Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 199 - Chương 199: Biến Đổi Kỳ Lạ

Chương 199: Biến Đổi Kỳ Lạ Chương 199: Biến Đổi Kỳ Lạ

Editor: Hye Jin

Một lúc lâu sau, Tư Ninh Ninh lấy lại lý trí, thuyết phục bản thân là bởi vì đường núi khó đi, Hoắc Lãng là nắm tay cô vì sợ cô té ngã.

Nghĩ đến đây, trái tim đang đập bình tĩnh lại hơn đôi chút chút, Tư Ninh Ninh hỏi chuyện vừa rồi ở công xã: "Chủ nhiệm công xã, chủ nhiệm Lý giống như khá kiêng kị với anh?"

"Kiêng kị?

Trong bóng tối, Hoắc Lãng ngây ngốc bật cười: "Em từ nơi nào nhìn ra được kiêng kị?"

"Anh mới mở hiện ông ấy hỏi cũng chẳng thèm hỏi liền đồng ý. Đây không phải là thân phận anh đặc thù?"

Vốn dĩ còn tưởng sẽ phí sức một phen, bởi vậy khi vào phòng làm việc của Lý Đức Khôn, Tư Ninh Ninh đã chuẩn bị sẵn bản thảo trong đầu, nhưng sao?

Sau khi bước vào, Lý Đức Khôn không thèm nhìn cô nữa ấy chứ mà cho cô cơ hội nói chuyện.

Lý Đức Khôn từ đầu đến cuối đều chú ý tới Hoắc Lãng, nghe được Hoắc Lãng đề cập đến ý đồ khi đến đây, Lý Đức Khôn nghe xong quá trình thì đi viết một cái chứng từ, lưu loát đóng dấu, còn thừa thời gian là lôi lôi kéo kéo Hoắc Lãng, đông một câu, tây một câu rồi tán gẫu chuyện nhà.

Tư Ninh Ninh thở dài cảm khái mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ, trong lòng ẩn ẩn bất an: "Anh trong lòng hiểu rõ, vẫn luôn biết chuyện có thể thành, sao anh không nói hại em lo cả đoạn đường."

“Cho nên em tức giận."

Tư Ninh Ninh trầm mặc.

Cũng không tính là tức giận, chỉ là từ đầu đến đuôi cho cô cảm giác cô dựa vào quan hệ Hoắc Lãng "đi cửa sau", trong lòng sinh ra một loại gánh nặng.

Nếu là người khác, Tư Ninh Ninh có thể tìm cách khác để đáp trả ân tình, còn Hoắc Lãng thì ... anh ấy không dễ dàng tiếp nhận đồ vật của cô.

Phảng phất như biết Tư Ninh Ninh đang rối rắm cái gì. Hoắc Lãng nắm chặt tay Tư Ninh Ninh, thu hồi tâm tình rối rắm, khàn giọng an ủi: "Đây là mục tiêu chung của chúng ta, cuối cùng người được lợi là đội sản xuất, không phải mình em."

"Em rối rắm cái gì?"

Trong đầu "đinh" lên một tiếng, ờ ha có đạo lý a.

Đúng lúc đó, trong bóng tối, lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của Hoắc Lãng dặn dò: "Chuyên tâm đi đường."

"... vâng."

Nỗi lo lắng trong lòng nhất thời được giải tỏa, tâm trạng Tư Ninh Ninh khôi phục vẻ hoạt bát bình thường, ngoan ngoãn nghe lời nghiêm túc đi đường, cho dù tay còn đang được Hoắc Lãng nắm chặt cũng xem nhẹ.

Nắm tay đi một đoạn đường suốt 40 phút, dần dần bước vào địa giới đội sản xuất.

Phía trước có thể mơ hồ thấy được đèn dầu của xã viên trong đội sản xuất, Hoắc Lãng cân nhắc một chút, buông lỏng tay cô gái nhỏ ra: "Đưa em về nhà thanh niên trí thức trước hay là đến chỗ đội trưởng trước?"

"Ừm ... chúng ta về nhà đội trưởng trước, đem chuyện trải qua nói một chút, xem ngày mai an bài thế nào."

"Được."

Lúc này đã hơn tám giờ đêm, mọi gia đình trong xã đã ăn uống xong đi tắm chuẩn bị đi ngủ cả rồi.

Gia đình Triệu Hoành Binh cũng không ngoại lệ, Trần Liên Mễ đang ngồi dưới ngọn đèn dầu trong phòng chính, nheo mắt đóng đế giày.

Sớm Mầm ngồi một bên, đang nghịch mặt rỗ đòn gánh một mình, còn Triệu Hoành Binh? Đang ngồi khoanh chân trên ngạch của hút thuốc.

