự, cũng không tiện nói nhiều.

Bầu không khí có chút giằng co, Hoắc Lãng từ trong phòng đi ra, phía sau là chủ nhiệm công xã Lý Đức Khôn: "Đồng chí Hoắc Lãng, chuyện này cậu cứ yên tâm đi! Ở chỗ tôi đi đường quang, lối thẳng. Đã cầm lấy chứng từ rồi nếu có người dám bí quá hóa liều, công xã tuyệt đối sẽ xử phạt, điểm này không thể nghi ngờ!"

"Được rồi, phiền toái chủ nhiệm Lý. Hôm nay đã muộn rồi, chúng ta liền đi về trước. Ngài đến huyện một mình sao, không tiện đường đưa ngài đi một đoạn đường?"

"Không, không, cậu đi đi, tôi buổi sáng đi xe đạp, nhà của tôi cách đây không xa, đạp xíu là đến rồi."

Tư Ninh Ninh lên xe từ trước trước, dựa vào mép cửa sổ nhìn Hoắc Lãng và Lý Đức Khôn.

Lý Đức Khôn đối với Hoắc Lãng rất khách sáo, thậm chí có chút quá mức, cứ như thể Hoắc Lãng là cấp trên của ông ấy vậy.

Nghĩ đến một số chi tiết, Tư Ninh Ninh càng thêm tò mò về thân phận của Hoắc Lãng.

Cô ấy nhìn về cái ót của Đơn Mãn Đường, sau khi suy nghĩ xong các lời cần nói: "Đồng chí Đơn, anh biết bao nhiêu về đồng chí Hoắc Lãng?"

Nhìn vào mối quan hệ giữa Đơn Mãn Đường và Hoắc Lãng, hai người chắc là đã quen biết nhau từ lâu, anh ấy hẳn biết đôi điều về Hoắc Lãng đi.

“À?” Đơn Mãn Đường sửng sốt trước câu hỏi của Tư Ninh Ninh, một lúc sau mới vươn tay ra, mỗi một lời nói thì gập một ngón tay: "Tôi hiểu biết không tính nhiều lắm, bất quá tôi biết. Hoắc Lãng đồng chí là anh hùng, lời nói tuy ít nhưng ở chung rất chăm sóc người khác, mặc kệ là tuổi tác có lớn hơn nhưng thuộc về phần yếu thế thì anh ấy đều cố gắng chiếu cố ..."

Đây là sự thật ...

Tư Ninh Ninh gật đầu, đôi môi hồng đào khẽ mím lại, đôi mắt nai mở to tiếp tục hỏi: "Kia trước kia anh ấy là người tỉnh H sao?"

"Tất nhiên là không! Uh ... Trước kia không phải, bây giờ phải."

Đơn Mãn Đường lúc đầu trả lời rất gọn gàng lưu loát, thế mà mới chớp mắt nghĩ đến cái gì đó liền thay đổi giọng điệu.

Tư Ninh Ninh nghe mơ hồ còn muốn hỏi lại thì cửa phụ lái mở ra, Hoắc Lãng ngồi vào.

Đơn Mãn Đường nổ máy, chậm rõ cho xe quay đầu, Lý Đức Khôn cúi đầu khom người gần chỗ cửa xe ghế phụ, dặn dò không ngừng: "Ban đêm đường núi không dễ đi, Tiểu Đơn đồng chí lái xe cẩn thận."

"Đồng chí Hoắc Lãng, đi lại thong thả, có thời gian đến công xã uống trà, chúng ta vui vẻ nói chuyện một hôm ..."

"Được rồi, chủ nhiệm Lý. Không cho đi, anh cũng thu dọn đồ đạc về nhà đi!

"Được, được... tốt!'

Lúc đầu, thái độ của Lý Đức Khôn khiến mọi người cảm thấy Hoắc Lãng là cấp trên của ông ấy, hiện tại dặn dò tới lui thái độ này giống như Hoắc Lãng là tiểu bối ở nhà vậy ...

Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy việc này quan hệ qua lại cực kỳ phức tạp.

Chiếc xe từ từ lái ra khỏi khuôn viên công xã, Tư Ninh Ninh đang nhìn về phía ngoài dần dần thu hồi ánh mắt.

Cùng lúc đó, Hoắc Lãng quay đầu sang hỏi người bên cạnh: "Vừa rồi tôi lên xe, hai người đang nói chuyện gì?"

"Là thanh niên trí thức Tư là em ấy hỏi ..."

"Tư Ninh Ninh vội ngắt lời Đơn Mãn Đường: "Không có gì đâu, chỉ là thảo luận chuyện về mấy con mèo này thôi, đúng không Đơn đồng chí?"

