Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút.
Hoắc Lãng có thể nói lời này, trong lòng hẳn là có tính toán rồi, cũng có thể đem sự tình an bài thỏa đáng, bất quá cô vẫn hỏi một câu: "Lần này lại lấy cái lý do gì?"
"Ngày mùa vội gặt đã kết thúc, công việc trong đội sẽ chậm lại. Bên kia vùng núi hẻo lánh có nữa mẫu đậu nành, ngày mai cần có một người sang đó làm việc."
Hoắc Lãng chỉ chỉ về phương hướng đi vào trong trấn: "Nếu em muốn đi, ngày mai đi kho hàng lãnh đậu nành liền có thể cùng đi?"
Đổi một nơi làm việc, gián tiếp có thể biến hóa được tâm tình.
Công việc nhà nông đã đi qua, Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng hơn một chút.
Thực sự quá động tâm.
Lùi lại một bước ngồi trở lại bên chỗ tảng đá hồi này, vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Hoắc Lãng ngồi.
Đợi người ngồi xuống rồi Tư Ninh Ninh chống tay lên đầu gối chống cằm xem Hoắc Lãng, tò mò hỏi: "Vậy hôm nay anh đi Hồng Kỳ công xã là làm chuyện gì?"
Nhận thấy Hoắc Lãng mồ hôi nhễ nhại, do dự một hồi, Tư Ninh Ninh đưa bình nước quân dụng của mình đưa sang.
Hoắc Lãng không nghĩ nhiều, tự nhiên cầm lấy vặn mở nắp bình, ngưởng cổ cách nắp miệng một khoảng uống hai hớp, vị lạnh băng thoải mái lăn vào trong bụng.
"Bên kia có một đội sản xuất cá biệt, nằm ngay chân núi, gần đây không hiểu vì lý do gì, lợn rừng lại xuống núi. Ruộng khoai lang hai tháng nữa thu hoạch bị giẫm nát thành một đoàn, công xã bên kia cho người mời anh sang nhìn xem."
Tư Ninh Ninh trợn to mắt: "Vậy là anh đi giết heo rừng á?"
Vừa nói, hắn vừa đảo mắt sang một bên nhìn Hoắc Lãng lòng bàn tay đang đáp trên đầu gối: "Dùng nắm đấm?"
“............”
"Em suy nghĩ cái gì vậy ……"
"Dùng súng bắn, bắn ba phát."
Vừa nói, vừa khoa tay múa chân diễn tả một chút.
Tư Ninh Ninh mới chỉ nhìn thấy lợn rừng trong thế giới động vật chứ chưa bao giờ nhìn thấy lợn rừng thực tế. Đây là lần đầu tiên cô nghe đến sự kiện bắt lợn rừng, cũng là đầu tiên nên tò mò hỏi nhiều thêm vài câu:
"Con lợn rừng kia có lớn không?"
"Có nặng hơn 200 cân không?"
"Răng rất dài sao?"
Tư Ninh Ninh tò mò, Hoắc Lãng cũng không giấu diếm nói hết cho cô gái nhỏ nghe.
"Lợn rừng không lớn lắm, chỉ khoảng năm sáu tháng."
Các hoa văn trên cơ thể rất giống với con nai, răng nhanh chỉ như vậy.
Hoắc Lãng bấm đốt ngón trỏ thứ nhất: "Không ghé sát vào căn bản không chú ý đến."
Tư Ninh Ninh hiểu ý gật đầu: "Em nghe nói lợn rừng thời gian sinh sản có hai khoảng thời gian, một là tháng Giêng và tháng Hai, hai là tháng Bảy và tháng Tám. Heo rừng anh giết kia chắc là mới đẻ hồi đầu xuân."
Hoắc Lãng gật đầu, Tư Ninh Ninh lại ném ra một câu hỏi hoàn hồn: "Súng ngắn có phải không lợi hại bằng dùng các loại súng khác sao? Giết một con heo rừng yêu cầu dùng tận 3 phát đạn?"
"Là hai đầu heo. Đầu heo thứ nhất bị bắn hụt kinh động đầu heo thứ hai, sau đuổi theo thì bị hụt."
"Còn về uy lực thì phải phụ thuộc so với loại súng nào mới được nào mới được."
Trên tảng đá lớn bên cạnh chuồng heo, hai người ngồi bên nhau, một người thích hỏi, một người nguyện ý trả lời, bầu không khí ấm áp hòa thuận.
"Bất quá so với đại đa số súng thì súng ngắn đúng là kém hơn một chút?"
Hoắc Lãng từng ở trong quân đội, Tư Ninh Ninh không biết có phải trong lòng cô hảo cảm với quân nhân hay không, cô cảm thấy Hoắc Lãng khi mà nói đến chuyện này, đôi mắt đặc biệt trong trẻo, cả người toát ra vẻ mị lực đặc thù.