Nhìn thấy hai người một trước một sau vào cửa, Triệu Hoành Binh gõ gõ cái tẩu thuốc, treo lên cái khung cửa, sải bước ra ngoài: "A Lãng, thanh niên trí thức Tư hai người đã trở lại? Như thế nào? Sự tình có thành không?"

Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng chưa kịp nói chuyện thì đã có tiếng mèo con kêu từ trong túi da rắn, Triệu Hoành Binh lập tức cầm lấy túi da rắn, đi được vài bước vào nhà, tháo sợi dây gai: "Này, có tận ba con."

Triệu Hoành Binh móc đầu ra nhìn, ở chiếc bàn đằng kia, Sớm Mầm nhìn thấy Tư Ninh Ninh, liền nhanh chóng nhảy khỏi ghế đi tới: "Chị ơi! "

“Ừ.” Tư Ninh Ninh gật gật đầu, xoa xoa đầu cô gái nhỏ.

Hoắc Lãng nghe động tĩnh nhìn sang, thấy Tư Ninh Ninh gương mặt mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, vô cùng rõ ràng, hôm nay một ngày từ sáng sớm đến tận tối, không một hồi ngừng nghĩ, cô gái nhỏ mệt mỏi rồi.

Thu hồi ánh mắt, từ trong túi lấy ra hai tờ chứng từ đã đóng dấu đưa trước mặt Triệu Hoành Binh, trực tiếp đề cập vấn đề chính: "Lúc trước xảy ra chuyện ở chỗ Lương viện sĩ mượn mèo, chú cũng đại khái nghe qua rồi. Tránh để chuyện như vậy phát sinh, công xã lập chứng từ bảo hộ mấy con mèo này, hiện tại mèo thuộc về đội sản xuất, nếu có người cố ý làm thương mèo, công xã bên kia sẽ truy cứu trách nhiệm."

Triệu Hoành Binh cau mày, trầm ngâm một lát còn không mở miệng, Hoắc Lãng tiếp tục nói: "Chủ nhiệm công xã nói, mèo là đến đây giúp chúng ta, nhưng là bên Lương viện sĩ bên kia phải có đảm bảo mới được, bằng không về sau đừng nói đến mượn mèo, đến gia súc bị bệnh cũng đừng đến mời ngài ấy."

Lo lắng Triệu Hoành Binh sẽ trách Tư Ninh Ninh phiền phức, nên hắn không nói đây là chủ ý của Tư Ninh Ninh, toàn bộ đẩy hết cho công xã.

Dù sao, chỉ cần con dấu trên chứng từ là thật thì quá trình thế nào căn bản không quan trọng, Triệu Hoành Binh sẽ không đến công xã xác minh làm gì.

Liền tính có đi thì tin tưởng Lý Đức Khôn sẽ đưa ra một lời giải thích hợp lý, và Tư Ninh Ninh sẽ không dính vào.

Hoắc Lãng đã nói rồi Triệu Hoành Binh tin tưởng đến mười phần, vỗ đùi đen đét: "Được rồi, chuyện này ngày mai chú triệu tập xã viên nói một câu, tuyệt đối không giống phía trước mấy cái người kia, ăn mèo của người ta còn không nói, còn đem da trả lại người ta, không phải trần trụi đâm vào tâm người ta sao?"

"Con mẹ nó mấy tên đó không phải thứ gì đứng đắn."

Triệu Hoành Binh vừa nói vừa mắng mấy lần, đưa đầu vào túi da rắn xem xem: "Tuy là súc sinh, canh giữ tốt lương thực thì là đại công thần của chúng ta."

Tam Nha nghe thấy mèo kêu cũng bò lại, Triệu Hoành Binh thuận thế đưa cho con bé, dặn dò phải xem kỹ đừng để mèo chạy.

Triệu Hoành Binh vẫy Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng ngồi xuống, Trần Liên Mẫn đặt đế giày xuống từ lâu, vào bếp rửa một bát cà chua, để lên bàn để hai người ăn.

Tư Ninh Ninh nhanh chóng đẩy lui: "Thím à, hôm nay chạy một ngày cháu có chút mệt mỏi, nói xong chuyện cháu liền trở về."

Trần Liên Mễ oán tránh than vài tiếng, đi vào bếp lấy một cái gáo hồ lô đổ hết bát cà chua vào, nhét vào cho Tư Ninh Ninh: "Vậy cháu mang về ăn, chờ ngày mai bắt đầu làm việc thuận tay đem gáo trả lại cho thím."

