Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 200 - Chương 200: Còn Không Buông Tay?

Chương 200: Còn Không Buông Tay? Chương 200: Còn Không Buông Tay?

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh được Hoắc Lãng dìu băng qua con mương nhỏ, dừng lại một chút lại nói tiếp câu chuyện vừa rồi: "Đến lúc đó anh đi lên huyện có thể nói cho em một tiếng trước được không? Em có đồ muốn mang đến cho Lương viện sĩ ."

Hoắc Lãng nghĩ về tình cảnh của Lương viện sĩ, liền biết cô gái nhỏ đánh chủ ý gì: "Em muốn trợ giúp Lương viện sĩ."

Tư Ninh Ninh nhẹ gật đầu, ý thức được Hoắc Lãng trong bóng đêm làm sao mà nhìn thấy động tác của cô mới chậm rãi mở miệng: "Tình huống hiện tại của em có hạn chế, nói chung trợ giúp không được bao nhiêu, chính là mấy loại rau dưa củ cải được mùa, em làm lọ dưa cải muối, dưa chuột muối mang sang, cũng coi như là chút tâm ý."

Điều này khá hợp lý, nếu mà tùy tiện cấp gạo hoặc lương thực hoặc là đưa tiền đưa phiếu thì dựa theo tính khí của Lương viện sĩ, e là bị xem thành sự vũ nhục.

"Ừ.”

"Đã biết."

Bất giác đã đi đến chỗ nhà thanh niên trí thức, chỉnh thế mà nói hôm nay làm rất nhiều chuyện, Tư Ninh Ninh có chút mệt mỏi, lúc này đang đứng trong gió, lá tre lay động xào xạc, cùng với tiếng côn trùng kêu râm ran, trên mặt cảm thụ được hơi lạnh cùng hơi đất phải vào mặt, mệt mỏi đến ý thức hỗn loạn, bỗng nhiên thanh tĩnh không ít.

Đầu ngón tay Tư Ninh Ninh chuyển động, bàn tay nhỏ bé đang ở trong lòng bàn tay của Hoắc Lãng nghịch ngợm mà chọc chọc.

Giọng nói chậm rãi, rõ ràng có chút mất tự nhiên: "Còn không buông tay."

Hoắc Lãng lúc này mới như nhận ra điều gì, buông bàn tay nhỏ bé đang siết chặt, nóng rực trong lòng bàn tay mình ra.

“Anh trở về đi! ” Tư Ninh Ninh nói xong quay người đi về phía cửa nhà thanh niên trí thức.

Trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở nơi đó, Hoắc Lãng không thể nhìn rõ, nhưng thanh âm của anh ấy, Tư Ninh Ninh nghe được rõ ràng: "Anh nhìn em đi vào."

Nặng nề, nghẹn ngào ...

Nghe rất là từ tính, êm tai, có lực thuyết phục, cũng thực kiên định.

Trong chuyến đi tới huyện H này, giống như là mơ hồ có thứ gì đó đã xảy ra biến hóa, chỉ cần Tư Ninh Ninh nghĩ đến việc Hoắc Lãng đứng sau lưng, ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình, càng nghĩ càng xấu hổ.

Chẳng dám quay đầu lại, bước chân vô thức đi nhanh chân hơn trở về.

Nhảy chân vượt qua bậc thềm, trong bóng đêm Tư Ninh Ninh đập cửa "thùng thùng": "Thục Hoa, Thục Hoa? Mọi người ngủ chưa?"

"Nhanh! Mau mở cửa, Ninh Ninh đã trở lại!"

Trong phòng mơ hồ có tiếng nói chuyện, ngay sau đó liền có tiếng kéo chốt cửa, "cạch cạch" tiếng cửa kéo ra, Tư Ninh Ninh nhìn liếc vào bên trong.

Trong phòng thắp một ngọn đèn dầu le lói, cô nghênh diện đứng trước khe sáng, Hoắc Lãng nhìn thấy rõ người nhưng Tư Ninh Ninh lại không thể thấy được Hoắc Lãng.

Từ Thục Hoa trực tiếp kéo người vào phòng: "Sau cậu về muộn thế?"

Cửa đóng "ầm" một tiếng đóng lại , nghe được tiếng trò chuyện của mấy cô gái trầm xuống, Hoắc Lãng xoay người giẫm lên ánh trăng về nhà.

Bên kia, Tư Ninh Ninh tháo bình nước quân dụng xuống, ngồi xuống giường thở mấy hơi: "Trong nồi còn nước không? Mệt chết tớ."

"Có a, ăn cơm chiều mà cậu còn chưa về, nghĩ cậu chắc là về muộn nên tớ còn nấu một cái nồi to...."

