Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 201 - Chương 201: Phiền Muộn Của Tưởng Nguyệt

Chương 201: Phiền Muộn Của Tưởng Nguyệt Chương 201: Phiền Muộn Của Tưởng Nguyệt

Editor: Hye Jin

Hòa Cốc đầu óc nhanh nhẹn, thậm chí còn có thể viết ra tới, chỉ là trình tự đưa bút không đúng, bị Tư Ninh Ninh sửa rất nhiều lần mới sửa được.

Tư Ninh Ninh đi làm thì tập Hòa Cốc cầm, hướng dẫn mọi người đọc từng chữ từng chữ một .

“A? Cái này, cái kia……”

Khi nghe Tư Ninh Ninh hỏi Hòa Cốc lắp bắp, cúi đầu.

Đã hứa là sẽ dạy mọi người đọc mười lần, thế mà chính hắn chỉ dạy mọi người đọc bảy lần mà thôi ...

Thật là sớm biết vậy không hù dọa bọn họ.

Hòa Cốc mím môi khó chịu.

Sớm Mầm, Chu Tiểu Thúy và Tam Nha hợp tác kể chuyện đã xảy ra. Nghe xong thì Tư Ninh Ninh ngồi xổm trước mặt Hòa Cốc, duỗi tay xoa xoa đầu thằng bé cơ mà nghĩ đến tay dính bụi mồ hôi, duỗi đến giữa không trung thì rụt lại.

Hòa Cốc phát hiện độc tác của Tư Ninh Ninh, giống như mèo con nhỏ chủ động thò đầu vào tay Tư Ninh Ninh quyến luyện mà cọ cọ: "Tư Ninh Ninh, em sẽ không bao giờ đùa giai với bọn họ nữa."

Tiểu gia hỏa cau màu, khuôn mặt banh lại, xin lỗi rất là nghiêm túc.

Dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, đối với người gặp chứng ám ảnh cưỡng chế, rõ ràng có khắc phục.

Thực không tồi.

Tư Ninh Ninh xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Hòa Cốc, cong môi nở nụ cười dịu dàng, không tiếc lời mà khen: "Phổ cập về vệ sinh cho mọi người là chuyện tốt. "

Khích lệ thì khích lệ cũng không kịp thời dẫn đường chính xác: "Nhưng là chúng ta là một lớp học nhỏ, đã quy định thời gian đó làm gì thì phải tuân theo quy tắc. Còn về những chuyện khác thì có thể lựa chọn sau giờ học rồi nói, các em nói có đúng hay không?"

Tư Ninh Ninh liếc nhìn bốn củ cải nhỏ có mặt ở đó.

“Vâng!” Bốn tiểu gia hỏa nghiêm túc gật đầu.

Tư Ninh Ninh nở nụ cười: "Được rồi, chị sắp tan tầm rồi, chốc nữa mọi người trở về thì đọc nốt mấy lần cuối cùng, chúng ta đi về nhà thanh niên trí thức."

Lần này, Hòa Cốc và Sớm Mầm đồng loạt gật đầu: "Vâng!"

Mấy củ cải nhỏ kia lần lượt trở lại, Hòa Cốc dẫn mọi người cùng nhau đọc ba lần cuối cùng, Tư Ninh Ninh gần như bận rộn xong rồi thì vung tay tạm biệt mấy chú thím, mấy chị rồi đưa Hòa Cốc và Sớm Mầm về.

Trước khi rời đi, Tư Ninh Ninh dặn dò mấy củ cải nhỏ còn ngồi đó, vươn cổ không chịu rời đi: "Buổi trưa nóng nực đừng ra ngoài chơi nước, nghỉ trưa thật tốt, buổi chiều chờ mặt trời xuống chút đã rồi ra cửa."

"Vâng ạ! Đã biết rồi cô giáo!"

Tư Ninh Ninh xua tay, ý bảo mọi người về nhà.

Khi mọi người rời đi, Tư Ninh Ninh đội chiếc mũ rơm lên đầu Sớm Mầm, còn Hòa Cốc cầm bình nước quân dụng, cô cúi xuống xắn quần, cao lên tới đầu gối mới mát mẻ chút: "Được rồi, đi về thôi!"

"Vâng! Đi thôi!"

"Tư Ninh Ninh, em đã viết tên mình rồi, chị hôm nay dạy em viết chữ mới sao?"

"Muốn học kiến thức mới là chuyện tốt, nhưng mà phải nhớ những gì đã học trước đó ... Hôm nay đem những chữ chị dạy viết mấy lần, ngày mai dạy các em chữ mới nha!"

"A ~ vậy cũng được!"

Khác với Hòa Cốc thất vọng kéo dài giọng điệu, dưới chiếc mũ rơm, Sớm Mầm nâng khuôn mặt tròn nhỏ, cười rất khẽ: "Thật tốt!"