"Anh trước kia có phải thực am hiểu dùng súng không?"
"Còn tốt. So với súng thì anh tương đối hiểu chiến đấu hơn ... “
“Uh—" Hoắc Lãng dừng lại, quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh, ngay lập tức thay đổi giọng điệu: "Cô gái nhỏ, đừng lúc nào cũng mở miệng cũng hỏi về súng pháo đạn, nghĩ cái gì vậy."
Lời vừa dứt, Hoắc Lãng đặt cái đài sen mà Tư Ninh Ninh vừa trả lại cho hắn để trên tảng đá, đứng dậy vỗ vỗ tay áo chuẩn bị rời đi: "Ngày mai chờ em buổi sáng vội xong thì xuất phát, giữa trưa không trở lại cho nên chuẩn bị sẵn sàng."
Chuẩn bị sẵn sàng không trở lại ăn cơm trưa……
Đây là muốn nói cho Tư Ninh Ninh lần này lên núi giống như đợt trước!
Tư Ninh Ninh vốn dĩ có chút không vui vì giọng điệu quở trách của Hoắc Lãng vừa rồi, lại lần nữa bị dời đi lực chú ý, gật đầu như gà con mổ thóc: "Em biết rồi."
Cùng Hoắc Lãng tách ra Tư Ninh Ninh dọn dẹp bên ngoài chuồng heo một hồi rồi trở về nhà thanh niên trí thức.
Trên đường trở về, nhớ lại những gì Hoắc Lãng nói nửa chừng không chịu nói tiếp, Tư Ninh Ninh không ngừng suy đoán.
So với bắn súng hiểu chiến đấu nhiều hơn ... Chiến cái gì nhỉ?
Xe tăng chiến đấu?
Cận chiến?
Niên đại này cách thời đại cô sống mấy chục năm, thuộc về giai đoạn vũ khí chiến đấu tương đối hiếm, nói chung là phải có nhiều kinh nghiệm mới được chạm vào, đúng không?
Một đường suy nghĩ về nhà, Tư Ninh Ninh lắc đầu, không nghĩ nữa.
Quản ảnh lái xe tăng hay máy bay chứ?
Đều đã là chuyện quá khứ rồi.
Tất cả đã kết thúc rồi, cô còn nghĩ nhiều thế làm gì?
Chỉ cần nhìn vào thời điểm hiện tại đi... !
Tư Ninh Ninh vỗ vỗ mặt, tháo bình nước đi vào nhà.
Ngày hôm sau cô giữa trưa không trở lại ăn cơm, bởi vậy không riêng gì chuẩn bị đồ ăn Hoắc Lãng và cô, còn phải làm cơm cho Hòa Cốc và Sớm Mầm.
Tư Ninh Ninh cân nhắc nên nấu cái gì đây ta?
Nghĩ đến nghĩ lui quyết định làm bánh nướng áp chảo, buổi chiều rút ra thời gian rảnh rỗi vào không gian nhào bột, cân nhắc thanh niên trí thức sắp trở về nhà rồi nên cô ra ngoài chưng khoai lang đỏ, trộn rau trộn, nữa giờ đã hoàn thành.
Giặt giũ nói chuyện phiếm, ngồi tận hưởng không khí mát mẻ, trời tối mọi người đi ngủ, Tư Ninh Ninh lại tiến vào trong không gian.
Sau khi giải quyết những chuyện nhỏ nhặt trong không gian, Tư Ninh Ninh cầm một nắm hành lá và hai củ hành tây lớn, đi vào bếp.
Cắt hành lá nhỏ, để chút nữa xào với dầu.
Hành tây thì lột vỏ, dùng nĩa thái thành sợi nhỏ, hứng một chậu nước bỏ vào ngâm.
Đổ dầu vào chảo, đun với lửa nhỏ, trong lúc đợi dầu nóng lên thì ôm cái máy nướng bánh mini cùng chày cán bột ra ngoài.
Vốn dĩ muốn đi tìm xem có cái loại cọ quét dầu hay không, kết quả tìm nữa ngày không tìm thấy, Tư Ninh Ninh liền từ bỏ.
Hơi khói tỏa ra trong nồi Tư Ninh Ninh thấy dầu sôi lên rồi, đổ ra cái chén rồi cho hành lá đã thái nhỏ vào rồi thêm tinh chất gà quấy đều.
Hoàn thành tất cả những việc này, Tư Ninh Ninh nhào bột mì, dùng chày cán bột tùy ý cán thành bánh theo ý muốn, tay dùng đũa quấy dầu hành lá, đổ một bộ phận ở giữa cái bánh, bóp bánh thành một đoàn, dùng cây lăn bột cán mỏng một lần nữa.