Tống Tiểu Vân nói xong thì đứng dậy: "Không nghĩ muộn thế này cậu mới về, nước phỏng chừng đã lạnh rồi, tớ lại đi đốt lò làm nóng lên một chút."

Vừa nói, Tống Tiểu Vân vừa ngồi xổm xuống, lấy cái chậu rửa mặt mà Tư Ninh Ninh thường dùng.

"Không cần Tiểu Vân à, để tớ tự mình làm."

Tư Ninh Ninh ngăn không được, đã cầm cái chậu bỏ ra ngoài rồi."

Cô ngồi đó mà ngốc lăng.

Tống Tiểu Vân tính cách có chút mâu thuẫn, có lúc thân thiết có lúc xa lánh, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ấy nhiệt tình như vậy.

Tư Ninh Ninh ngơ ngác, khóe miệng Tưởng Nguyệt giật giật, chỉ điểm vài câu: "Vừa mới chiều hôm qua đó, cậu nhắc đến chuyện gia đình, xong thì cậu ấy cứ như vậy đó."

“Haiz, Tiểu Vân tính tình khác với chúng ta, nhưng mà không phải người tư tưởng ghê tởm là được." Đến cả Từ Thục Hoa cũng bất lực.

Tư Ninh Ninh xoay chuyển đại khái suy ra được diễn biến sự việc.

Có lẽ là vì trước đây cô đã nhắc đến chuyện liên quan đến "mẹ kế" và "em kế", khả năng là làm Tống Tiểu Vân sinh ra cảm giác đồng cảm, bởi vậy một lần nữa cân nhắc đánh lại mối quan hệ với cô.

Và bây giờ hành động của Tống Tiểu Vân là toàn tâm toàn ý quan tâm đến người cùng cảnh.

Cơ mà, Tống Tiểu Vân dường như đã cố ý bỏ qua một điểm, đó là, Tư Ninh Ninh ngày thường cuộc sống khá hơn những người khác ...

Rốt cuộc cũng chỉ là phỏng đoán, Tư Ninh Ninh không dám tùy tiện phán đoán đó là sự thật, tóm lại nên ở chung thì ở chung thôi, người khác đối đãi với cô thế nào thì cô liền đối với người nọ như vậy, tốt xấu gì cũng ở chung với nhau.

Nghĩ nghĩ, Tư Ninh Ninh ngáp một cái, đứng dậy đi vào nhà bếp trong bóng tối hỏi: "Tiểu Vân, bây giờ nóng quá, nước không cần đun sôi, chỉ cần ấm hơn một chút là được rồi."

"A, được! Này nước vậy đủ chưa?"

Tư Ninh Ninh sờ sờ cái chậu nói: "Đủ rồi, đủ để tắm hai lần rồi."

"Đã trễ quá rồi cậu về phòng ngủ trước đi, tớ tự mình làm là được."

"Trời tối quá, tớ đợi cậu."

Tư Ninh Ninh không nói gì thêm, đổ đầy nước xong thì cùng Tống Tiểu Vân trở về phòng.

Vì không quen thoát y trước mặt mọi người mà tắm được. Tư Ninh Ninh tắt đèn dầu, ở phía sau cửa vội lau lau người, thay bộ đồ ngủ rồi bò lên giường.

Chậu nước còn đặt sau cửa, chờ mai rồi đi đổ.

"Ninh Ninh, cậu hôm nay đi vào huyện là làm cái gì?"

Tư Ninh Ninh mệt chịu không nổi, mơ mơ màng màng có tiếng người hỏi thì thuận miệng đáp: "Đi chỗ Lương viện sĩ .... mượn mèo."

“Cái gì?”

Câu trả lời ngắt quãng, mấy cô gái nghe mà hồ đồ, hỏi lại thì nghe tiếng thở đều của Tư Ninh Ninh, rõ ràng là nặng nề hơn ngày thường rất nhiều.

Dáng vẻ lúc ngủ của Tư Ninh Ninh gọi là đẹp nhất trong mấy cô gái rồi, ngày thường đi nhẹ nói khẽ cười duyên. Từ Thục Hoa giường nệm đặt gần nhau, nghe thấy động tĩnh nhịn không được mà cảm khái: "Đây là mệt không chịu nổi rồi."

"Tám phần là do đội trưởng an bài làm việc gì đó, dù sao không phải chuyện tốt .... Ngày mai cậu ấy sợ là dậy không nổi đâu."

Tưởng Nguyệt chồm dậy, nhìn dưới ánh trăng, cô có thể mơ hồ nhìn thấy giường bên cửa sổ, Tư Ninh Ninh đang nằm nghiêng.

Tống Tiểu Vân đề nghị: "Vậy chúng ta đi làm bữa sáng đi? Hôm nay Ninh Ninh không ở Thục Hoa làm cơm, vậy mai tớ làm!"

"Cũng được, vậy ngày mốt tớ làm."