Ba cữ cuối cùng ""Đơn đồng chí"" gằn giọng nhấn mạnh hơn đôi chút."

Đơn Mãn Đường hiểu ý nhanh nhảu gật đầu: "À, đúng rồi."

"Không ngờ tới, thanh niên trí thức Tư thật sự có thể đem việc này hoàn thành."

“Chủ yếu là công lao của Hoắc Lãng đống chí!” Hai người kẻ xướng người họa, nói xong không ai lên tiếng nữa, trong xe trầm mặc một hồi.

Hoắc Lãng nghĩ cũng có chút kỳ quái, mà thấy Tư Ninh Ninh cố ý tránh né mà thức thời không có hỏi nhiều.

Còn Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhìn vu vơ bóng tối bên ngoài cửa sổ.

Cô rất tò mò về Hoắc Lãng, cơ mà chẳng muốn Hoắc Lãng biết.

Có lẽ cô sợ xấu hổ, lại có lẽ lo lắng bởi vì chuyện này, từ đây sẽ phá vỡ mối quan hệ tự nhiên giữa hai người ...

Đôi lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh nhăn lại đầy mâu thuẫn, trong bóng tối, vô thức cắn chặt môi dưới.

Cô không muốn như vậy.

Cô không muốn đoạn quan hệ tự nhiên, êm ấm, ấm áp này bị phá hư.

Một đường đi tâm tư hỗn độn cuồn cuộn, cho đến khi xe dừng lại Tư Ninh Ninh cũng chẳng biết, thẳng đến cửa xe bên cạnh bị mở ra, mới lấy lại tinh thần.

“A? Đã tới rồi sao?”

Ngoài cửa, Hoắc Lãng khá ngạc nhiên, "ừm" một tiếng, "Anh còn tưởng em ngủ rồi."

"Đưa mèo cho anh."

"Ồ ... vâng!"

“ Đường tối quá, đồng chí Hoắc Lãng, nếu không tôi đưa hai người đi thêm một đoạn."

Xe chắc chắn không lái được rồi, muốn đưa người chỉ có thể dựa vào chân mà đưa.

"Đoạn đường này tôi đã đi quen rồi, không có gì đáng ngại."

"Cậu nhanh về đi, quay đầu bị lạc trong núi thì phiền."

Đơn Mãn Đường xấu hổ gãi đầu: "Kia tôi đi đây!"

"Đi thôi!"

Chiếc xe nhanh chóng rời đi, không có đèn xe, xung quanh trở nên tối om.

Bốn phương tám hướng chìm trong bóng tối vô tận, và ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu vào khu rừng này, thấy thế nào đều cảm thấy âm trầm quỷ dị.

Đáng sợ, Tư Ninh Ninh nuốt nước bọt, theo tiếng meo meo mà tới sát bên chỗ Hoắc Lãng.

Về phần Hoắc Lãng, không biết anh ấy lấy ra được cái khúc cây ở đâu, tự mình cầm một đầu, đầu còn lại nhét vào tay Tư Ninh Ninh, y như lần đi lên núi giải sầu, hai người một trước một sau đi về.

Xung quanh tối đen, có mở mắt thật to cũng không thấy được đường đi.

Tầm nhìn bị chặn lại, chiếc cầu dây vốn khá vững chắc, lúc này vừa nện bước chân lên lắc nhẹ theo nhịp độ, xích sắt trong gió phát ra âm thanh "leng keng leng keng".

Biết rằng chiều rộng của cây cầu dây là gần hai mét, nhưng đi trên nó, Tư Ninh Ninh cảm giác như đi trên cầu độc mộc, đi được hai bước phải dừng một bước, sợ lơ đãng thì bị ngã xuống sông.

Mặc dù vậy vẫn lảo đảo vài lần, mỗi một lần suýt té ngã, một lần gần nhất Hoắc Lãng thiếu chút nữa không túm được cô.

Trong bóng tối, đôi mắt của Hoắc Lãng sáng như sao, trầm mặt rút khúc cây ra khỏi tay Tư Ninh Ninh, người vừa hô lên một tiếng thì đôi bàn tay lớn vững vàng nắm chặt tay của Tư Ninh Ninh.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hô hấp của cả hai đều nhảy loạn lên.

Gió đêm hành tẩu trong gió nhẹ cuốn đi không khí ái muội, nóng rực giữa hai người, Tư Ninh Ninh nghiêng ngả lảo đảo, ngơ ngác để Hoắc Lãng nắm tay dẫn đi từng bước.

Bình Luận (0)
Comment