Lặp đi lặp lại điều này bốn lần, Tư Ninh Ninh quét một lớp dầu mỏng lên máy nướng bánh, nghe âm thanh "tư tư", lẳng lặng chờ một phút, lại đem máy nướng bánh mở ra, bánh rán hành đầu tiên ra khỏi chảo.
Tư Ninh Ninh vớt bánh ra, xé một miếng nhỏ cho vào miệng, bột nhào kỹ nên vừa ăn, vị xốp giòn, mùi hành lá thơm, ngon, nhưng mà ....
Hơi nhạt.
Tư Ninh Ninh kịp thời cho nửa thìa muối vào bát, quấy đều xong dùng đũa chọc thử một chút. Bây giờ thì khá đậm vị, vừa ăn rồi.
Xử lý bánh rán hành đầu tiên, sau đó còn đem bột còn thừa làm thành mười mấy cái bánh rán hành.
Con nít ăn uống nhỏ, ngày mai để lại bốn cái cho Sớm Mầm và Hòa Cốc, còn lại là phần cô cùng Hoắc Lãng chia nhau.
Đương nhiên bánh ăn thôi không đủ.
Tư Ninh Ninh đưa mắt nhìn về phía củ hành tây đã được cắt nhỏ ngâm trong chậu đã lâu, cầm lấy một miếng hành tây cắt nhỏ cho vào miệng.
Hăng nhưng mà không phải quá hăng như ban đầu.
“Tê……”
Tê hết cái đầu lưỡi, cô đi tìm cái bát to hơn.
Vớt hành tây băm nhỏ ra vắt cho ráo bớt nước, thêm hai thìa ớt bột, một thìa đường, nửa thìa muối, một thìa dấm gạo, một thìa xì dầu, trộn đều và rắc một thìa cà phê hạt mè trắng, một tô hành tây trộn hoàn thành.
Salad hành lá cắt nhỏ cô tình cờ học được ở một nhà hàng thịt nướng khi đi Đông Bắc trượt tuyết. Lúc đó cảm thấy ăn ngon về nhà tìm tòi các cách làm, cách phối hương vị như thế này là gần giống nhất.
Nhịn không được lấy ra đôi đũa ăn liền mấy miếng.
Hơi cay một chút, nhai kỹ có vị ngọt, dù là ăn như rau trộn hay là ăn chung với thịt nướng cùng với xà lách vừa ngon miệng vừa sáng khoái, hương vị quá là tuyệt vời.
Cắn một miếng lại muốn ăn tiếp miếng thứ hai, nhưng nghĩ đến việc này là để chuẩn bị cho ngày mai, Tư Ninh Ninh không còn cách nào khác, trấn áp con sâu tham lam trong bụng xuống.
Sau khi dọn dẹp đống lộn xộn trong bếp , Tư Ninh Ninh ra sân sau nhặt trứng gà.
Chẳng có chuẩn bị đồ vật để chuyên môn để trứng gà, cô dùng một cái chậu inox.
Sân sau hai ngày rồi không nhặt trứng gà, hôm nay nhặt được 4 quả.
Đem trứng gà đặt vào trong chậu, đếm đếm tổng cộng 16 quả.
Hòa Cốc và Sớm Mầm hẳn là thích bánh rán hành, cơ mà hành tây trộn thì ... có chút không xác định,
Suy nghĩ một lát, Tư Ninh Ninh đi đến kho nguyên liệu gia vị, tìm thấy quế, quả cỏ, đinh hương, lá nguyệt quế, v.v.
Lấy ra một ít nguyên liệu trở về phòng bếp, Tư Ninh Ninh đổ khoảng 70% lượng nước vào chảo rãnh sâu, bỏ xuống từng cái một, thêm muối, tinh chất gà, xì dầu, 10 quả trứng gà đã rửa sạch thả vào trong.
Cho lên bếp đun lửa nhỏ, Tư Ninh Ninh xoay người đi đến chỗ đựng thịt bên ngoài biệt thự cắt ra hai miếng da heo cỡ bằng hai ngón tay.
Cô định làm nhiều trứng ngâm một chút, phương pháp ngâm trứng kiểu này cô học từ ông ngoại.
Ông ngoại có nói, khi mà ngâm trứng thì cho thêm một miếng da heo vào, để vào lúc nước sôi, mỡ từ da heo ngấm vào trứng gà, cho nên trứng gà ngâm sẽ càng thêm thơm, ăn càng ngon.
Ông ngoại còn nói muốn trứng gà ngâm càng ngon trừ việc cho thêm miếng da heo vào, còn một trọng điểm đó là 13 gia vị đều không thể thiếu.
13 gia vị đã bỏ vào nồi, Tư Ninh Ninh đóng nắp nồi lại, khoanh vai đứng ở một bên, nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường trên tường bếp chờ đợi.
Mất khoảng bảy hoặc tám phút, ước tính là trứng đã chín, nhấc nắp nồi ra, hương bị phiêu tán khắp nơi.