Giữa trưa vì chiếu cố Hòa Cốc thay răng cho nên Tư IInh Ninh làm bánh canh cà chua.

Không có trứng gà bất quá Tư Ninh Ninh có cho dầu mè, còn thêm không ít củ cải non cắt sợi.

Ba người ăn một bát ngon lành, ăn xong lưng toát mồ hôi, Tư Ninh Ninh dắt hai củ cải đến giếng rửa tay, rửa mặt, cho đỡ nóng. Tùy ý để Hòa Cốc và Sớm Mầm mỗi người cầm một cành cây viết và vẽ lên mặt đất.

Trong không gian Tư Ninh Ninh có tập, nhưng mà chất lượng so với tập thời đại này chệnh lệch nhiều quá, dùng làm việc công còn có thể thuyết phục qua đi, nếu lấy ra cấp hai đứa nhỏ viết chữ luyện chữ kia thực sự quá bắt mắt đi.

Tư Ninh Ninh từ bỏ ý nghĩ đó, tạm thời để Hòa Cốc với mấy đầu củ cải khác đều viết chữ lên cát, chờ lên trấn lại đến Cung tiêu xã mua loại rẻ rẻ về.

Lúc trước gà đổi về đã nuôi hơn một tháng, hiện giờ không phải là gà con nữa, trong lòng Tư Ninh Ninh cân nhắc, gà mái nhỏ có được gọi là gà tơ không nữa.

Ý tưởng kỳ lạ lướt qua trong đầu, bị Tư Ninh Ninh ném ra sau đầu.

Bởi vì tốc độ dòng chảy thời gian bên ngoài và trong không gian khác nhau, gà trong không gian lớn lên nhanh, bất quá ba con gà ở ngoài đã mọc đủ lông đủ cánh rồi.

Như người xưa vẫn nói, cánh cứng rồi muốn lật trời.

Ba con gà càng cảm thấy bản thân mình lớn rồi, cho nên sinh hoạt hằng ngày làm ra một số trò phiền phức, tỷ như là nhảy vào ruộng rau, bên trong lăn lộn tung tăng trong đó. Hơn chục củ cải nhỏ bị hư hại, dây tua cũng bị mổ đến thảm không nỡ nhìn.

Tình hình này mỗi ngày càng nghiêm trọng hơn ngày trước, Tư Ninh Ninh lo lắng củ cải sẽ bị mấy con gà ăn sạch trước mùa thu hoạch, cho nên thừa dịp Hòa Cốc và Sớm Mầm đang luyện chữ ở cửa phòng, cô đeo găng tay đến chỗ giếng nước, chặt một ít nhánh cây gỗ sam.

Lá của cây gỗ sam rất dài, nói là lá cây thực tế giống là dây gai hơn, một đường lá dài được bao phủ gần cả trăm cái gai dài, nhìn giống như xương cá.

Tư Ninh Ninh cắm cành gỗ sam quanh chỗ ruộng rau, cảm thấy hẳn có tác dụng phòng bị nhất định.

Chờ vội xong đâu đó thanh niên trí thức lục đục trở về.

Lại qua khoảng nửa tiếng, mọi người ăn xong trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, Tư Ninh Ninh từ trong phòng lấy ra một cái chiếu trải ở đại sảnh, cầm bút cùng vở ngồi bên cạnh bàn ngồi xuống.

Bàn tay nhỏ bé của Hòa Cốc nắm chặt góc ống quần của Tư Ninh Ninh, mơ màng ngủ gật trên thảm như một con rắn lười biếng: "Tư Ninh Ninh ..."

“Hả?” Tư Ninh Ninh nghiêng đầu xuống bàn, cẩn thận lắng nghe xem thằng bé nói cái gì.

Tiểu gia hỏa ngáp một cái, mơ hồ lẩm bầm: "Chị khi nào chị kể tiếp câu chuyện về con thỏ ở Hoa Quốc."

"Em muốn nghe thì bây giờ chị có thể kể cho em nghe."

Tư Ninh Ninh phóng nhẹ âm hành: "Về sau con thỏ có một anh cả, chính là con gấu."

"Ở giai đoạn đặc thù đó, gấu dũng mãnh đã giúp đỡ chú thỏ rất nhiều. Sự vươn lên của con thỏ Hoa Quốc không rời khỏi sự trợ giúp của con gấu, con gấu còn trìu mến gọi con thỏ là "Davari's".

"À ..." Hòa Cốc quay sang một bên, mơ hồ mở mắt rồi mơ hồ nhắm mắt thanh âm mỏng manh nhỏ vụn: "Davari's là cái gì?"

"Davari's sao ... đó là tiếng Nga có nghĩa là "đồng chí".

“Tiếng Nga……”

“Ừm, bằng tiếng Nga.” Tư Ninh Ninh gật đầu, sức nặng trên ống quần nhẹ dần nhẹ dần, sau đó Hòa Cốc chìm vào giấc ngủ.