Mỗi ngày dậy sớm nấu cơm thật không dễ, từ từ thay đổi đỡ Tư Ninh Ninh cũng tốt.

Mấy cô gái đạt được sự đồng thuận với nhau, chiều vào trong giấc ngủ.

Bởi vì Từ Thục Hoa mấy cậu ấy luân phiên nấu cơm, Tư Ninh Ninh thực sự buông lỏng được vài ngày.

Mấy ngày này, trừ việc làm những việc bình thường, mỗi lần ra cửa Tư Ninh Ninh bí mật mang theo một quyển tập, ở chuồng heo hoặc là bận rộn ở sân đập lúa tập này sẽ do Hòa Cốc cầm.

Và thường cùng một lúc, Hòa Cốc sẽ bị vây quanh hởi hơn mười mấy đầu củ cải.

Ví dụ như lúc này trời vừa hừng sáng, Tư Ninh Ninh vừa mới lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, thì nghe thấy tiếng chị trong đội kêu cô, cô đi tới bên sân đập lúa hỗ trợ.

Ở phía bên kia, dưới bóng cây bên sân đập lúa, Hòa Cốc đang ngồi trên phiến đá nhàn rỗi ôm quyển tập trong người.

Trái Phải là Sớm Mầm, Tam Nha, còn Chu Tiểu Thúy cùng với những người khác đều đứng ở phía sau thằng bé, mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm quyển tập trong tay Hòa Cốc.

“Tớ nhớ kỹ rồi, cái chữ này đọc là Hành!" Một cái đầu trọc nhỏ vươn tay ra, ngón tay dính đầy bụi muốn chạm vào quyển tập, nhưng Hòa Cốc phát hiện ra, bụp một phát đóng tập lại.

Cái đầu hói nhỏ ủy khuất cắn móng tay: "Hòa Cốc cậu quá bá đạo rồi! Tớ không phục!"

"Tay cậu dơ dậy, nhất định làm dơ quyển tập. Đây là Tư Ninh Ninh giao cho tớ bảo quản, tớ có quyền lợi cự tuyệt người nào muốn sờ vào nó."

Hòa Cốc ưỡn ngực: "Tư Ninh Ninh nói: Phải rửa tay thường xuyên, nếu không sẽ bị nhiễm bệnh, trong bụng sẽ có giun. Còn nữa tay cậu dơ như vậy còn thích cắn móng tay, trong bụng cậu con giun còn dài hơn người khác, dài hơn người khác mười lần!"

Hòa Cốc vừa nói vừa bĩu môi.

Đầu hói bé nhỏ nghe xong làm sao dám cắn móng tay? Nó nhanh chóng thu cái tay lại, mặt đen nhăn lại thành một đoàn: "Tớ, tớ không bao giờ cắn móng tay nữa! "

Mà những lời Hòa Cốc nói thành công hù dọa mấy củ cải nhỏ xung quanh đó.

Mấy đầu củ cải nhỏ rụt tay lại một cái, bản năng che giấu đôi tay nhỏ bé bẩn thỉu dấu ra sau lưng.

Hòa Cốc ậm ừ , cố ý làm người khác sợ hãi : "Đừng có dấu, tớ biết tay các cậu đều dơ. Nói cho mấy cậu biết tớ chẳng có lừa các cậu, Tư Ninh Ninh không thích đứa trẻ dơ bẩn, các cậu dơ như vậy về sau Tư Ninh Ninh sẽ không dạy các cậu học chữ đâu."

Vốn dĩ chỉ đùa dai hù dọa mọi người mà thôi, nhưng là Hòa Cốc đã xem nhẹ mấy đầu củ cải muốn học chữ, cả một đám củ cải nhỏ sôi nổi lui về phía sau: "Tớ đây hiện tại rửa tay, đảm bảy rửa sạch sẽ."

Nói rồi, nhanh như chớp mà chạy.

Tư Ninh Ninh phơi một vòng hạt thóc, lau mồ hôi trở về, thấy một màn này mờ mịt nhíu mày: "Như thế nào chạy hết rồi? Vừa rồi chị bảo mọi người đọc to mười lần, mọi người đều đã đọc hết chưa?"

Tư Ninh Ninh dạy cho củ cải nhỏ một bài vè, dạy xong thì bỏ lửng, đám nhóc tì cơ bản làu làu thuộc lòng, cô liền đem vở viết những thứ cần dạy xuống dưới, thừa dịp trước giờ đợi thanh niên trí thức về ăn cơm thì dạy cho Hòa Cốc và Sớm Mầm, để đám nhỏ dạy nhau học.

Một đoạn thời gian buổi trưa, Hòa Cốc và Sớm Mầm có thể nhận ra một vài từ trong số đó .

Bình Luận (0)
Comment