Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh ánh mắt đưa qua đưa lại hỏi: "Lo lắng cho em trai?"
"Ừ ..."
Tư Ninh Ninh gõ gõ đầu bút lên tờ giấy: "Tay có chút đau, giúp tớ sao chép lại đi."
Tưởng Nguyệt do dự một hồi, cô đã lâu không viết chữ, còn dưới nét chữ của Tư Ninh Ninh, chữ cô chẳng khác nào gà bới.
Vừa rồi Tư Ninh Ninh nói đến chuyện dời đi sự chú ý. Tưởng Nguyệt vẫn tiếp công việc.
"Chữ của cậu thật đẹp ... Ba cậu là kỹ sư đường sắt, nhất định là có văn hóa, ngày thường có phải đối với cậu yêu cầu thật khắc nghiệt?"
"Còn tốt."
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Ninh Ninh chống cằm nhìn Tưởng Nguyệt, thấy cậu ấy vừa rồi nhăn mặt, liền biết cách chuyển hướng sự chú ý của mình không có tác dụng.
Suy nghĩ một hồi, bàn tay nhỏ bé của Tư Ninh Ninh đặt lên mu bàn tay đang cầm tờ giấy của Tưởng Nguyệt: "Có cái đạo lý không biết cậu biết hay không? Chỉ khi cậu tốt thì mới có dư lực mà trợ giúp người khác."
Cái gọi là "người khác" đại biểu cho rất nhiều, thân nhân, bạn bè, người xa lạ.
Bút của Tưởng Nguyệt hơi dừng lại, Tư Ninh Ninh biết mình đang nghe nên chậm rãi lên tiếng: "Bạn bè ở trước mặt khó xử chỉ cần mở miệng, có thể tìm kiếm trợ giúp. Có đôi khi chẳng sợ ích kỷ một chút, một số tình huống đặc thù mọi người đều lựa chọn tốt cho mình trước ..."
"Không phải là cái gì khó có thể mở miệng, hay là chuyện gì đáng khinh thường.
Vừa nói, Tư Ninh Ninh vừa vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tưởng Nguyệt.
"Tớ biết."
Tưởng Nguyệt hiểu ý của Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh đang nói với cô rằng tình huống phía trước cô cần làm là sống tốt cho mình trước, không cần lúc nào cũng suy nghĩ cho em trai ....
Nếu ngay cả bản thân cô cũng không tốt, còn phải cố hết sức đi tiếp tế em trai, như vậy có lẽ trong thời gian ngắn ngủi làm chính mình an tâm, làm em trai thoải mái, nhưng thời gian kéo dài một chút, cuối cùng kéo đến suy sụp là cả hai người.
Đôi mắt không khỏi trở nên chua xót, Tưởng Nguyệt thở ra một hơi, cúi đầu.
Lại lần nữa ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh, đôi mắt Tưởng Nguyệt không ngừng trào ra nước mắt, giọng mũi nặng trĩu, ánh mắt quật cười: "Mỗi lần cậu nói, cậu nói thì nói, còn ôn nhu như thế làm gì?"
Được an ủi thực hưởng thụ, nhưng Tư Ninh Ninh ôn nhu, tâm tư còn tinh tế, cô càng thương tâm thành ra khóc nhè, tổng cảm thấy có điểm kỳ quái, quá là mất mặt.
Đôi mắt nai tơ của Tư Ninh Ninh dùng sức trừng thật lớn: "Đúng vậy, lần sau tớ sẽ không nhẹ nhàng như vậy nữa. Phát hiện ra cảm xúc năng lượng tiêu cực ở cậu, tớ lúc đó trước tiên đánh tỉnh cậu trước."
Tưởng Nguyệt trừng Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh xua tay: "Đi ngủ một lát đi, tớ đang bận rộn!"
"Cậu còn thừa bút không? Tớ giúp cậu sao chép."
Đương nhiên có, còn rất nhiều là đằng khác, chính là không lấy ra được.
Tư Ninh Ninh đang sử dụng bây giờ là là loại ruột bút gel đã hủy cái bọc bên ngoài, dùng giấy giả vờ bọc lại chút ngụy trang bút dính mực bên ngoài.
Nếu lấy ra một cái đến lúc đó Tưởng Nguyệt phát hiện ra manh mối thì làm sao bây giờ?
Nghĩ nghĩ, Tư Ninh Ninh lắc đầu: "Không còn, còn lại một chút thôi tớ sắp làm xong rồi, cậu đi ngủ đi."
“Vậy được rồi!”