Tư Ninh Ninh muốn đẩy một lần nữa, mà bị Trần Liên Mễ trừng mắt đành nuốt trở về, phải tiếp thôi.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Hoành Binh đã đọc xong nội dung của chứng từ, hồ nghi hỏi: "A Lãng, chú có đọc nhầm chữ không? Sao chú thấy trên này nói là mèo thuộc về đội sản xuất chúng ta chứ không phải mượn tới a?"

“……”

“……”

Hoắc Lãng và Tư Ninh Ninh đồng thời im lặng .

Trước đó Hoắc Lãng trước kia hỗ trợ cô không ít rồi. Tư Ninh Ninh không muốn làm phiền anh thêm nữa, nên thẳng thắn: "Chú, mèo này là cháu xin từ chỗ Lương viện sĩ. Cháu vốn định xin một con, trùng hợp là mèo mẹ chỗ Lương viện sĩ đã sinh một lứa 3 con, không tiện nuôi cho nên cháu nghĩ đem về luôn."

Hoãn hoãn, Tư Ninh Ninh dựng thẳng eo: "Chú à, phần ăn của mấy con mèo này tính cháu đi, cháu chi trả, tuyệt đối không dùng tài nguyên của đội sản xuất."

Nhà chính một mảnh an tĩnh, Tư Ninh Ninh nghiêm túc nhìn Triệu Hoành Binh.

Lúc trước chỉ nói mượn một mèo về, cho ăn là từ hiện tại đến cuối năm mà thôi, giờ không chỉ có thêm hai con mèo nữa, mà việc cho ăn sẽ tiếp tục từ nay cho đến khi ba con mèo này chết đi.

Ba con mèo thì không ăn được bao nhiêu, sợ là có người so đo mà thôi.

Tư Ninh Ninh đơn giản gánh vác phần ăn cho mấy con mèo này, hơn nữa đã chuẩn bị tinh thần để bị răn dạy.

Lại không dự đoán được, răn dạy không chờ được ngược lại Triệu Hoành Binh bật cười.

“Ha ha ha ha ha ——”

Tư Ninh Ninh "ơ" một tiếng, mờ mịt nghiêng đầu.

Triệu Hoành Binh bị buồn cười đến sốc hông, buồn cười đến mức không nói được gì, cuối cùng là Trần Liên Mễ ở một bên nói: "Thanh niên trí thức Tư, cháu đem sự tình nghĩ quá nghiêm trọng."

"Này mấy con mèo này trông còn nhỏ chứ mà nuôi vài hôm tự mình có thể bắt được chuột rồi, đến lúc đó ăn cũng không bao nhiêu. Hơn nữa a ...."

Trần Liên Mễ thở dài, buồn cười mà nhìn Tư Ninh Ninh: "Tốt hơn hết nếu mèo này về thuộc về đội chúng ta, đỡ mất công năm sau lại đi mượn."

Hàm ý là cho ăn không bao nhiêu, hơn nữa so với việc tốn chút lương thực mà giữ được toàn bộ lương thực kho lúa đối với bọn họ vẫn có ích.

"À, thì ra là vậy ... vậy thì cháu yên tâm rồi!"

Nghe những lời của Trần Liên Mễ rất có đạo lý, Tư Ninh Ninh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ là vì chạy cả ngày hôm nay thật sự rất mệt mỏi, Tư Ninh Ninh cảm thấy đầu óc cô xoay chuyển quá chậm.

Trần Liên Mễ cũng thấy người đã mệt mỏi rồi, ngắn gọi giải thích một lần. Triệu Hoành Binh hứa hẹn sẽ thông báo sự việc cho xã viên rõ ràng, chứng từ là Tư Ninh Ninh giữ một bản: "Thanh niên trí thức Tư, mèo này là cháu mang về, chứng từ cháu cũng cầm một bản đi."

Cô gật đầu, không cự tuyệt nữa.

Trên thực tế, có ba bản chứng từ, trước mắt cô và Triệu Hoành Binh giữ mỗi người một bản thì bên kia công xã vẫn còn một bản.

Không để vợ chồng Triệu Hoành Binh tiễn ra ngoài, Tư Ninh Ninh nháy mắt với Hoắc Lãng, người kia cái gì cũng không nói, rời khỏi Triệu gia thành thành thật thật đưa cô trở về nhà thanh niên trí thức.

Trên đường đi, Tư Ninh Ninh đưa tờ chứng từ được gấp gọn cho Hoắc Lãng: "Chứng từ này anh giữ đi, chờ khi nào anh lên huyện thì đưa cho Lương viện sĩ hộ em, cô ấy nhìn phần nào an tâm hơn một ít."

Bình Luận (0)
Comment