Hòa Cốc đây là đã ngủ rồi. Tư Ninh Ninh nhướng mày lưỡi liềm, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhẹ, rạng rỡ: "Con thỏ nhỏ đáng yêu, chị hy vọng em có thể lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc, vì tương lai, vì quốc gia mà cống hiến sức lực mỏng manh."

Tư Ninh Ninh thấp giọng cảm khái, lại không chú ý tiểu gia hỏa đang ngủ say bên kia mí mắt nhẹ nhàng rung lên một cái.

Hòa Cốc nửa tỉnh nửa mê chưa hoàn toàn ngủ, nó nghe thấy tiếng cảm thán kia của Tư Ninh Ninh, mông lung khắc vào tận sâu đáy lòng.

Sau khi Hòa Cốc và Sớm Mầm chìm vào giấc ngủ, Tư Ninh Ninh ngồi vào bàn, dùng tay ấn vào các góc của cuốn tập, xe ra tận mười mấy trang giấy, sau đó theo thứ tự mà viết xuống bài vè hôm trước cô dạy bọn nhỏ.

Sau đó, những tờ giấy này sẽ được phát cho những đứa nhỏ trong đội, từ đó mấy đứa nhỏ dựa theo bài vè ngâm nga mà tìm từ tương ứng, qua hai ngày hẳn có có thể ghi nhớ, về sau có cơ hội dạy viết.

Phương pháp này ừm nói sao ta, không lời nào để nói được, đặt trong tình hình này mà nói không có thời gian, không có địa điểm, không có công cụ, cũng coi là biện pháp hữu hiện.

Liền tính về sau không thể dạy bọn nhỏ viết chữ thì nhìn giấy đọc là được, cũng xem như là nhận biết được vài chữ, tổng tốt hơn có mắt như mù.

"Nè vở tốt vậy cậu xé đi làm cái gì?"

Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói, Tư Ninh Ninh quay lại, là Tưởng Nguyệt.

Tưởng Nguyệt bím tóc đã xô lệch, trên mặt còn có dấu lằn do chăn nệm để lại.

Tư Ninh Ninh đại khái giải thích chủ ý của mình, Tưởng Nguyệt ngáp một cái ngồi xuống đối diện với cô, nằm trên bàn nhìn Tư Ninh Ninh viết: "Mọi người đều nói cậu nguyện ý mấy đứa nhỏ biết chữ, cơ mà chỉ có mình cậu ghi tạc ở trong lòng ... Cậu này cũng quá là nghiêm túc đi?"

“ Dù sao cũng không có việc gì. ” Tư Ninh Ninh cười đáp.

Tưởng Nguyệt "hừ" một tiếng: "Mỗi ngày làm nhiều việc như vậy, cái này còn gọi là không có việc gì sao?"

"Đó là công việc tay chân."

"Cậu ở phương diện tinh thần đồng dạng yêu cầu được phóng thích, được tiêu hao."

Tưởng rằng Tưởng Nguyệt có thể không hiểu được thâm ý, Tư Ninh Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Có một câu nói thế nào nhỉ? Đầu óc dùng càng nhiều thì càng linh hoạt. Hơn nữa việc làm này rất có ý nghĩa, công việc lu bù, mệt thì mệt thiệt, nhưng một khi cuộc sống sung túc trở lên thì không còn nghĩ đến những chuyện lung tung rối loạn nữa."

Vừa nói vừa cười hỏi: "Cái này không phải rất tốt sao?"

Tư Ninh Ninh bộ dạng nghiêm túc, nói năng trật tự khiến người ta khó mà không tin phục.

Tưởng Nguyệt bị Tư Ninh Ninh nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng cười, xua tay ngăn cản Tư Ninh Ninh tiếp tục nhìn: "Cậu nói chính là đạo lý, nhưng chân chính muốn dời đi lực chú ý chưa chắc là chuyện dễ dàng."

Tưởng Nguyệt ăn cơm xong liền lên giường nằm, làm việc cả buổi sáng, xương cốt mệt mỏi yếu ớt, nằm xuống cũng không ngủ được.

Tưởng Nguyệt thực lo lắng……

Trong đội sản xuất này đội sản xuất ba vẫn luôn rất bận, Tưởng Nguyệt lo lắng không biết phía Tây Bắc có bận rộn như bên này không.

Em trai cô trước kia ở nhà cơ bản không làm việc gì, hiện tại có thể thích nghi được không?

Làm không nổi, không lấy được công điểm, ăn không đủ no bụng làm sao bây giờ.

Ăn không no bụng lại như thế nào có sức mà làm việc? Có còn thế chịu nổi không?

Vòng đi vòng lại, Tưởng Nguyệt trong lòng càng lo lắng.

“Ai……!”

Tưởng Nguyệt phiền muộn nằm ở trên bàn.

Bình Luận (0)
Comment