Tưởng Nguyệt không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, tâm trạng ứ đọng được Tư Ninh Ninh khai mở đã dễ chịu không ít, trở về phòng nằm xuống, liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tư Ninh Ninh cầm bình nước quân đội lên uống một ngụm nước đá, mát lạnh sảng khoái, thẳng eo vươn vai một phen, chăm chỉ múa bút.
Viết được mười mấy bài vè. Tư Ninh Ninh viết lại lời bài hát "Không sợ phong tuyết" hôm trước dạy cho Hòa Cốc và Sớm Mầm xuống dưới:
Không sợ phong tuyết.
Ta con cháu Trung Hoa đổ máu không rơi lệ.
Không hối hận, sức mạnh Trung Hoa.
Niềm tin kiên định như sát.
Không sợ khổ, không sợ mệt
Ghi nhớ lòng quả cảm liệt sĩ cách mạng
Đầy ngập nhiệt huyết
Ca ngợi thiếu niên Trung Quốc dũng cảm không lùi bước
Có trí tuệ, có trách nhiệm ...
Nỗ lực học văn hóa
Lớn lên và xây dựng Trung Quốc vĩ đại
Dũng cảm, tự tin sáng tạo ngày mai ...
Ba ngón tay đầu tiên của bàn tay nhỏ bé kẹp vào tờ giấy lắc lắc, ánh mắt theo ca từ ngâm nga, càng nắm chặt tay, hơi gõ gõ lên bàn: "Chương trình học cải thiện thêm nữa, tinh thần tín ngưỡng cũng có, thực là tốt!"
Tư Ninh Ninh cong lên , cười rạng rỡ, lấy đồng hồ bỏ túi ra xem giờ, còn gần một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ làm việc, cho nên cô nghỉ ngơi dưỡng thần chút thôi!
Uể oải ngáp một cái, nằm trên mép bàn, đống giấy tờ rơi vãi trên bàn rồi đè dưới cánh tay.
Ngày thường thời gian nghỉ trưa là khoảng một tiếng rưỡi, mấy hôm nay bởi vì quá nhiệt, lo lắng xã viên bị phơi nắng nhiều quá xảy ra chuyện, Triệu Hoành Binh liền chỉnh thời gian chậm lại một giờ, tan tầm trễ hơn một giờ.
Dù sao thì thời điểm này trời tối khá muộn, cũng không ảnh hưởng đến tiến độ công việc chung .
Giữa mùa hè thật là bận rộn, bận rộn cắt gặt rồi còn gieo trồng vụ lúa mì đông, còn phải gieo trồng lúa nước vụ thu, cắt xong lúa thì phải chuẩn bị cắm mạ vụ thu.
Ngoài những thứ này, mùa thu còn thu hoạch bắp, đậu nành, tháng 11 thu hoạch đậu phộng.
Xã viên bận rộn xoay vòng, nhóm thanh niên trí thức cũng chẳng khá hơn tí nào, nam thanh niên trí thức thì tuốt lúa, cày ruộng, ngẫu nhiên ban đêm còn cùng với xã viên thay phiên nhau đến sân đập lúa.
Nữ thanh niên trí thức thì phụ trách chuyển mạ, cấy mạ rồi tuốt lúa, v.v.
Lúc đầu, công việc đưa nước bị Tư Ninh Ninh giận dỗi đẩy đi, vòng đi vòng lại lại rơi vào người cô.
Và vì một tay pha nước "tránh nóng" điêu luyện, lại lần nữa nắm giữ công việc đi đưa nước, nhưng không giống lúc trước chỉ cần phụ trách nước cho thanh niên trí thức mà còn phụ trách cho một bộ phận xã viên.
Vì thế không chủ Trần Liên Mễ gửi ấm nước nhà mình sang còn tập hợp một số ấm nước không dùng ở trong đội.
Tổng cộng có 4 ấm đun nước, nếu không phải Hòa Cốc và Sớm Mầm giúp đỡ, ra của ngẫu nhiên hỗ trợ xách một hai cái, chứ không thì mỗi ngày chỉ cái việc đưa nước Tư Ninh Ninh phải tốn không ít thời gian rồi.
Hôm nay đưa xong nước Tư Ninh Ninh trở lại chuồng heo, mấy củ cải nhỏ khó một hôm không đi theo, làm cô thở dài được một hơi.
Lưu loát trộn cơm heo, thừa dịp mấy đầu heo đang ăn, Tư Ninh Ninh vào chuồng heo quét quét cọ cọ, ra vào không gian múc nước ra ngoài cọ sạch mặt đất một lần.
Cuối cùng rửa tay sạch sẽ đã có thể nhàn rỗi ngồi xuống, ăn hai viên thạch trái cây đông lạnh.
Thả một viên thạch trái cây đông lạnh vào trong miệng, cái lạnh làm lông tơ sống lưng đều phải thẳng đứng.
Thuận tay ném cái vỏ nhựa vào không gian, còn chưa kịp ngẩng đầu thì tầm nhìn tối sầm lại.
Trước mặt đất xuất hiện một đôi giày giải phóng, mặc quần túi hộp, buộc một mảnh vải xám quanh chân.
Ăn mặc thế này ngoài Hoắc Lãng còn có ai khác?
Tư Ninh Ninh nuốt thạch trái cây xuống cổ, nheo mắt ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng: "Anh đi ra ngoài sao?"
Thường ngày trong đội, trang phục của Hoắc Lãng vẫn luôn tùy ý, giống y như xã viên bình thường.
Đi huyện sẽ chỉnh tề hơn, Hoắc Lãng hôm nay tuy ăn mặc đơn giản nhưng lại có dải vải buộc quanh chân, chắc là đi đến một nơi nào đó không đi được xe, khoảng cách không quá gần.
“Không xa lắm, đội sản xuất bảy công xã Hồng kỳ, cách bên này chỉ có bảy tám dặm."
"Chỉ có bảy tám dặm", đi tới đi lui không phải là hơn mười dặm sao?
“……” cạn lời.
Lại thấy Hoắc Lãng hơi hơi khom người, sờ soạng thứ gì đó trong túi không biết đang tìm cái gì, tò mò cô đưa mắt lên nhìn mới lưu ý hai bên túi Hoắc Lãng căn phòng, chẳng biết là đựng cái gì.
Đang đánh giá trong tay bị nhét hai cái đài sen to.
"Từ đâu đến vậy?"
Dừng lại một chút, thử hỏi: "Ở công xã Hồng Kỳ bên kia?"
"Đi ngang qua hồ chứa, khu vực đó có mấy cái hồ nhỏ. Đội sản xuất còn việc phụ là nuôi vịt và trồng củ sen."
Hoắc Lãng gật đầu nghiêng đầu nhìn chuồng heo, thầm nghĩ nếu chưa dọn dẹp thì hắn liền đi vào hỗ trợ dọn dẹp, kết quả đã được dọn dẹp sạch sẽ cả rồi.
"Cái này vừa vặn là đài sen non, anh thuận tay hái được mấy cái."
Tư Ninh Ninh lấy một hạt sen ra, bóc vỏ rồi cho vào miệng, đài sen rất non cho nên hạt bên trong cũng non, cho dù không bỏ tâm sen cũng có vị ngọt thanh trong cổ.
Ăn liên tiếp vài cái, Tư Ninh Ninh mới dừng lại: "Đều cho em hết sao? Không giữ lại cho Hòa Cốc, Sớm Mầm?"
Hoắc Lãng lắc đầu: "Để lại, còn có một cái."
“……”
Tư Ninh Ninh nhìn đài sen trong tay hai cái đã bị cô moi ra ăn hơn nửa cái rồi, chỉ còn một cái rưỡi.
Nghĩ đến việc Hòa Cốc và Sớm Mầm chỉ có một cái đài sen, quá là đáng thương, Tư Ninh Ninh xấu hổ gãi gãi đầu, đưa lại chiếc đài sen còn nguyên vẹn cho Hoắc Lãng: "Em không phải trẻ con, ăn một cái nếm thử vị là được rồi, anh mang về để cho Hòa Cốc và Sớm Mầm mỗi đứa một cái."
Hoắc Lãng đang dựa vào hàng rào, nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh, không hề động.
Tư Ninh Ninh lúc đầu không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đào hoa của Hoắc Lãng nhìn mình, cô lại bực bội.
Ánh mắt kia chính là nói: "Em chính là trẻ con".
Cùng với một nửa cái đài sen bị moi lởm chởm, bị nhét vào trong tay của Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh đứng dậy muốn đi.
Hoắc Lãng vươn tay ngăn người lại: "Đang yên đang lành sao nói tức giận thì tức giận?"
"Anh hỏi vì cái gì?"
"Anh không biết à? Trẻ con vốn chính là hỉ nộ vô thường đấy."
Cái biểu lộ cùng với giọng điệu âm dương quái khí Hoắc Lãng vừa nghe đã biết cô gái nhỏ tức giận.
Cô gái nhỏ nhướng mày khịt mũi, vẻ mặt căng thẳng lạnh xuống dưới, Hoắc Lãng cũng không muốn đấu trí với một tiểu nha đầu, vì thế cân não tung ra một cành ô liu: "Còn muốn đi vào núi chơi? Ngày mai?"
Tư Ninh Ninh trong đầu "đinh" một tiếng, không kìm được nghiêng đầu hỏi: "Ngày mai?"
Hoắc Lãng gật đầu.